Chương 7: Dám xem thường ta, đáng đánh!

Không lâu sau, các người hầu lại mang đến một bát lớn cháo linh và thịt linh.

Tần Đao không thèm để ý đến hình tượng của mình, cắn miếng to vừa ăn , vừa chép miệngk. Nhìn thấy đứa cháu trai ăn ngon lành như vậy, Tần Việt cảm thấy bi ai: "Ăn chậm lại chút đi, sao trông giống như đã ba năm không được ăn vậy?"

"Đừng làm phiền con khi con đang ăn." Tần Đao nói một cách không rõ ràng, khiến cho Tần Việt tức giận đến mức không thể nói lên lời.

Chỉ có Tần Đao mới dám vô lễ trước mặt Tần Việt. Nếu là người khác, họ đã bị người tứ thúc này tát bay từ lâu rồi. Mặc dù hai chân của Tần Việt bị tàn tật, nhưng tu vi của ông vẫn còn đó. Trong những năm qua, tu vi của ông ta không hề suy giảm, mà ngược lại còn trở nên tinh tiến hơn.

Tần Đao ăn xong cả bữa cơm, nhưng chỉ quá nửa no. Nhìn vào chiếc bát trống rỗng trước mặt, hắn còn muốn ăn thêm chút. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đen như than của tứ thúc, hắn không dám mở miệng. Nếu không sẽ thành "cái thùng cơm sống"!

Nói đến cũng kỳ lạ, trước đây hắn không ăn nhiều đến vậy. Tại sao chỉ sau một đêm lại thấy mình ăn nhiều hơn?

"Đã no chưa?" Tần Việt hỏi.

"Ừ, chỉ mới no được khoảng bảy phần tám." Tần Đao nói.

Tần Việt: "..."

Sau khi ăn xong, Tần Đao lau miệng và cười: "Tứ thúc, cho cháu muộn ít tiền."

Khi nghe lời của Tần Đao, Tần Việt hỏi: "Lại hết tiền sao?"

"Tứ thúc cũng biết, con chỉ có một ít tiền lẻ mỗi tháng, hoàn toàn không đủ!" Từ khi Tần Đao thay đổi thì bị Tần Đức cho tiền tiêu rất ít đi, hai năm qua quả thực rất khó khăn. Đôi khi, gặp gỡ với những anh em, hắn không dám trả tiền. Để được gần gũi Nam Cung Diên, hắn đã phải đi cướp Hóa Long Đan trong hoàng cung, đó cũng là do bị ép buộc. Ai lại đi ăn cắp khi có tiền?

"Nói đi, muốn mượn bao nhiêu?" Tần Việt thật sự rất tốt với đứa cháu trai của mình. Mặc dù trước đây hắn thật sự là một kẻ không ra gì, nhưng Tần Việt vẫn không từ bỏ hắn. Bất cứ khi nào có cơ hội, người tứ thúc này đều kiên nhẫn giáo huấn.

Nhưng đáng tiếc, trước đây, Tần Đao hoàn toàn không nghe. Nhưng bây giờ hắn đã hiểu rõ hoàn toàn ai mới là người tốt với hắn. “ Cũng không nhiều lắm, khoảng một trăm tám mươi vạn lượng”. Tần Đao tính đại khái. Hiện tại hắn nghĩ tới một chuyện, chính là tu luyện, nâng cao thực lực của mình.

Ngoài tu luyện hắn không quan tâm đến điều gì, Nhưng tu luyện cần phải có tài nguyên.

Đặc biệt tu luyện Cửu Chuyển Thôn Thiên, cần tiêu hao rất nhiều tài liệu cùng địa bảo. Tất cả đều cần vốn để hỗ trợ. “Ta chỉ có một trăm lượng thôi, có lấy không?”. Tần Việt rất tức giận nhưng không làm được gì. “ Thôi dù sao có đỡ hơn không vậy?”. “Ra ngoài” Tần Việt phớt lờ hắn.

