Chương 9: Khó khăn không phải là điều xấu

Cùng lúc đó, Tần Đao cầm túi đan dược ra khỏi hoàng thành. Túi đan dược này đủ giúp hắn tu luyện trong một thời gian.

Ban đầu, hắn chỉ muốn nhận vài tháng linh đan để sử dụng. Nhưng với việc Dư Hồng, tên cẩu nô đó không đặt đúng vị trí của mình và dám không cho hắn lấy thuốc, điều đó không thể chấp nhận được!

Vì bực tức Tần Đao đã đánh hắn cho đến sống đi chết lại. Ngươi không đưa, thì tự thiếu gia lấy, và lấy nhiều hơn. Hắn cũng không sợ khi cái chuyện này bị đưa đến ông nội của mình. Không lâu sau, Tần Đao đến rừng cổ Lam Nguyệt. Đây cũng là nơi hắn làm mất huyết mạch của mình.

Hắn có thể thấy đất đã bị thấm đẫm máu trên đất và những ngọn núi bị sét đánh bị san phẳng. Trong đầu hắn, hình ảnh của ngày đó không ngừng hiện lên. Tình cảm bị lừa dối, huyết mạch bị lấy đi. Nếu không trả thù, hắn không xứng làm người!

"Nam Cung Diên, Nam Cung Từ, hai người các ngươi hãy đợi ta." Sau khi trở nên bình tĩnh, Tần Đao tìm được một hang động, làm sạch một chút và quyết định bế quan tu luyện tại đây. Lý do hắn chọn nơi này để tu luyện đó là để yên tĩnh.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Tần Đao ngồi ở cửa hang động bắt đầu tu luyện. Theo Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết do Xích Thiên truyền lại cho hắn, hắn bắt đầu tu luyện theo những gì ghi trên công pháp. Cửu Chuyển Thôn Thiên là công pháp chuyên dùng để tu luyện thân thể, không ngừng kích phát tiềm năng của thân thể, đột phá xiềng xích, để đạt được trạng thái bất tử bất diệt.

Trong thời đại cổ đại, 12 vị phụ thần có thể chất bất khả chiến bại chỉ dựa vào thân thể của họ. Họ có thể điều khiển sấm sét, gió, nước và lửa, nuốt chửng trời đất. Đó là cực hạn công pháp mà hắn đang theo đuổi!

Cứ như vậy, Tần Đao bắt đầu tu luyện tại cửa hang động suốt ngày đêm. Trong khi đó, hắn không biết rằng, trong võ Vương phủ đang ấp ủ âm mưu với hắn.

Tần Sơn nhanh chóng tìm thấy Tần Kỷ và Tần Chấn. khi hai người họ nghe về ý định của Tần Sơn, họ tỏ ra nghi ngờ. Ngươi vội vàng tìm bọn ta có chuyện gì? Hai ca ca không nghe chuyện của ta cùng Tần Đao sao. “Tên nhãi đó lại xảy ra chuyện gì?”.

Ở Võ Vương phủ, rất nhiều người đều gọi hắn là "tiểu tạp chủng". Bởi vì không ai biết mẹ của Tần Đao là ai. Mọi người chỉ biết Tần Hạo khi còn trẻ đã ra ngoài để rèn luyện, hai năm sau trở lại Võ Vương phủ với một đứa bé trong lòng. Mọi người mới biết được đó là con trai mà Tần Hạo sinh ra với một người phụ nữ bí ẩn trong thời gian ông đi ra ngoài. Đặt tên cho đứa bé là Tần Đao! Ai ngờ, sau khi Tần Hạo đưa đứa con trai cho Tần Sơn, ông ta lại rời khỏi Võ Vương phủ và không bao giờ trở lại nữa.

Tần Sơn nói: "Tiểu tạp chủng Tần Đao này đã tổn hại danh dự của tiệm thuốc, gϊếŧ người và cướp hết đan dược. Các ca ca nghĩ ta nên làm gì?"

Hảo gia hỏa này cũng hay thật. Tần Đao rõ ràng chỉ lấy một, nhưng qua miệng hắn lại trực tiếp nói lấy hết. Tần Sơn có thể dùng cơ hội này để lấy hết số đan dược còn lại còn vừa hay đổ tội cho Tần Đao. Tần Kỷ và Tần Chấn từ trước đến nay đã có ác cảm với Tần Đao, muốn đẩy hắn xuống khỏi vị trí thế tử. Nhưng không dễ để hạ được Đao, do hắn là người kế vị hàng đầu.

Nghe tin này, Tần Kỷ và Tần Chấn liếc nhau một cái, hỏi: "Thật à?"

Tần Sơn trả lời: "Đương nhiên là đúng rồi. Vấn đề quan trọng như vậy, ta không thể vu oan cho tiểu bối.”

