Chương 8: Kế hoạch, âm mưu đổ lỗi…

Sau khi Tần Đao rời đi, vài nô tài vội vàng đỡ Dư Hồng, người đã ngất xỉu trên mặt đất. "Chưởng quầy, ngài không sao chứ?" Dưới sự kêu gọi của những nô tài thì hắn rốt cuộc cũng tỉnh lại.

"Ta... ta vẫn còn sống?" Dư Hồng không thể tin được mình vẫn còn sống.

"Chương quầy, ngài xác thực còn sống, nhưng..." Một số người ấp úng nói.

"Nhưng cái gì?" Dư Hồng nói chuyện không rõ ràng.

"Tất cả một ngàn viên Linh Khí Đan trong cửa hàng đã bị thiếu gia... lấy đi!"

"Cái gì?" Nghe vậy Dư hồng, mắng: "Thằng khốn, ai bảo ngươi đưa cho hắn, Ồ, hô răng của ta..."

"Thiếu gia không chỉ Linh Khí Đan mà còn lấy đi nửa lượng dược phẩm lưu kho khác, chúng ta làm sao bây giờ?"

Khi nghe báo cáo, Dư Hồng phun ra một ngụm máu: "Mang ta đi gặp muội muội ta ngay, ta muốn kiện!"

Mấy tên thuộc hạ không dám lơ là vội vàng đưa Dư Hồng đến cổng của Võ Vương phủ. Chẳng bao lâu, Dư Hồng đã vào trong phủ Võ Vương dưới sự giúp đỡ của những tên thuộc hạ, và đến ngôi nhà ở Tam Thành để gặp muội muội – vợ của Tần Trình, tên Dư Nữ. Khi thấy muội muội Dư Hồng lập tức kêu lên: “ muội muội phải thay ca báo thù”

Dư Nữ là một người phụ nữ có vẻ đẹp thanh tú, mặc dù đã qua 40 tuổi, nhưng vẻ ngoài của cô ta vẫn trẻ trung. Nhờ việc Dư Nữ lấy chồng và vào Võ Vương phủ mà gia đình họ Dư được nổi tiếng trở thành một gia đình giàu có ở địa phương.

Khi thấy ca của mình mặt như cái đầu heo, Dư Nữ đột nhiên kêu lên: "Chuyện gì vậy, ai đã đánh ca đến mức này?"

"Là tiểu tử Tần Đao, ỷ vào thân phận, không coi trọng chúng ta, còn gọi chúng ta là cẩu nô tài." Nghe được lời Vu Hồng nói, Vu Nữ ngay lập tức đứng dậy: "Đáng ghét, thằng nhãi này quá vô pháp."

"Muội, muội không biết đâu, hắn không chỉ đánh ta, mà còn cướp đi nửa đan dược trong hiệu thuốc”.

“Muội phải giúp ca trừng phạt hắn thật nặng”.

"Gì chứ? thằng nhãi thật quá quoắc, thậm chí còn cướp hiệu thuốc." Dư Nữ cũng cảm thấy ngạc nhiên. Chẳng lẽ di chứng của việc mất huyết mạch, mất trí nhớ sao? "Chắc vậy quá, ta cảm thấy thằng này còn điên cuồng hơn trước."

Dư Nữ lập tức đưa Dư Hồng đi tìm cha chồng (Tần Sơn) bàn bạc. “Tứ trưởng lão nhìn bộ dạng thảm hại của ca thì không hay”. Không sao “Huynh đem theo bộ dạng này dễ thuyết phục người hơn”.”Được ta sẽ nghe theo muội, lần này nhất định không để thằng nhãi Tần Đao đắt ý.

Dư Hồng ngay lập tức theo sau. Tần Sơn và hai con trai đang ký kết thỏa thuận với Hong Vận Thương. "Tần tứ gia, thỏa thuận đã được đàm phán, ngài có thể yên tâm, chúng tôi sẽ cử người đến để hoàn tiền lại, tuyệt đối an toàn." Một người đàn ông trung niên, có cái miệng nhọn như con khỉ, cười nói. Ba cha con Tần Sơn nhìn nhau và hiểu rõ: "Cảm ơn ông chủ Từ!".

"Ái chà, chúng ta đã hợp tác nhiều năm rồi, nói những điều này chỉ là quá khách sáo!" Ông chủ Từ cười và nói.

"Ông chủ Từ xem cũng đến gần giờ trưa rồi, sao không ở lại ăn trưa rồi đi?" Tần Sơn cười nói. "Tần tứ gia quá khách khí rồi, không cần phải ở lại ăn trưa đâu, sau này chúng ta có cơ hội nhiều lắm,ngài nghĩ thế nào?".

"Ông chủ Từ nói đúng, vậy tôi sẽ không cản ông."

"Chào tứ gia, chúng tôi về trước." Nói xong, ông chủ Từ rời đi cùng với người trợ lý của mình.

"Các ngươi tiễn ông Từ đi." Tần Sơn nói với hai đứa con trai của mình. “Ông chủ Từ, mời”.

Tần Tài vội vàng tiễn Ông Từ,lúc này Dư Nữ vội vàng cùng Dư Hồng đang hoảng loạn chạy vào phòng khách, “cha, người phải thay ca ca con quyết đinh”.

Vu Nữ chạy đến Tần Trình khóc rống lên, giống như bị oan uất lắm. Tần Trình thấy vợ khóc: “Chuyện gì xảy ra?”.

