Chương 37: Nấu cơm

Nếu tôi dám, tôi cần gì phải hỏi chị?!!

Cố Cảnh Di nghẹn họng.

Là một não tàn hay mất trí nhớ, cô ta luôn không nhịn được mà tức giận với người chị dâu ba cũ của mình.

Đương nhiên, điều đó cũng chỉ có thể là đã từng, bây giờ cô ta đánh không lại, mắng cũng không thắng, chẳng khác gì số phận của tiểu phế vật bị bóp chặt cổ họng.

Nhận thấy bản thân đang tác chiến trên sân khách, cô ta đành nhịn, kìm nén cơn giận trong lòng tiếp tục nghe dì Vương dặn dò.

"Bình thường Danh Đình và Sâm Sâm đi học, khoảng tầm 7 giờ rưỡi, bây giờ còn đang nghỉ, Sâm Sâm sẽ muộn hơn một chút, nhưng trước 8 giờ phải gọi bọn chúng dậy ăn sáng, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể."

"Nhớ làm bữa sáng nhiều một chút, Tiêu Tiêu cũng ăn."

"Chờ một chút." Cố Cảnh Di thắc mắc lần nữa: "Nếu như con bé cũng ăn sáng lúc 8h, vậy tại sao phải dậy nấu cơm sớm như thế?"

Dì Vương kiên nhẫn giải thích: "Tiêu Tiêu muốn ăn hai bữa, trước khi luyện quyền một lần, bữa sáng bình thường một lần. Sâm Sâm kén ăn không thích ăn cơm, có (nắm đấm của) chị gái thì sẽ ăn được một chút."

Cố Cảnh Di: "...."

Thật nhiều cái rắm!

Chăm sóc trẻ nhỏ vốn là việc vụn vặt, bình thường thì không sao, đến khi chú ý một chút, thao thao bất tuyệt có thể lôi ra một đống việc, Cố Cảnh Di nghe đau cả đầu.

Lư Nguyệt Tình cũng không tốt hơn chút nào, bình thường là bốn người cùng chăm sóc lũ trẻ, giờ bỗng nhiên chỉ còn lại mình bà, trong lòng cũng hơi lo lắng.

Về phần Cố Cảnh Di, cô ta căn bản không hề mong đợi chút nào, chỉ đơn thuần là dâng đến cửa làm đồ chơi cho Tiêu Tiêu.

Kết thúc xong phần giới thiệu trời cũng đã chập choạng tối, tổ chương trình kết thúc công việc, Cố Cảnh Di mang hành lý lấy từ chỗ dì Vương đi lên lầu nghỉ ngơi.

Biệt thự này không quá lớn, tất cả các phòng đều đã có người dùng, cũng may vẫn còn pháo đài nhỏ của Tiêu Tiêu chia giường tầng, miễn cưỡng có thể chia cho cô ta một phần.

Cố Cảnh Di vào phòng, ném hành lý xuống đất, rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.

Chương trình lần này không chỉ đơn thuần là về gia đình, cũng còn may có Cố Cảnh Nhàn tính toán chuẩn bị trước nếu như có sự cố bất ngờ, trợ lý, người giúp việc đều không có, tất cả chỉ có thể trông chờ vào bản thân.

Mười ngón tay của đại tiểu thư không bao giờ dính nước lục lọi quần áo lung tung lộn xộn, cũng không thèm sắp xếp lại, quần áo lấy ra ném hết lên giường, đi thẳng vào toilet.

Lúc Tiêu Tiêu lên lầu sau khi xem xong mấy bộ phim cẩu huyết, nhìn thấy tình cảnh bi thảm này.

Ngựa Charlone màu hồng phát ra tiếng nhạc trong phòng, tựa như thiếu nữ xinh đẹp trong ảo mộng, mà mấy thứ đồ xanh xanh đỏ đỏ rải rác lung tung trên mặt đất, bình bình lọ lọ, tất cả biến thành cõi mộng kinh hoàng.

Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Tiêu cứng đờ, nhìn thấy Cố Cảnh Di đang tắm, chắc là do quên, nên quyết định cho cô ta một con đường sống.

Cô bé vừa ngâm nga hát vừa bước chân qua đống hành lý, leo lên giường đung đưa chân chờ đợi.

Tiếng nước trong nhà vệ sinh không ngừng, chờ lâu đến mức Tiêu Tiêu không biết cô ta đang tắm hay là đang cạo lông heo.

Cô vẫn chưa kịp rửa mặt, thế là lại kiên nhẫn chờ đợi thêm lát nữa, lúc này cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, Cố Cảnh Di thò đầu ra: "Cháu về rồi à, thật đúng lúc, lấy giúp cô chai sữa tắm."