Tần Kỷ và Tần Chấn nhìn vào nhau một cái, rất ngạc nhiên. "Chuyện này quan trọng, chúng ta nên tổ chức cuộc họp gia tộc ngay lập tức."

"Nhưng gia chủ hiện đang ở trong cung, chỉ có thể chờ đến khi ông ấy trở về mới quyết định được."

"Để tránh những sai lầm, ta đã ra lệnh cho tất cả mọi người tìm kiếm Tần Đao trong hoàng thành. Chờ gia chủ trở về, ta sẽ báo cáo cho ông về sự việc này. Ta tin rằng gia chủ sẽ đưa ra quyết định công bằng."

Đó là mưu của Tần Sơn. Tần Kỷ và Tần Chấn không nghi ngờ gì hết, dựa vào những gì mà Tần Đao đã làm trước đây, thì việc hắn có thể làm điều này cũng không phải là không thể. Sau đó...

Tần Sơn lệnh cho “Hắc Hộ Vệ đi bắt Tần Đao mang về đây nghiêm trị”.

Theo lệnh các vị trưởng lão Hắc Hộ Vệ Võ Vương phủ đều được phái đi truy bắt Tần Đao.

Đêm đó, khi Tần Đức trở về thì ba vị trưởng lão tìm đến nói những việc đã xảy ra ở tiệm thuốc” Tộc trưởng Tần Đao cướp đan dược, gϊếŧ người, tội ác tày trời, xin người trừng phạt. Nếu không một ngày nào đó nó mang họa cho Võ Vương phủ này”.

Nhìn ba vị trưởng lão Tần Đức mặt không biểu cảm. Mãi cho đến khi họ nói xong, hắn mới mở miệng “Tứ trưởng lão nói đều là thật ư?.” Nếu như không nghiêm trị Tần Đao thì sao? “Tộc trưởng Tần Đao kiêu ngạo, nếu không nghiêm trị, hậu quả sẽ rất thảm!”. “Các ngươi lui về đi chuyện này ta tự mình có quyết định”. Tần Đức nói

Ba người họ nhìn nhau tưởng rằng việc này sẽ loại bỏ được Tần Đao nhưng không ngờ phản ứng Tần Đức tựa hồ nằm ngoài dự đoán của bọn họ! Hắn không phải rất hắn tiểu tạp chủng đó sao? Sau khi ba vị trưởng lão rời đi. Tần Việt ngồi trên xe lăn đi ra.

"Con đánh giá về việc này như thế nào?" Tần Đức hỏi.

"Sau khi biết chuyện này, con đã giao cho Vệ Kinh điều tra bí mật. Theo như họ nói, cửa hàng thuốc đã bị cướp sạch và tất cả đều bị gϊếŧ chết."

"Hãy tiếp tục nói..."

"Mặc dù hiện tại đang chỉ vào Tần Đao, nhưng con vẫn cảm thấy có điều bất thường." Nhưng sau đó xảy ra chuyện gì thì không ai biết

“Con tin nó không gϊếŧ người bừa bãi mà không có lý do”

"Theo điều tra của Vệ Kinh, Tần Đao đã đến cửa hàng thuốc và đã có một cuộc xung đột với Dư Hồng. Nhưng sau đó, không ai biết xảy ra chuyện gì nữa."

"Nếu như là hắn làm, con nghĩ chúng ta nên xử lí như thế nào?"

Đối mặt với câu hỏi của Tần Đức, Tần Việt suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Con tin rằng hắn không phải là kẻ gϊếŧ người vô tội."

"Ta hỏi nếu như thật sự là hắn đã làm, con nghĩ chúng ta nên xử lí như thế nào, đây không phải là câu hỏi tin tưởng hay không tin tưởng." Tần Đức tiếp tục hỏi.

"Điều đó..." Tần Việt cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Đó là con trai của anh trai và là cháu hắn, cũng là người kế vị duy nhất của Võ Vương phủ.

"Chúng ta không nên nhúng ta vào vụ này, để cho Tiểu đầu khỉ tự giải quyết đi!" Tần Đức nói dịu dàng.

Nhìn thấy phản ứng bình tĩnh của cha mình, Tần Việt ngạc nhiên: "Ý của cha là gì?"

"Con chim non muốn lớn lên, nhiều lúc trải qua những khó khăn mới là điều tốt đẹp!" Tần Đức nói: "Con hãy rút lui đi."

Lời nói của Tần Đức khiến Tần Việt rung động, hắn hiểu ý cha của mình.

"Vâng, con sẽ rút lui!" A Thạch đẩy Tần Việt ra khỏi phòng, chỉ còn lại Tần Đức một mình ngồi trên ghế. Đôi mắt ông lấp lánh ánh sáng kỳ quặc, tầm nhìn như đang cháy lên.