Chương 6: Vương vị Võ Vương, Định hải thần Tần Đức

Nhìn vào khuôn mặt già nua của cha, trong lòng Tần Việt rất không thoải mái.

Nếu hắn không bị tàn tật, hắn sẽ tiếp tục tham gia quân đội, chia sẻ áp lực với cha. "Cha, Về đứa trẻ Tần Phấn (tức là Tần Đức con thứ 6 của ông), nay nó đang ở đâu?" Tần Việt nói về con út của ông là Tần Phấn, năm nay đã 30 tuổi.

Tần Đức ngồi trên ghế và nói: "Nó đã được bổ nhiệm làm Tướng Quân Bình Nam, đến Phong Long Trại để trấn áp bọn cướp." "Gì cơ? Tướng Quân Bình Nam ah?" Tần Việt khuôn mặt biến sắc khi nghe tin này: "Cái này trực tiếp giáng hai bậc, bệ hạ quá tàn nhẫn!"

Ban đầu, Tần Phấn là một Tướng Quân đẳng cấp nhất, đánh các kẻ thù phương Bắc. Bây giờ, hắn bị cách chức thành một Tướng Quân nhỏ bé, chỉ có thể nói là rơi vào cảnh khốn cùng. Tần Đức lặng lẽ nói: "Điều này là một trong những điều kiện để miễn tội chém đầu của Tần Đao." "Thật hi vọng thằng nhỏ này có thể học được bài học, sớm trưởng thành và không phí công lao của cha!" Qin Việt than thở.

Tương lai của gia tộc Võ Vương này vẫn phải dựa vào nó. Tần Đức giữ im lặng, không nói gì thêm. Nhưng Tần Việt có thể nhận ra rằng cha còn lo lắng về một vấn đề khác. "Đợi đã, cha vừa nói một trong những điều kiện, chẳng lẽ bệ hạ trừng phạt nhiều hơn?" Sau khi suy nghĩ một lúc, ông quyết định cho con trai biết: "Hoàng đế đã hủy bỏ hôn ước!" "Gì cơ?" Khi nghe câu nói của cha mình,

Tần Việt đã tức giận gần như đứng lên. "Hoàng đế có biết hậu quả của việc hủy bỏ hôn ước không? Ông ta đang muốn vạch rõ ranh giới với chúng ta hoàn toàn?"

"Đừng tức giận, ta còn chưa nổi giận, con dại gì mà nổi giận." Tần Đức giữ Tần Việt lại: "Hãy bình tĩnh." "Cha người đã đồng ý vấn đề rồi sao?"

"Nếu không đồng ý thì ta có thể làm gì hơn!" Tần Đức than thở.

Tần Việt tức giận: “Người bằng lòng để bệ hạ làm như vậy sao?”. Ba lần bảy lượt làm khó Võ Vương phủ. Không chỉ làm suy yếu thực lực lẫn uy tín của Võ Vương phủ mà còn hủy bỏ hôn ước của Tần Đao. Điều này đã cho thấy Hoàng tộc không chỉ âm thầm rút bớt quyền lực của Võ Vương phủ còn vạch rõ ranh giới. Tiếp theo, hoàng tộc sẽ mạnh lên, tiếp tục làm suy yếu Võ Vương, rồi tiêu diệt hoàn toàn. Trong suốt các triều đại, hoàng tộc với quý tộc không ưa gì nhau. Chỉ là không nghĩ tới loại chuyện này đã xảy ra với Võ Vương phủ.

“Ta cả đời trung thành với Lam Nguyệt đế quốc, không tranh giành điều gì” Tần Đức thở dài. Mặc dù nói như vậy nhưng ông cảm thấy thật khinh bỉ những gì hoàng đế đã làm. Chỉ là hắn che giấu quá tốt, người bình thường không thấy được.

“Chuyện này không nên nói với đầu khỉ”. Tần Đức nhìn Tần Việt lo lắng, nếu lại xảy ra chuyện gì nữa thì thật sự phiền toái. “Con hiểu” Trần Việt gật đầu. ”Cha trong Vương phủ có người muốn vì chuyện này đã làm ầm ĩ lên, người có chỉ thị gì không?. “Mặc kệ bọn họ đi, để đầu khỉ tự giải quyết” Tần Đức nhàn nhạt nói.

Khi Tần Việt nghe được lời này, hắn muốn nhân cơ hội này thử thằng cháu của mình, thật ra Tần Việt cũng muốn nhìn xem Tần Đao có thực sự hối hận hay không.

"Ừ", Tần Đức nhớ ra một điều gì đó, "Hãy bảo thợ giỏi sửa lại sân vườn cho đầu khỉ, làm cho nó vững chắc hơn để không bị phá hủy lần nữa."

"Vâng, cha. Cha hãy nghỉ ngơi sớm, con xin phép rời đi!" Tần Việt đẩy xe lăn rời khỏi phòng của Tần Đức.