Tiêu Tiêu không để ý cô ta, ngáp một cái nằm nhoài ra giữa giường: "Bao giờ cô mới tắm xong?"

Cố Cảnh Di mất hứng bĩu môi, xoay người trùm khăn tắm đi lấy chai sữa tắm.

Tìm kiếm một hồi, đồ vật vốn ngổn ngang nay còn loạn hơn, lúc quay lại phòng tắm không có chú ý dưới chân, giẫm lên một cái bình nhỏ, thảm nhung màu ngà sữa bị tinh dầu thấm ướt.

Tiêu Tiêu ghé vào lan can giường tầng, chân nhỏ đung đưa trông cực kỳ nhàn nhã, Cố Cảnh Di xuất hiện mang theo mùi hương nồng nặc đến buồn nôn, đắc ý nói: "Cô tắm xong ngay thôi, sau đó dùng thêm chút sữa dưỡng thể, dưỡng tóc, đắp mặt nạ, tinh chất dưỡng da, kem dưỡng da ban đêm, tỉa lông mày một chút, chắc chưa đến một tiếng là xong."

Cô ta thỏa mãn nhìn chân Tiêu Tiêu dừng lại, trong lòng dâng lên cảm giác vui sướиɠ vì khiến đứa cháu gái kinh ngạc.

Hắc, hắc, hắc, đến lúc báo thù rồi!

Cố Cảnh Di cầm đồ dùng của mình, khí phách hùng dũng hiên ngang bước vào phòng tắm.

Đến lúc đi ra, đã là nửa tiếng sau, Cố Cảnh Di ngâm nga bài hát bước ra: "Cô tắm sạch sẽ rồi, cháu..."

Cô ta trợn mắt, nhìn sàn giữa nhà trống không, muốn hét lên, bỗng nhiên nghĩ tới camera có thể quay lại, đành phải nhịn xuống, đi đến bên giường thấp giọng, nghiến răng hỏi: "Hành lý của cô đâu?"

"Cái gì ạ?" Tay nhỏ Tiêu Tiêu xoa đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, nhỏ giọng nói: "Cô nhỏ, cô nói gà nói vịt gì vậy, cháu nghe không hiểu."

Cố Cảnh Di nổi gai ốc, nén cơn giận nhỏ giọng cầu xin tha thứ: "Cô sai rồi, lấy hành lý của cô ra đây đi."

"Hì hì." Tiêu Tiêu cười ngọt ngào: "Cô nhỏ có thể tự mình tìm nha, lật hết giường chiếu, tủ quần áo, thảm, rồi lại đánh thêm một giấc, chắc không đến một đêm sẽ tìm được thôi ~"

"..." một ngụm máu già của Cố Cảnh Di bị nghẹn trong lòng.

Cô ta thừa nhận vì bản thân bị đày đến cái chương trình chết tiệt này nên có hơi giận chó đánh mèo, nhưng cô ta không ngờ tới cái đứa nhóc thối này lại ăn miếng trả miếng nhanh như vậy.

Bây giờ thì đã biết: Trên người chỉ còn cuốn một mảnh khăn tắm ẩm ướt, quần áo với hành lý trên giường đều không cánh mà bay.

Yêu cầu: Nếu cô ta muốn ngủ, ngoại trừ ngủ truồng còn có cách nào khác?

Điều kiện phụ khác: Không chắc chắn liệu lúc cô ta ngủ Tiêu Tiêu còn thừa dịp lấy camera để lộ cái gì không.

Cố Cảnh Di nghĩ xong lập tức hối hận, hận không thể quay về nửa tiếng trước đánh cho bản thân mình mấy cái.

Cô ta cúi đầu nắm lấy lan can cạnh giường, cúi đầu cầu xin tha thứ: "Cô biết sai thật rồi, cầu xin cháu lấy hành lý của cô về đây."

Gương mặt Tiêu Tiêu vui vẻ, giọng nói ngây thơ hồn nhiên: "Cháu đoán hành lý của cô nhỏ có thể thích sạch sẽ, cháu nghĩ cô lau dọn sàn nhà, giặt thảm sạch sẽ, sau đó dọn dẹp phòng tắm lần nữa, có lẽ rất nhanh hành lý sẽ quay về đó ~"

Cố Cảnh Di lập tức lắc đầu không buồn nghĩ ngợi.

Nói đùa, làm sao cô ta có thể...

Tiêu Tiêu lấy ra một sợi dây chuyền từ phía sau, Cố Cảnh Di trợn mắt, đó chính là sợ dây chuyền kim cương cô ta vừa mới mua, vật liệu tuy không quý, nhưng thiết kế cực kỳ đắt, cả thế giới chỉ có một cái duy nhất, là bảo bối mới của cô ta.

