Chương 5: Sự áp đảo tuyệt đối.

Những người đang có mặt nhìn chằm chằm vào Tần Đao, bộ mặt có chút phức tạp.

"Quá kỳ lạ, linh cốt của hắn đã bị tước đoạt, nhưng vẫn có thể sống sót, đó là kỳ tích."

"Võ Vương trở về!"

Khi mọi người đang thảo luận, Hắc Hổ Vệ cùng Võ Vương trở về.

Dưới sự bảo hộ của một vài cận vệ, một người già mặc áo choàng đen, tóc bạc hiện ra. Người này chính là Vương Tộc Dị duy nhất của Đế Quốc Lam Nguyệt, Tần Đức.

Trong Đế Quốc Lam Nguyệt, uy tín của Tần Đức rất cao. Có thể nói, hầu hết đất nước Đế quốc Lam Nguyệt đều được Tần Đức chiến đấu giành quyền. Ông là trụ cột chính Đế Quốc Lam Nguyệt.

Cựu Thanh Hoàng!

Tần Đức không giận mà uy, bước đi vững chắc, hùng tráng.

Ông đã gần trăm tuổi, nhưng trông có vẻ chỉ khoảng sáu mươi tuổi.

"Có gì xảy ra?" Giọng nói của Tần Đức có chút thấp hơn trước đây.

Mọi người lẩm bẩm, không biết phải trả lời thế nào. Tại Vương phủ, Tần Đức có quyền lực tuyệt đối, không ai dám xúc phạm, làm trái ý của ông.

Tần Đao đến ngay sau đó, cúi đầu: "Ông nội, việc này không liên quan đến họ, là do con gây ra."

Tần Đức mới quay sang Tần Đao, thấy rằng hắn không chỉ tỉnh lại, sức khỏe cơ thể còn mạnh mẽ như vậy, ánh mắt đầy kỳ quặc, nhưng sau đó nhanh chóng trở nên bình thản.

"Rất tốt khi con tỉnh lại." Tần Đức nói một cách trầm ấm: "Hãy theo ta vào thư phòng, ta muốn hỏi con một câu."

"Vâng." Trong mắt Tần Đao, tôn kính và vâng lời với Tần Đức.

"Các người khác hãy đi nghỉ ngơi." Tần Đức nói xong lại nhìn về phía Tần Việt: "Con cũng đi cùng ta!"

"Được rồi, cha."

Tần Đức ra lệnh, mọi người đều tách ra và không dám ở lại. Trước khi rời đi, Tần Đức nhìn vào đống đổ nát trước mặt một cái nhìn, không nói gì nữa, quay đầu và trở về thư phòng của chính mình.

Tần Đao đi đằng sau Tần Việt, đẩy xe lăn vội vã theo sau. Dù ông nội đã cao tuổi, nhưng ánh mắt "Có thể nhận thấy, ông đang bị chèn áp trong cung." Tần Việt và Tần Đao trao nhau một cái nhìn, mặt trầm trọng.

Tần Đức ra lệnh cho hai thị vệ của mình: “Các người ở lại đây, không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép vào”. “Tuân lệnh” “ Tần Đức xoay người tiến vào thư phòng, chắp tay sau lưng, vẻ mặt trầm trọng.

Tình hình trở nên nặng nề, ông nội không nói gì, ai cũng không dám nói tiếp.

"Cha, Hoàng đế có làm phiền cha không?" Cuối cùng, Tần Việt là người phá vỡ tình huống trầm lặng này.

Tần Đức giận dữ nhìn vào Tần Đao: "Con cháu cái quỷ này, tất cả đều do con gây ra, ta muốn một chưởng gϊếŧ ngươi!"

Tần Đao biết rõ mình sai, lúc trước chỉ vì bị mê hoặc bởi Nam Cung Diên - một người phụ nữ độc ác và xảo quyệt – hắn đã bất chấp tất cả để ăn cắp bảo vật quan trọng trong cung, và mất đi khả năng tu luyện cao cấp của mình.

Nghĩ đến đó, Tần Đao cảm thấy hối hận vô cùng.

"Ông nội nói rất đúng, tất cả đều là lỗi của cháu, mong ông nội trừng phạt cháu." Tần Đao cúi đầu thừa nhận.

Tần Việt liền lên tiếng bảo vệ cháu của mình: "Cha, Tần Đao còn trẻ, chỉ là bị người khác lợi dụng mà thôi, miễn là hắn cố gắng sửa chữa và hối hận sau này thì không sao cả."

Nhìn thấy con trai của mình về phía thằng cháu, tuy ông vẫn giận dữ nhưng cũng cảm thấy an tâm hơn.

Ông có sáu người con trai và một người con gái, trong đó một số đã cống hiến cho quân đội và hy sinh trong trận chiến, một số mất tích. Hiện tại, chỉ còn lại một người con trai và một người cháu bên cạnh ông - một người tàn tật và một người không ngoan ngoãn.