Mặc dù Vương phủ có tài sản riêng, nhưng cũng khá ít không nhiều, cộng thêm lương bổng thì chỉ đủ xoay sở cho Vương phủ hàng tháng thôi. “Thật sao” Tần Đao không từ bỏ ý định.

"Hắn nhớ rõ gia đình hắn rất giàu mà ta! "Ông của hắn đã chi khoảng gần năm phần lợi nhuận thuần túy của phủ Vương để bảo vệ hắn, liệu trong phủ còn có tiền dư không?" Tần Việt trầm giọng nói.

Nghe câu nói này, Tần Đao đỏ mặt, rất xấu hổ. Có thể nói, để bảo vệ cháu trai của mình, Tần Đức không chỉ mất một phần lớn quyền lực quân đội, mà còn phải tiêu tốn tích luỹ trong năm năm của Vương phủ để bù đắp cho ngân sách.

Điều này được coi là một trừng phạt kinh tế của hoàng tộc đối với phủ VCõ Vương phủ. Tần Đức cũng chỉ có thể chấp nhận việc trừng phạt này! "Thì ra là như thế..." Tần Đao nói lẩm bẩm, sau đó hắn nghiêm túc nói:

"Tứ thúc, vừa rồi con là người lỗ mãng, số tiền mà thúc đã chi cho con, con sẽ bù đắp lại cho thúc gấp mười lần." Sau khi nói xong, Tần Đao đứng dậy cúi đầu, sau đó rời khỏi phủ.

Vừa ra khỏi biệt viện của Tần Việt, thị nữ Thúy Trúc đi đến. "Thiếu gia, ngài có sao không?" Thúy Trúc vội hỏi. "Ta không sao." Tần Đao nói: "Đúng rồi, Thúy Trúc, trong hai ngày này ngươi phải chịu đựng và sống chung với đám người Lục Châu, khi biệt viện của ta được xây dựng xong, ngươi có thể quay lại ở đây." "Thiếu gia, nô tỳ không sao cả, ngài đừng lo lắng cho nô tỳ." Thúy Trúc cảm thấy rằng thiếu gia nhà mình đã thay đổi một cách kì lạ.

Trước đây, Tần Đao không phải là người đối xử tốt với cô, và nếu cô không hoàn thành công việc được giao, hắn sẽ đánh và chửi cô.

"Ngươi đi làm việc trước đi, ta đi dạo một chút." Tần Đao nói. "Thiếu gia mới hồi phục, nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ về sớm một chút." "Ta biết rồi." Sau khi rời khỏi võ Vương phủ, Tần Đao trực tiếp đi đến hiệu thuốc mà nhà hắn sở hữu. Hiệu thuốc Tần gia, chuyên mua bán thảo dược, kiếm ngân sách cho gia tộc. Mỗi tháng, các con cái gia đình họ Tần có thể nhận được nguồn tài nguyên luyện tập cố định ở đây, chẳng hạn như linh khí đa, và một số đan dược bổ trợ khác,...

Số lượng đan dược nhận được cũng theo cấp bậc, tu vi. Nói cách khác tu vi càng cao sẽ được hưởng nhiều tài nguyên tu luyện hơn.

Quản gia cúa hiệu thuốc là người đàn ông khoảng 40 tuổi tên là Dư Hồng, họ hàng của Tứ trưởng lão, cũng là huyết tộc con dâu Tần Sơn. Tần Sơn có người con trai là Tần Trình và Tần Tài. Dư Hồng là anh rể của Tần Trình.

Dư Hồng gặp Tần Đao liều giễu cợt: “ ồ vị này không phải là thiếu gia chủ sao”, nghe nói ngài xảy ra chuyện không may a, vì một nữ tử à?. Tần Đao cũng không cùng hắn nói nhảm, trức tiếp nói: “Một tháng rồi ta không có đan dược, ngươi giải quyết cho ta”.

