Chương 36: Tham gia tiết mục

Tiết mục đã được duyệt, chính thức đổi tên là 《 ba mẹ, nghe con nói 》. Tiếp theo còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, quan trọng nhất là lựa chọn gia đình tham gia chương trình.

Vì không để chậm trễ thời gian, buổi chiều Cố Cảnh Nhàn đưa Tiêu Tiêu về nhà, Đỗ Giai và đạo diễn cũng đến cùng.

Bà ấy nói tóm tắt nội dung chương trình xong, nhận lấy trà do dì Vương mang đến, sau khi nói cảm ơn thì nhìn về phía Lư Nguyệt Tình: “Tiêu Tiêu muốn làm bạn nhỏ linh hoạt, chúng tôi rất tán thành, nhưng vẫn cần người giám hộ đồng ý.”

Lư Nguyệt Tình kiên nhẫn nghe xong, nhìn về con gái đang ngồi dự thính.

Bà hơi lo lắng, nhìn về phía Đỗ Giai, khéo léo nói: “Chị Đỗ Giai, nếu Tiêu Tiêu chủ động đề nghị, nếu con cái thích chúng em cũng sẽ không phản đối, chỉ có điều em hơi lo lắng về vấn đề cắt ghép biên tập.”

Bà ấy không hiểu hậu kỳ (*), ngày thường lên mạng cũng không ít, những kẻ cắt ghép biên tập ác ý không thể nói chơi được. Không ít các chương trình thiếu nhi nổi tiếng trên TV, vì để tạo nên cao trào, có vài tổ tiết mục vô lương tâm sẽ cố ý đem bé ngoan cắt thành đứa trẻ yếu ớt quen được nuông chiều, năng động một chút thì cắt thành đứa trẻ hư hỏng.

(*) Hậu kỳ: là một phần của quá trình làm phim, sản xuất video, sản xuất âm thanh và chụp ảnh. Hậu kỳ bao gồm tất cả các giai đoạn sản xuất xảy ra sau khi quay hoặc ghi các phân đoạn chương trình riêng lẻ.

Tiêu Tiêu của nhà bà thuộc kiểu đứa trẻ “Phi chủ lưu” (*) có ngôn ngữ và lực phá hoại kinh người, đến lúc đó không biết sẽ bị cắt thành cái dạng gì, Lư Nguyệt Tình lo lắng con bà sẽ rơi vào bạo lực internet.

(*) Phi chủ lưu: trong câu này ý chỉ lời nói và hành động khác người, không được phần đông người công nhận

Đỗ Giai hiểu ý của bà, cười cười, dùng giọng điệu trêu ghẹo bạn bè: “Yên tâm đi, bác cả của Tiêu Tiêu chính là cấp trên cao nhất của tụi chị, sau khi tiết mục cắt xong là phải nộp lên tự mình kiểm tra lại, cho tụi chị mượn một trăm lá gan, cũng không dám cắt nối biên tập ác ý với Tiêu Tiêu đâu.”

Bà ấy nói như vậy, Lư Nguyệt Tình lập tức yên tâm, hai người lớn tuổi cũng gật đầu hài lòng, bà ngoại hiền từ vỗ vai của Đỗ Giai: “Đến lúc đó hậu kỳ còn phải làm phiền đến các cháu rồi.”

Lúc này Đỗ Giai, ngây thơ cho rằng đây là một câu lời nói khách sáo, vì thế nói: “Yên tâm đi, chúng cháu sẽ không để những lời bàn luận không tốt là nhiễm bẩn Tiêu Tiêu.”

Bà ngoại giật giật khóe miệng, rất muốn nói “Bác sợ các cháu bị ô nhiễm”, nghĩ nghĩ một hồi vẫn không nói.

Kinh nghiệm cuộc sống nói với bà, trước khi bắt đầu không cần khiến làm cho đối phương có áp lực quá lớn, đợi đến sau khi chương trình phát sóng, tự bọn họ sẽ có cảm nhận sâu sắc.