Mắt thấy hai tay nhỏ của Tiêu Tiêu kéo một cái, dây xích bạch kim liền biến thành hai đoạn trong nháy mắt.

Cố Cảnh Di: "!!!"

Tao gϊếŧ mày Cố Danh Tiêu!

Tiêu Tiêu ghé vào tai cô nhỏ, cười khặc khặc một tiếng: "Chương trình vẫn còn nên cháu mới không đánh cô, đến khi chương trình kết thúc cô không còn muốn sống sao? Người phụ nữ này, tốt nhất đừng nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi."

Cố Cảnh Di: "..."

A a a, đừng cản tôi, tôi muốn về nhà!

Cô ta gục đầu thành thật ra khỏi phòng, lau dọn sàn nhà sạch sẽ dưới sự giám sát của Tiêu Tiêu, sau khi cô bé đi ngủ, lại nghiêm túc giặt sạch sẽ thảm lông, dọn dẹp phòng tắm một lần nữa.

Làm xong hết tất cả, chân tay Cố Cảnh Di mệt đến hôn mê, đầu trực tiếp gục xuống giường, ngủ thϊếp đi không biết trời đất là gì.

Sáng sớm hôm sau.

Cố Cảnh Di đã thức đêm một thời gian dài, rất lâu rồi không được ngủ ngon như vậy, còn mơ cả mộng đẹp, trong mơ cô ta còn gặp lại mối tình đầu.

Buổi khiêu vũ trong mơ, người đàn ông khoác bộ tây trang lịch thiệp, mỉm cười đưa tay với cô ta, môi mỏng hé mở khẽ nói:

"hey you, get up fool!" (này, dậy đi đồ ngốc)

Cố Cảnh Di: "..." Đầu tiên là lỗ tai cô chấn động, sau đó đầu óc cô ta bắt đầu choáng váng, sững sờ mở mắt ra.

Đứa cháu gái ma quỷ của cô ta mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ có chữ "Cố lên", cầm một cái microphone gắn lông nhung màu trắng, cầm loa đệm, một chân đạp giường, gân cổ hát:

"Sáng sớm thức dậy, đầu tiên tự hỏi bản thân mình ba câu.

Ngày nào cũng bị cặn bã hãm hại

Hố, có phải IQ của cô thấp không.

Cô nhỏ ơi cô nhỏ à cô nhìn lại mình xem, đầu óc cô đang nơi nào.

Xin cô, cháu van xin cô, không cần thì có thể tặng cho người khác."

Cố Cảnh Di: "..."

Tỉnh ngủ, quá tỉnh ngủ rồi!

Quả thực, nếu không phải sức khỏe cô ta tốt, có khả năng đã ngất ngay tại chỗ.

Cố Cảnh Di vỗ một cái vào ván giường, chỉ vào camera: "Cháu to gan quá nhỉ? Không sợ bị truyền ra ngoài sao?"

Tiêu Tiêu gào xong, tâm tình rất tốt cất giọng hát đi, đắc ý nói: "Bác cả nói, cháu cứ là chính mình, hậu kỳ sẽ cắt hết mấy tình tiết gây bất lợi đi."

Cố Cảnh Di: "..."

Nhớ không lầm, chị gái nói với cô ta là cô ta phải biết kiềm chế bản thân, vì sau khi chương trình được ghi hình, hậu kỳ cái gì cũng có thể làm.

Đừng hỏi, ai hỏi là cún con tiêu chuẩn kép!

Cô ta đành ôm lấy tấm thân bị chị gái tổn thương rời giường, lấy quần áo từ trong rương hành lý ra.

Tiêu Tiêu khoanh tay nhỏ, giương cằm nhỏ nói: "Đợi lát nữa cô sắp xếp quần áo xong thì tự mình xuống lầu nấu cơm, buổi sáng cháu muốn ăn bánh quẩy, bánh bao hấp, ăn canh thịt bò, dì Vương đã để mấy nguyên liệu được chế biến sẵn trong tủ lạnh, cô chỉ cần nấu lên là được."

Cô bé dặn dò xong, tinh thần phấn chấn đi xuống dưới sân luyện quyền.

Cố Cảnh Di ôm quần áo hít thở sâu mấy hơi, sau khi rửa mặt xong, ôm một bụng chửi thầm ra khỏi phòng.

Sáng sớm mấy người quay phim đã đến, có mấy camera đang quay cảnh Tiêu Tiêu tập quyền, thấy cô ta bước ra, có một camera tiến lại gần, định quay cảnh cô chuẩn bị bữa sáng.

Trong lòng Cố Cảnh Di cực kỳ bất mãn, đi đập cửa phòng Lư Nguyệt Tình.