Dư Hồng thấy vậy bèn diễn theo quỳ xuống nói: “ Tứ trưởng lão, người phải thay nô tài lấy lại lẽ phải cho nô tài”. Tần Sơn trầm giọng hỏi “ Có chuyện gì?” Hắn bèn kể lể

"Qua lời kể của Dư Hồng, Tần Sơn đã tức giận đến mức không kiềm chế được, vung tay phá vỡ cái bàn: "Thằng nhãi, vô pháp!"

Sau khi nghe Dư Hồng kể, Tần Trình cũng không giấu được sự tức giận: "Cha, tiểu tử tần Đao thật kiêu ngạo, Dư Hồng đại diện thay nhà ta bị đánh như vậy khác nào đánh vào mặt cha con mình!"

Tần Sơn lạnh lùng nói: "Tiểu tự này thật ngang ngạnh, kiêu ngạo, nếu ta không nghiêm trị, thì còn uy nghiêm gì!"

"Dư Hồng, dù sao ngươi cũng là Luyện Thể thầng bảy, sao một tên phế vật cũng đánh không lại?"

Khi nghe vậy, Dư Hồng tức giận nói: "ta nói là sự thật, Tần Đao không bị phế tu vi, chỉ cần một cú đấm của hắn có thể cướp đi tính mạng của ta!"

Mọi người sau đó nhìn vào hai vết tay đánh trên mặt Dư Hồng và nhận ra cú đánh rất mạnh, không phải của người bình thường. "Có vẻ tiểu tử đó không chỉ giữ được tính mạng mà tu vi vẫn còn, thật là đáng ghét!" Tần Sơn nổi giận.

"Phụ thân, chắc chắn là Tần Đức đã dùng một ít tuyệt thế thần dược, để giúp hắn rồi."

"Tướng công nói không sai, chắc chắn là như vậy, nếu không, tên đó không thể sống sót." Dư Nữ nhanh chóng nói.

"Dư Hồng, ngươi vừa mới nói là hắn đã cướp đi một nửa đan dược đúng không?" Qin Sơn đổi chủ đề

"Tần Đao đã cướp hết đan dược, không sót một viên nào, đúng không?" Câu hỏi của ông khiến cho Dư Hồng bối rối một chút, sau đó hắn hiểu ra: "Vâng, đúng vậy, tên đó đã cướp đi tất cả đan dược."

Vợ chồng Tần Trình lập tức phản ứng. "Quả nhiên là kẻ mưu mô, thừa cơ hội cuowisp đi những đan dược khác, còn đánh người."

Mắt của Tần Sơn toát lên tia lạnh lẽo: "Dư Hồng, ngươi hiểu ý ta rồi chứ?"

Nếu câu nói trước đó khiến Dư Hồng ngưỡng mộ, thì câu nói này khiến hắn run sợ. Ý tứ của Tần Sơn rất rõ ràng. Ông không những muốn cướp đi nửa số còn lại, ông còn muốn gϊếŧ người, rồi đổ tội cho Tần Đao. Thủ đoạn này có thể nói là rất thâm độc.

“Phụ thân có kế sách rất hay, quả là diệu kế”. Tần Trình nghe phụ thân ám chỉ hai mắt sáng lên. Cứ như vậy Tần Đao không có cơ hội quay đầu. Hoàn toàn bị bài xích trong Võ Vương phủ. “Nếu Tần Đức vẫn bảo vệ hắn thì nên làm gì bây giờ?”. “Không” Tần Sơn nói: “Mặc dù hắn là cháu trai dòng chính, nhưng Tần Đức không có cảm tình nhiều”. Khi Tần Hạo mang theo đứa bé này trở về thì Tần Đức rất tức giận.

Trong mắt của Tần Đức, người phụ nữ ti tiện đã lôi kéo con trai ông ta đi và nay vẫn không biết nơi tồn tại của hắn, có thể còn sống hay đã chết. Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, Tần Đức không quan tâm nhiều đến Tần Đao, thậm chí có thể coi là cháu hoang. Trong mắt những người khác, Tần Đức đang giải tỏa sự tức giận của mẹ Tần Đao lên hắn vì cướp con trai ông. Nếu Tần Việt không tàn tật, vị trí chi tử nối nghiệp làm sao rơi vào nó. Vì vậy, chỉ có thể khiến cho Tần Sơn tin tưởng rằng mình có thể đẩy Tần Đao vào thế đường cùng.

"Xin cha chỉ giáo, chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Tần Sơn suy nghĩ một chút: "Dư Hồng, ta giao cho ngươi xử lý những tên có mặt trong hiệu thuốc hôm đó, làm cho sạch sẽ vào" Dư Hồng run rẩy và nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Tần Sơn: "Xin Tứ trưởng lão yên tâm, ta sẽ làm sạch sẽ, để mọi người biết rõ là do Tần Đao kia đã làm."

"Ngươi đi làm ngay đi, phải nhanh chóng." "Với cách này, chúng ta có thể xác định được tội danh gϊếŧ người của Tần Đao, phụ thân thật thông minh khi áp đặt tội cho hắn, con trai ngưỡng mộ!" Tần Trình cười nói. "Việc này phải cẩn trọng, để đánh một kích trí mạng cho Tần Đao, chúng ta cần sự hỗ trợ của Tần Kỷ và Tần Chấn." "Đúng vậy, hai người họ đã muốn trừ khử Tần Đao từ lâu, với sự kết hợp của hai người, lần này không thể thoát khỏi được!"

"Hãy cho người đi tìm Tần Đao, khi tìm thấy hắn, không được làm phiền hắn quá nhiều, chỉ cần giám sát và hành động theo lệnh của ta." "Vâng!". “Tần Đao lần này nhất định chết”. Sau khi sắp xếp xong, Tần Sơn quyết định đi tìm Tần Kỷ và Tần Chấn.