Hai bên lập tức đi đến thống nhất chung về vấn đề của Tiêu Tiêu, Đỗ Giai nói thêm mục đích khác của mình, ánh mắt của bà sáng ngời nhìn về phía Lư Nguyệt Tình: “Nguyệt Tình, chị muốn mời nhà em tham gia chương trình này.”

Lư Nguyệt Tình kinh ngạc nói: “Không phải Tiêu Tiêu đã đồng ý sao?”

Đỗ Giai lắc đầu: “Tiêu Tiêu sẽ làm bạn nhỏ tham gia xuyên suốt toàn bộ chương trình, sẽ cùng với cha mẹ diễn viên sống chung với các gia đình khác, ý của chị là muốn mời nhà tụi em trở thành một trong số những gia đình trong đó.”

Cố Cảnh Nhàn hy vọng những vị khách tham gia chương trình đều là những người bình thường, vì vậy cần phải lựa chọn một số gia đình đại diện.

Không thể nghi ngờ, gia đình giống như nhà Tiêu Tiêu vô cùng phù hợp. Thêm nữa, giá trị nhan sắc của cả gia đình này thật sự quá cao, cho dù là gia đình của ngôi sao có sự kết hợp của trai xinh gái đẹp cũng ít ai có thể so sánh được.

Lư Nguyệt Tình do dự, bản thân bà cũng không hẳn là phản đối.

Có thể tham gia chương trình cùng với con mình, bà cũng cảm thấy yên tâm hơn, nhưng còn về phía Sâm Sâm và Danh Đình……

Tiêu Tiêu thấy mẹ của mình còn đang suy nghĩ, đứng lên chạy lên lầu gọi anh và em trai xuống dưới, Đỗ Giai kiên nhẫn tiếp tục nói thêm.

Lư Nguyệt Tình xoa đầu con trai nhỏ, nhìn hai anh em: “Các con có muốn tham gia chương trình truyền hình không? Muốn hay không đều không sao cả, cứ nói ra suy nghĩ trong lòng của mình, không cần phải miễn cưỡng.”

Trước mặt người ngoài hai anh em đều tương đối lạnh nhạt, tính cách không thích tiếp xúc với người lạ, Lư Nguyệt Tình cảm thấy có lẽ tụi nhỏ không thích tham gia chương trình truyền hình.

Không nghĩ tới hai đứa nhỏ suy nghĩ một lát, cuối cùng đều đồng ý.

Cố Danh Đình lễ phép, rụt rè gật đầu: “Không vấn đề gì, con có thể tham gia chương trình cùng em gái, em trai còn nhỏ, chắc là không đi được.”

Ha ha ha, không tham gia chương trình thì không thể được ghi hình, cuối cùng cũng có thể tránh xa đứa em trà xanh này rồi!

Cố Danh Sâm cúi đầu, đảo mắt nhìn thấu anh trai mặt người dạ thú, cũng mềm mại nói: “Không sao hết, anh trai không thích ầm ĩ nhất, Sâm Sâm đồng ý tham gia chương trình, anh trai không cần gượng ép chính mình.”

Suy nghĩ của hai anh em chạm nhau một cách thần kỳ ——

Tham gia chương trình hay không đều không sao cả, chủ yếu không thể để đối phương cướp đi chị gái (em gái).

Tóm lại một câu, đó là muốn khiến mi không thích nhìn tui, nhưng cứ phải nhìn thấy mặt tui đó, lêu lêu lêu.

Những người lớn: “……”

Mặc dù cứ cảm thấy hai đứa nhỏ này hơi kỳ lạ, nhưng mà kết quả là tốt, trước khi đạo diễn và Đỗ Giai rời đi, Tiêu Tiêu còn đồng ý giúp bọn họ hỏi thử Cố Cảnh Dương xem có đồng ý xuất hiện trong chương trình không.

Trước đó còn nói qua, muốn giới thiệu một gia đình có hoàn cảnh đặc biệt.

Điểm này Đỗ Giai và đạo diễn không cảm thấy chắc chắn lắm, Tiêu Tiêu không chịu để lộ tình hình gia đình đối phương, muốn hỏi ý kiến đồng ý trước, sau đó mới có thể nói cho bọn họ. Hai người lớn không biết tình hình của đối phương, tạm thời đặt ở chế độ kế hoạch dự bị.