"Đầu khỉ hãy nói với ông, ai đã khiến con mất đi khả năng tu luyện của mình?" Tần Đức hỏi.

Từ nhỏ, ông đã gọi hắn là "Đầu khỉ", và chỉ ông mới dám gọi hắn như vậy.

Tần Đao suy nghĩ một lát, hắn không muốn nói ra điều đó. Không phải vì hắn còn yêu Nam Cung Diên, mà là bởi hắn thấy đó là lỗi của chính mình và sẽ tự giải quyết.

Nếu nói ra, ông sẽ gặp rắc rối. Gia tộc Nam Cung cũng không phải là một gia tộc bình thường, họ là một gia tộc tu luyện có thế lực ngang bằng với hoàng gia. Dù nhà Tần Đao có quyền lực trong quân đội của Đế quốc Lam Nguyệt, nhưng so với gia tộc Nam Cung thì họ không đủ mạnh.

"Ông nội và Tứ thúc, cháu không che giấu ai cả. Tuy nhiên, cháu muốn tự xử lý việc của mình. Cháu không muốn liên lụy đến gia tộc”.

"Nhìn thấy cháu của mình kiên quyết như vậy, ông và tứ thúc liền nhìn vào nhau. Cháu có lẽ đã quá đau buồn, khiến cho cháu trở nên ngu ngốc!" Tần Đức nói.

"Ông nội, Tứ thúc, chỉ là huyết mạch cấp thiên thôi, không đáng kể gì cả." Tần Đao nói.

"Con nói gì?" Nghe lời thằng cháu nói, Tần Đức lập tức, tức giận!

Ông sắp giơ tay lên để đánh cho Tần Đao hai bạt tay, nhưng ông lại kiềm chế bản thân.

Dù sao ông cũng yêu quý cháu trai của mình, dù nó có là một đứa phá phách. Với đứa cháu duy nhất này, nếu ông bất cẩn làm hại thì ai sẽ là người kế thừa Võ Vương phủ.

Tuy nhiên, Tần Việt vẫn bình tĩnh và cẩn trọng, tỉ mỉ nhìn chăm chú vào thằng cháu của mình: "Cha đừng giận, nhìn cách đứa bé này bình tĩnh như vậy, có lẽ nó đang có tạo hóa lớn hơn rồi."

"Ừ?" Ông dễ nổi giận, là do ông tức giận vì bị chèn ép từ trong cung. Còn bình thường có thể nói ông rất từ bi

"Đầu khỉ, những gì tứ thúc cháu nói có thật không?" Tần Đức hỏi, nhìn Tần Đao hoài nghi, không đáng tin.

Tần Đao gật đầu: "Đúng vậy, xin ông và tứ thúc đừng lo lắng, con sẽ không làm mất mặt của gia tộc và danh tiếng của Võ Vương phủ!"

Nghe lời thằng cháu nói, vẻ mặt Tần Đức trở nên ít căng thẳng hơn.

“Trải qua những chuyện như vậy có lẽ làm ngươi trưởng thành không ít”: Tần Đức nói

“Đã như vậy, con lui xuống đi, ta còn có chuyện cần phải nói với tứ thúc của con”. Tần Đao lập tức rời khỏi thư phòng ông. Sau khi tần Đao rời khỏi: “Việt nhi làm sao con biết được thằng nhóc đó có không ít thứ tốt”. Và ta cũng thấy kỳ lạ, tại sao nó bị người ta lấy xương máu, huyết mạch đi mà vẫn còn khỏe mạnh như vậy. Dù không chết, cũng sẽ trở thành phế vật.

“Cha thấy đó nó vẫn bình an vô sự và mạnh hơn trước rất nhiều, có phải nhận không ít đồ tốt không”. Nghe con trai nói Tần Đức cũng không nói gì thêm “ Thật sự thằng nhóc đó vận may không nhỏ”.

Tần Việt trầm giọng hỏi: “Ngài gặp bệ hạ sao rồi? Có tha thứ cho tiểu hài tử trẻ người non dạ không?” Nói đến đây, Tần Đức lộ vẽ mặt bất đắc dĩ: “ Ta đã từ chức trong quân, ngay cả Tần Phấn cũng bị giáng chức”. “Cái gì”? Tần Việt bị sốc khi nghe điều đó.

Thực tế hoàng thất đã có ý định tước quyền của Võ Vương phủ lâu rồi. Vì thế lực của Võ Vương rất lớn lại có uy trong quân. Không thể trực tiếp nhằm vào Tần Đức vì ông lập quá nhiều công lao. Nên mượn việc này để tước bớt quyền lực. “Ngươi nói không sai rõ ràng là vậy mà”. "Đặc biệt trong phủ có không ít người của hoàng tộc ta giả vờ không biết mà thôi". Tần Đức thở dài!