Sau khi Tần Việt rời đi, Tần Đức nhìn vào bản đồ treo trên tường, đó là bản đồ đế quốc Lam Nguyệt. Đôi mắt mờ nhạt của ông phát ra một tia lạnh lẽo.

"Thành tựu cao cả …......." Nói xong, ông tựa vào ghế, nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.

......

Sau khi rời phòng của ông, Tần Đao tìm đến nhị trưởng lão Tần Kỷ. Quyền lực tài chính toàn bộ trong Võ Vương phủ được kiểm soát bởi ông. Tam trưởng lão Tần Chấn, chịu trách nhiệm cho việc rèn luyện tất cả các con cháu trong gia tộc. Ông rất nghiêm khắc với các con cháu của gia tộc.

Có thể nói, trong toàn bộ những người trẻ tuổi của Võ Vương, ngoài việc sợ hãi với Tần Đức, người thứ hai khiến họ sợ hãi nhất là Tam trưởng lão.

Tứ trưởng lão, Tần Sơn, đảm nhiệm sản xuất của gia tộc. Mặc dù Võ Vương phủ là tướng quân hoàng thất, nhưng vẫn có tài sản của riêng. Nếu không, chỉ dựa vào khoản trợ cấp của hoàng thất sẽ không đủ cho chi phí hoạt động của Vương phủ.

Còn về chính Tần Đức, ông không can thiệp vào các vấn đề hàng ngày của Vương phủ, mà là khống chế đại cục. Chỉ khi cần thiết, ông mới đưa ra quyết định.

Có thể nói, Tần Đức là trụ cột tinh thần của gia tộc Võ Vương. Chỉ cần ông còn ở đó, Võ Vương sẽ không bao giờ sụp đổ. Thậm chí có thể nói, lý do tại sao đế quốc Lan Nguyệt có thể giữ được 100 năm thái bình là do có Tần Đức - một "kim chỉ nam" vô cùng quan trọng.

Nếu Hoàng tộc quyết định loại bỏ "kim chỉ nam" này, hậu quả đối với đế quốc sẽ khó lường được.

......

"Thằng nhãi này, con chuẩn bị đi đâu?" Tần Việt theo sau, vội vàng gọi Tần Đao.

"Tứ thúc, con đi tìm ông hai để xin chút tiền để sửa lại biệt viện nhỏ này, nếu không thì không có chỗ ở." Tần Đao cười khẩy.

“Để đó ta sẽ nói giúp cho, trong viện của ta có một gian trống, ngươi qua ở mấy ngày này đi”

"Vậy thì...được, làm phiền tứ thúc rồi!" "Cậu con nhỏ này, không cần phải khách khí với tai đâu." Tần Việt đùa.

Sau đó, Tần Đao đã đến biệt viện của Tần Việt và được hắn sắp xếp vào một căn phòng khách để ở tạm thời. Sáng hôm sau, Tần Đao dậy sớm, khi hắn tới sân. Tứ thúc đã ăn sáng.

Tần Đao cũng không khách khí, lấy một chén cháo ngô và bắt đầu ăn. Cho dù không hiểu tại sao, nhưng cảm giác đói của hắn vô cùng lớn. Sau khi ăn uống hàm hồ, chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã ăn hết tất cả các món ăn và cháo trên bàn ăn.

Tần Việt trơ mắt nhìn.

"Tiểu tử, người là quỷ đói tái sinh à?" Tần Việt không kiềm được tiếng cười.

Hắn chưa bao giờ thấy ai ăn uống như vậy. Một người ăn phần của bốn, năm người.

Tần Đao không hài lòng nói: "Con vẫn chưa no, con cần ăn thêm."

Tần Việt cũng không nói nên lời, Võ Vương phủ không phải là nơi thiếu đồ ăn uống.

"A Thạch, chuẩn bị thêm đồ ăn sáng." "Lấy thêm thịt linh các loại đi, cháo ngao cùng dưa muối không có dinh dưỡng gì cả." Tần Đao nói.

Tần Việt mặt đen lại: "Tiểu tử, mắc cỡ, sáng sớm ăn thịt linh, muốn bị nhồi nghẹn chết hay gì?"

Cái gọi thịt linh là thịt chứa linh khí. Trên lục địa này, có rất nhiều loài động vật. Trong số đó, có loài thú mang tính linh giá trị cao. Sau khi ăn, con người có thể tận dụng tinh hoa từ thực phẩm để tăng cường sức khỏe và tăng cường xương khớp. Tuy nhiên, chỉ có những gia tộc giàu có mới có đủ sức mua được loại thịt này, người dân thường không đủ khả năng chi trả.

"Ta đang cần phát triển cơ thể mà." Tần Đao nói một câu khiến Tần Việt lặng im.

“ừm nhỉ cháu mới 16 tuổi, phải cần phát triển hơn nữa”. "Hãy chuẩn bị thêm một ít thịt linh tinh để nó được no bụng." Tần Việt nói với một khuôn mặt u uất.

"Vâng." Thị nữ nhận lệnh và đã đi chuẩn bị.