Lần này dự định mời ba gia đình, ngoại trừ nhà của Tiêu Tiêu, hai gia đình còn lại có hoàn cảnh như thế nào, hai người vẫn chưa suy nghĩ kỹ.

Tiêu Tiêu đưa ra ý kiến: “Dì có thể thương lượng một chút với Lâm Tráng Tráng đó.”

Mắt đạo diễn sáng lên, âm thầm gật đầu ở trong lòng, cha nɠɵạı ŧìиɧ, người phụ nữ mạnh mẽ có sự nghiệp làm mẹ đơn thân nuôi con, đúng là một điển hình tiêu biểu.

Chỉ có điều ông là bạn thân của Đỗ Giai, ý tưởng cụ thể còn chờ chính Đỗ Giai, ông ta sẽ không làm khó bạn bè chỉ vì một chương trình.

Đỗ Giai nghĩ nghĩ, sờ đầu của Tiêu Tiêu cười cười: “Được, khi về dì sẽ thử hỏi ý kiến của Tráng Tráng.”

Hai người đi rồi, Tiêu Tiêu giúp người lớn đuổi anh trai và em trai đang chuẩn bị đối đầu lên lầu, còn mình vừa ngâm nga bài hát vừa về phòng.

Trước tiên cô lấy ipad ra, click mở nhóm WeChat ba người tên là 【 Tiểu Vương hai chọi một 】.

【 Nữu Hỗ Lộc • Tiêu Tiêu 】: @Ô Lạp Na Lạp [1] • Cơ trí, @Phú sát [2] • thiết trụ có ở đó không? Nhận được nhớ trả lời, over.

[1] Ô Lạp Na Lạp: Ô Lạp (phiên âm tiếng Mãn: Ula, tiếng Trung: 乌拉; bính âm: Wūlā), cũng phiên thành Ô Lạt (乌喇), Ngột Lạt (兀喇), Ngô Lạt (吴喇), Ô Lạp (乌腊) hay Hồ Lung (胡笼), Triều Tiên xưng gọi Hốt Ôn (忽温), là một thị tộc Ná Lạp Nữ Chân, một trong những bộ tộc cổ xưa nhất, từng cư trú gần sông Tùng Hoa, nay thuộc khu Long Đàm, thành phố Cát Lâm, tỉnh Cát Lâm.

Chữ ["Ô Lạp"] trong tiếng Mãn có nghĩa là ["Ven sông"; 江], bởi vì đô thành của quốc gia này nằm ở khu vực sông Tùng Hoa. Vào thời cuối nhà Minh, Ô Lạp đạt đến cực thịnh, khá phồn hoa nên có câu "Trước có Ô Lạp, nay có Cát Lâm". Và do cư trú ở vùng sông Tùng Hoa, nhà Minh cũng gọi họ thành [Giang di; 江夷].

Vào thời kỳ sau của nhà Minh, Ô Lạp là một trong tứ bộ của Hải Tây Nữ Chân, do Ô Lạp Na Lạp thị quản lý và họ có cùng tổ tiên với Cáp Đạt.

[2] Phú sát: tức Phú Sát thị là một họ của người Mãn Thanh, thuộc vào hàng Mãn tộc Bát đại tính Theo sử tộc Nữ Chân, Phú Sát thị gọi là Bồ Sát thị, thời nhà Kim chỉ đứng thứ hai sau hoàng tộc Hoàn Nhan thị, là vì gia tộc này thường cùng Hoàn Nhan thị liên hôn.

Những cái tên tràn ngập hơi thở của một gia đình Mãn Hán này, hiển nhiên bởi bàn tay của Tiêu Tiêu.

Căn cứ chị em tốt liền phải gọi tên thân thiết ngụy biện, cưỡng ép Phong Duệ và Lâm Tráng Tráng sửa.

Hai người nhỏ tuổi rảnh rỗi trả lời rất nhanh, bởi vì đánh chữ chậm nên trực tiếp gửi giọng nói.