Lư Nguyệt Tình ngáp ngắn ngáp dài mở cửa, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Cố Cảnh Di sáng sớm đã bị rót âm thanh ma quỷ vào tai, nhìn thấy bà nhàn nhã như thế, tức muốn chết, hung dữ chất vấn: "Sao bây giờ chị mới dậy, không phải nói phải chuẩn bị bữa sáng sao?"

Trong lòng Lư Nguyệt Tình lộp bộp một chút, bà ngủ quên mất rồi, nhưng bản thân không thể nói như vậy, nhìn camera sau lưng một chút, bà khẽ gạt gạt mấy sợi tóc, nói khẽ: "Cảnh Di, trước tiên hôm nay em làm đi, ngày mai đến lượt chị."

"Bằng..." Cố Cảnh Di há hốc mồm, Lư Nguyệt Tình nhìn đã biết cô ta muốn nói cái rắm gì, tiến tới kề sát tai nói nhỏ: "Có gan thì hô to lên, sau đó tôi sẽ khiến cho cô phải nhớ kỹ tiêu đề hot của mấy blogger « nóng, cô nhỏ ác độc mất não ra tay làm hại chị dâu cũ »."

Cố Cảnh Di: "..."

Đao của tôi đâu?!!

Nếu cô ta thực sự không quan tâm đến mạng lưới ngôn luận, cũng sẽ không tức giận đến mức này. Lần này thành thật nghe lời chị gái cô ta đến tham gia chương trình, cũng chỉ ôm suy nghĩ làm việc chăm chỉ.

Chủ yếu hi vọng chị gái có thể nhìn thấy nỗ lực cố gắng thay đổi tốt đẹp của cô ta, có thể đánh chết bạn trai cũ Vưu Tường ở công ty.

Vậy nên hình tượng đặc biệt quan trọng, Cố Cảnh Di nhịn xuống, cắn răng hỏi: "Cơm trưa, chị làm?"

Lư Nguyệt Tình mỉm cười gật đầu, thực ra cả ba bữa cơm đều có thể làm cả, nhưng phối hợp với thời gian lúc sáng sớm của Tiêu Tiêu, thật sự quá khó đi.

Dù sao trước kia Cố Cảnh Di cũng từng giày vò bà không ít, đẩy cô ta xuống hố một lần, cũng không cần thấy áy náy chút nào.

Cố Cảnh Di đè nén lửa giận đi vào phòng bếp, hôm qua cô ta đã học qua cách sử dụng mấy dụng cụ làm bếp, mặc dù có hơi ngượng tay, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể nấu cơm.

Lấy nguyên liệu đã được sơ chế sẵn từ trong tủ lạnh ra, đại tiểu thư xinh đẹp không thích dầu mỡ, đổ vào chút dầu ăn, lấy nắp nồi làm khiên chắn bắt đầu rán bánh quẩy.

Một tiếng sau, Tiêu Tiêu sớm đã luyện xong quyền đang ngồi cạnh bàn, mặt không biểu cảm nhìn Cố Cảnh Di bưng đồ ăn tới.

Một bát cháo nấu nhuyễn, mấy miếng bánh quẩy ngoài cháy đen bên trong còn sống, một ngăn bánh bao hấp quên không cho nước vào nồi tràn đầy vị khét.

Vị khói dầu cùng mùi khét hòa lẫn với nhau, tràn ngập cả căn phòng, mấy anh trai quay phim trên tay đều bê đĩa bánh mì với cốc sữa bò làm đồ ăn sáng, coi như trân bảo.

Sắc mặt Cố Cảnh Di không tốt lắm, miễn cưỡng kéo lại lòng tự tôn của mình: "Cháu nếm thử trước đi, chỉ nhìn bề ngoài không ngon mắt lắm, nhưng vẫn ăn được."

Tiêu Tiêu bất động, Cố Cảnh Di lại nói: "Lãng phí đồ ăn là hành vi không có đạo đức."

"..." Tiêu Tiêu trầm mặc nửa ngày đề nghị: "Hay như này đi cô nhỏ, cô chơi với cháu trò Nhà vua."

Cố Cảnh Di: "Chơi xong thì cháu chịu ăn à?"

Tiêu Tiêu gật đầu: "Nếu như cô tích cực phối hợp.”

Cố Cảnh Di không muốn tác phẩm đầu tiên của mình phải bị lưu lạc tới thùng rác, thế là gật đầu đồng ý.

Tiêu Tiêu ngồi thẳng lưng, hơi ngả người ra sau một chút, nghiêm nghị nói:

"Người đâu, kéo tên cẩu nô tài này ra ngoài chém cho trẫm!"