“Thiếu gia ồn ào cái gì, theo quy định của hiệu thuốc, thuốc đã hết không cấp lại, thiếu gia đây là làm khó tôi sao?”.

Nghe được lời của Dư Hồng, mặt Tần Đao tối sầm: “Quy định này có từ khi nào?” Tại sao ta lại không biết.

“Việc này hai tháng trước đã được Tứ trưởng lão quyết định”. “Thiếu gia thật sự không phải ta không muốn lấy cho ngài, mà là quỷ củ không thể phá”.

Dư Hồng đột nhiên bị một lực đánh bay đi, lộn ngược, đập đầu vào tường. Tần Đao không thèm cho hắn thời gian nói nhảm, một quyền liền đánh bay.

Thấy vậy, những vị khách trong đại sảnh sợ hãi liền vội vã rời đi. Sau khi mọi người rời đi, Tần Đao từng bước tiến đến trước mặt Dư Hồng, sau đó nhấc bỗng hắn lên: "Ngươi nói lại cho ta nghe một lần nữa, ngươi có lấy thuốc đến đây không?" Cú đấm của Tần Đao trước đó đã làm cho Dư Hồng bị choáng váng. Nhiều người ở đế đô nói rằng, nếu Tần Đao sống sót, hắn ta cũng sẽ là một tên phế vật. Đó là lý do tại sao hắn dám chống đối lại Tần Đao mà không giao ra đan dược.

Ai có thể ngờ rằng Tần Đao hoàn toàn không tuân theo quy tắc thông thường, hắn liền tung ra một cú đấm. “Thiếu gia người vô cớ đánh ta làm gì, ta không đắc tội người”. Đến lúc này Dư Hồng còn chưa ý thức được sự nghiêm trọng. "Vừa rồi ngươi mới đắc tội với ta!". Ánh mắt của Tần Đao dần trở nên lạnh như băng: "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngay lập tức lấy Linh Khi Đan cho ta."

"Thiếu gia, ngài không thể làm khó tôi, nếu ngài muốn có thể tìm Tứ Trưởng Lão ..."

"Đmmmmm..." Tần Đao tính tình nóng nảy, không thể chịu đựng. Ngay lập tức, một cú đấm kế tiếp khiến Dư Hồng văng lên cao, rồi rớt xuống đất một cách nặng nề.

Dư Hồng trực tiếp nôn ra một ngụm máu và vài chiếc răng, sau đó hắn đã ngất đi. Tần Đao nhìn Dư Hồng bị mình đánh thành đầu heo, không có chút thương hại nào.

Các nô tài và luyện dược sư xung quanh không dám nói gì, chỉ có thể đứng ở góc tường run rẩy. Tần Đao sửa sang lại dáng vẻ nói: "Đi lấy Linh Khí Đan cho ta nhanh lên." "Thiếu gia ... ngài muốn bao nhiêu viên?" "Ta muốn một ngàn viên." Ban đầu, Tần Đao muốn lấy Linh Khí Đan mà hắn xứng đáng nhận được theo quy định.

Nhưng Dư Hồng, người làm tay sai, lại dám chống đối. Điều này không phải do hắn, mà là do một tên nô tài. Ngay cả khi hắn trở thành một người vô dụng, cũng không phải có thể để một tên nô tài có thể xúc phạm được. Lấy Dư Hồng làm ví dụ, nếu không nghe lời sẽ giống hắn hoặc tồi tệ hơn.

"Và còn các loại thuốc khác , lấy một nửa cho ta." Những nô tài vừa nghe lời này đều sắp khóc, nhưng nhìn lại Dư Hồng, bọn hắn khống có chút nào chậm trễ, nhanh chóng lấy thuốc cho Tần Đao… Nửa canh giờ sau, Tần Đao rời khỏi hiệu thuốc Gia tộc của mình với một túi lớn đầy đan dược. Để lại những tên nô tài kinh hãi nhìn nhau!.