Tiêu Tiêu nói hết chuyện này với hai người, để cho bọn họ tự quyết định muốn tham gia chương trình hay không, sau đó lưu loát kết thúc, giống như một cô gái xấu xa tán tỉnh xong liền bỏ chạy.

Cô bé rất bận rộn, ngay sau đó lại gọi video cho Trường Sinh.

Không có người nghe máy, ngoại trừ vào lớp học online và gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, cậu rất ít chạm vào sản phẩm điện tử, tuy còn nhỏ tuổi nhưng ở phương diện này rất biết kiềm chế, đã rất có tác phong của người lớn.

Tiêu Tiêu không tiếp tục gọi nữa, nhảy xuống giường đi xuống lầu ăn cơm tối. Trường Sinh nhìn thấy thông báo trò chuyện cô gửi, sau đó sẽ gọi lại.

Ăn xong cơm chiều, Tiêu Tiêu lên lầu xem xét ipad, mới vừa vào cửa tiếng chuông đã vang lên.

Cô lấy lại đây click mở, cười chào hỏi: “Anh Trường Sinh, thật đúng lúc, em mới vừa ăn cơm xong.”

Trường Sinh “Ừm” một tiếng, Tiêu Tiêu làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, cậu đều nhớ rõ, cố ý chọn lúc sau khi cô ăn cơm xong mới gọi tới.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Tiêu Tiêu nói đến chuyện tham gia chương trình truyền hình. Trường Sinh ngồi ở bàn sách, màn hình đối diện cửa đang mở rộng, Tiêu Tiêu phát hiện, mỗi lần khi cô nhìn đến, hình như cửa đều đang mở ra.

Bóng dáng của Lục Du bất chợt lướt qua cửa, chân mày của Tiêu Tiêu hơi nhăn lại, nói châm chọc: “Anh Trường Sinh, em cảm thấy anh có thể thử suy nghĩ một chút về chương trình này.”

Cô không biết Trường Sinh nghĩ như thế nào, chỉ riêng cảm nhận phiến diện của bản thân cô mà nói, cho dù xuyên qua màn hình điện thoại, đều có thể cảm nhận được cái loại cảm giác không thoải mái và bí bách khi bị nhìn chằm chằm.

Trường Sinh khựng lại suy nghĩ một lát, gật đầu: “Anh sẽ thử trao đổi với mẹ.” Nói xong cậu ngẩng đầu nhìn Tiêu Tiêu, gương mặt non nớt chứa sự dịu dàng, giọng nói nhẹ mà nghiêm túc: “Tiêu Tiêu, cảm ơn em.”

Hai người bạn nhỏ cứ như tri kỷ quen biết nhiều năm, luôn có thể dễ dàng đọc hiểu suy nghĩ của đối phương.

Từ khi về nhà, Trường Sinh rất ít khi thoải mái, Tiêu Tiêu có thể cảm nhận được, cô chớp chớp mắt to, ánh mắt lạnh lợi: “Không có gì, chỉ cần nhớ nhận được tiền lương thì chia cho em một nửa là được.”

Thái độ trên mặt của Trường Sinh ngưng lại, bỗng nhiên không nhúc nhích, Tiêu Tiêu cười đắc ý, mãi một lúc lâu, thấy đối phương vẫn không nhúc nhích, kinh ngạc chọc chọc vào màn hình: “Làm sao vậy, rớt mạng hay sao?”

Đinh!

Cuộc gọi chợt cắt đứt, ngay sau đó một tin nhắn WeChat gửi tới.

【 Đại sư Trường Sinh 】: Ngại quá, vừa rồi bị mất tín hiệu, em có nói thêm cái gì không? Bên này anh không nghe thấy.

Tiêu Tiêu: “……”

Khuôn mặt nhỏ của cô xị ra, tức giận đổi ghi chú thành 【 con lừa trọc nhỏ keo kiệt 】.



Không biết Trường Sinh và Phong Duệ cùng một nhà đã thương lượng với nhau như thế nào, Lục Du đồng ý, thông qua Tiêu Tiêu liên lạc tới tổ tiết mục, trở thành một trong ba gia đình.

Cuối cùng ba gia đình chọn ra ba nhà Tiêu Tiêu, Phong Duệ và Lâm Tráng Tráng, đều có những đặc điểm tiêu biểu và màu sắc riêng. Hiếm có là các bạn nhỏ đều quen biết Tiêu Tiêu —— và chơi cùng nhau, sẽ gặp ít trở ngại hơn ở phương diện giao tiếp, cho nên tổ đạo diễn rất hài lòng.

Sếp lớn quản lý trực tiếp, vai chính lại là cháu gái ruột, từ tài trợ đến sắp xếp chương trình, thuận lợi đến mức ngày nào Đỗ Giai và đạo diễn cũng cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt, nếu nhất định một hai phải tìm ra chỗ nào không hài lòng, có lẽ chính là cái vị Cố Cảnh Di —— ngôi sao vào vai cha mẹ trong truyền thuyết kia.

Trước khi Cố Cảnh Nhàn đề cập đến, hai người Đỗ Giai thậm chí chưa từng nghe qua vị tuyến mười tám mờ nhạt không tên tuổi này.

Nhưng sếp lớn đã khoan hồng độ lượng như thế, nhét người vào thì tính là cái gì, mọi người đều là người làm công cần cù chăm chỉ, không cần thiết quan tâm đến chuyện vụn vặt.

Để làm việc thuận lợi, tổ chương trình cố ý đi tìm hiểu kinh nghiệm diễn xuất của Cố Cảnh Di, không xem không sao, vừa thấy đã đau đầu.

Đừng nhìn người ta không có tên tuổi, nhưng thực sự đã diễn qua không ít nhân vật.

Cái gì tiểu thư xấu xa trong phim thần tượng, bù nhìn kém cỏi làm tiêu tan hình tượng ánh trăng sáng trong phim cổ đại, vợ chưa cưới điêu ngoa trong phim tổng tài độc ác.

Khi nói chuyện phiếm trên WeChat Đỗ Giai nói với Lư Nguyệt Tình chuyện này, Lư Nguyệt Tình cười trêu chọc: “Chắc cô ta diễn không tồi nhỉ.” Dù sao cũng là diễn xuất vốn có.

Với câu này, Đỗ Giai trả lời【……】

Tính tò mò của Lư Nguyệt Tình nổi lên, tìm phim của Cố Cảnh Di trên TV, Tiêu Tiêu và anh trai, em trai cũng đến góp vui.

Mười phút sau

Mẹ con bốn người: “???”

Hai mươi phút sau

Mẹ con bốn người: “……”

30 phút sau

Ba đứa con: “Hô, hô, hô.”

Một tập kết thúc, Tiêu Tiêu bị mẹ đánh thức, lau lau khóe miệng, tìm ipad nhắn cho ba gửi WeChat của cô nhỏ cho cô bé.

Xác nhận lại tin tức: 【 chào cô nhỏ, vô tình làm phiền rồi, vừa rồi mới mấy kênh truyền hình, bởi vì xem diễn xuất của cô khiến cho đôi mắt có thay đổi, xin hỏi có thể bồi thường tính theo tai nạn lao động không? 】

Lúc nhận được tin tức, Cố Cảnh Di đang nổi điên, xem xong tin nhắn càng tức giận, lấy gối ôm ở bên cạnh ném mạnh xuống mặt đất.

Bởi vì Vưu Tường, cô ta bị ám.

Vưu Tường bị đưa đến Cục Cảnh Sát, Cố Cảnh Nhàn không che dấu chút nào, rất nhanh đã lên hot search.

Làm ngôi sao mới nổi, lần đầu hắn vinh hạnh đứng đầu trong kiếp sống minh tinh, có lẽ cũng là một cái hot search duy nhất.

Nội dung cụ thể cục cảnh sát không tiện để lộ, nhưng mọi người hỏi đông hỏi tây, cuối cùng thống nhất đoán được bạn gái bí mật của Vưu Tường.

Khi Cố Cảnh Di tham gia hoạt động trong lĩnh vực này trong nhà cực lực phản đối, đã nhắc đến việc nếu cô ta cứ một hai phải đi, trong nhà sẽ không cung cấp bất kỳ sự giúp đỡ nào.

Cô ta đồng ý, cho dù trong tay chị lớn có công ty giải trí cũng không nhờ tới, dùng hoa hồng trong tay mình miễng cưỡng đóng vai nhân vật bình hoa trong mấy bộ phim truyền hình dở tệ.

Vưu Tường xảy ra chuyện, chủ sau lưng của hắn ta nổi giận, phát hiện có liên quan đến Cố Cảnh Di, bắt đầu tung ra những tin tức xấu của cô ta.

Nhất thời những tin tức cái gì mà “Sau lưng có kim chủ”, “áo rồng 18 tuyến áo ở trường quay chơi lớn” ... rủ nhau bị đưa lên hot search, Cố Cảnh Di im ắng đã nhiều năm, lấy cách này hắc đỏ (*).

(*) Hắc đỏ: tức nổi tiếng bằng tai tiếng.

Tổ chương trình《 Ba mẹ, nghe con nói 》 đều không biết nên cười hay là nên khóc, người này thật ra cũng nổi tiếng, vấn đề là cái người này không phù hợp để tham gia chương trình của bọn họ.

Đạo diễn rơi vào đường cùng, cả gan đi hỏi ý kiến của Cố Cảnh Nhàn. Người khác không rõ ràng lắm, nhưng bọn họ biết thân phận của Cố Cảnh Di, chỉ cần sếp lớn đồng ý giải thích, thì tất cả những chuyện kia đều không thành vấn đề.

Đáng tiếc Cố Cảnh Nhàn không có biểu hiện gì, chỉ dặn hò hết tất cả theo lẽ thường.

Cố Cảnh Di lần này cũng kiên cường, bị tức thành như vậy cũng không bỏ gánh, tới ngày ghi hình, kiên cường lôi kéo bao lớn bao nhỏ đi tới nhà họ Lư.

Cô ta và Tiêu Tiêu làm nhân vật “Mẹ con” chính, sẽ sống trong mỗi ngôi nhà trong ba ngày hai đêm, mà cô ta phải hợp tác cùng cha mẹ của mỗi nhà, chăm sóc tất cả bọn nhỏ.

Tổ chương trình đã chuẩn bị tốt, hôm nay bắt đầu chuẩn bị công tác trước khi quay chính thức.

Ông ngoại, bà ngoại còn có cả dì Vương sẽ rời đi vào sáng sớm ngày mai, trong ba ngày hai đêm ăn mặc ngủ nghỉ, toàn do Cố Cảnh Di và Lư Nguyệt Tình đảm nhận.

Hai vị chị em chồng cũ xưa nay không hợp nhau, lúc này ngượng ngùng đứng ở phòng bếp, nghe dì Vương nói rõ thói quen của ba anh em.

“Buổi sáng Tiêu Tiêu sẽ thức dậy lúc 6 giờ rưỡi, cho nên tốt nhất hai người nên rửa mặt, bắt đầu nấu cơm xong xuôi trước 6 giờ.”

Cố Cảnh Di kinh ngạc nói: “Nó thức sớm như vậy làm gì, trẻ con không ngủ được sao?”

Dì Vương đang để sủi cảo vào tủ lạnh, đầu cũng không quay lại nói: “Tiêu Tiêu muốn rời giường sớm để luyện công, nếu không phải tôi kiên trì phải làm bữa sáng cho cô bé, không muốn để tôi ngủ quá ít, vốn dĩ cô bé còn thức sớm hơn. Lịch trình mỗi ngày của Tiêu Tiêu đều được lên kế hoạch, không thích bị phá hư.”

Cố Cảnh Di làm đại biểu cho người trẻ tuổi hay ngủ nướng đã lâu không rời khỏi giường trước 9 giờ, cau mày nhìn về phía Lư Nguyệt Tình, giọng điệu ngang ngược: “Tạm thời bảo con gái của cô đừng luyện nữa, bỏ lỡ một hai ngày để quay chương trình cũng không làm sao cả.”

“À.” Khóe miệng Lư Nguyệt Tình khẽ nhếch, liếc mắt nhìn cô ta một cái, cười nói: “Thân mến, bên đây kiến nghị ngài có cái gan chó này thì tự mình đi nói đi.”