Chương 33: Trừng trị

Phong Duệ là một đứa bé hư, nhưng cũng có không ít ưu điểm, ví dụ như rộng lượng.

Đây không phải đang nói mát, trong cuộc sống có nhiều thêm một người anh, Phong Duệ có hơi ngỡ ngàng nhưng cũng không bài xích.

Thứ nhất, Trường Sinh là anh trai có ơn cứu mạng nhóc ta, thứ hai, sau khi từ chỗ cha biết được những gì anh trai từng trải qua, nhóc vô cùng đồng tình với những gì mà anh đã gặp phải.

Quan trọng nhất chính là, cuối cùng cũng có người có thể giúp nhóc dời lực chú ý của mẹ đi, để nhóc có thể buông lỏng một hơi rồi.

Phong Duệ cứ nghĩ ngày lành đã đến, thì phát hiện sự việc không giống như những gì cậu nhóc nghĩ, ngược lại bầu không khí trong nhà có chút quỷ dị.

Cậu nhóc chống cái cằm, mặt nhăn lại: “Mẹ tui rất kỳ lạ á, không nói ra được, cứ……” Ngừng một lát, lại gãi gãi mặt, “Phiền quá đi.”

Vốn từ của nhóc không theo kịp cảm xúc mãnh liệt, không biết nên hình dung cụ thể như thế nào, gấp gáp đến độ vò đầu bứt tai.

Khiến cho hai người đều không đành lòng nhìn thêm, Tiêu Tiêu trìu mến sờ sờ đầu nhóc: “Quên đi, đứa ngốc thì chỉ cần ngày nào cũng cười ngây ngô là được, chớ miễn cưỡng mình làm loại hành động có độ khó cao như ‘suy nghĩ’ này làm gì.”

Phong Duệ: “……”

Đồ ngốc lại một lần nữa vinh dự nhận được bạo kích mỗi ngày, thời gian nghỉ ngơi kết thúc, hai cậu em trai dáng vẻ ngốc nghếch lại bắt đầu theo chị gái huấn luyện lần nữa.

Đây là tiết học cuối cùng của năm trước, sau khi kết thúc thì không mấy ngày nữa chính là giao thừa.

Sự bất tiện của gia đình ly hôn thể hiện rõ vào ngày này.

Đây là năm đầu tiên đoàn tụ khi Cố Cảnh Dương từ bên ngoài trở về, nếu như không ngoài ý muốn, đáng lý ra cả nhà nên trải qua ở nhà cũ của nhà họ Cố.

Hiện tại tất nhiên là không được, bởi vì những chuyện xảy ra ở trong chùa, buổi tối trước đó một ngày Cố Cảnh Dương gọi điện thoại tới, nói chuyện này với Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu đang muốn giúp ông ngoại dán câu đối xuân, nhận điện thoại trả lời dứt khoát: “Không đi.”

Cố Cảnh Dương:……

Ông không thể không ôn tồn thương lượng: “Chỉ ăn cùng nhau bữa cơm trưa thôi, buổi chiều sẽ trả các con về, không làm chậm trễ các con và ông bà ngoại ăn tết đâu, hơn nữa ba bảo đảm chuyện lần trước sẽ không xảy ra nữa.”

Tiêu Tiêu do dự một lát, biểu hiện gần đây của cha cũng không tệ lắm, tuần nào cũng đúng giờ tới cửa thăm hỏi ba anh em, quan trọng là, có thể lén lút mang đồ ăn ngon cho Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu là một đứa bé có lập trường, nhưng ai bảo trước mắt ba Cẩu là nguồn thu duy nhất của cô bé chứ, vì để duy trì vị khách hàng lớn này, cô không ngại hy sinh làm một chút chuyện.

Vì thế nói: “Vậy được thôi, nhưng con nói trước, nếu như Tết nhất mà ai đó còn tự tìm phiền phức, con sẽ khiến cho người đó tự do làm càn trong bệnh viện tròn một năm.”

Tết đến nên cô bé cũng muốn nghỉ ngơi một chút, cứ chiến đấu mãi cũng quá mệt mỏi, nếu như không phải có người đưa mặt tới cửa, có thể cô sẽ lại phải trực tiếp giúp đối phương chạy chữa.

“……” Cố Cảnh Dương chỉ có thể gật đầu: “Được.”

Sáng sớm hôm sau Cố Cảnh Dương đến đón người, nhìn hai chị em theo thứ tự lên xe, trước khi đóng cửa, ông ngẩng đầu nhìn về phía Lư Nguyệt Tình đang đứng cạnh cửa.

Sau khi sống lại cuộc sống đã không có Cố Cảnh Dương, bà không cần học tập đủ loại kiến thức cần thiết để xã giao với các phu nhân tầng lớp thượng lưu nữa, không cần học kỹ thuật cắm hoa, thưởng thức nghệ thuật, cả phẩm rượu (*) nữa.

(*) Phẩm rượu: nếm thử rượu hoặc các loại đồ uống có cồn khác, sau đó đưa ra ý kiến dựa trên các giác quan và cảm xúc khác nhau.

Trống phần lớn thời gian, muốn ở bên cạnh cha mẹ và con cái, nhưng lại phát hiện ra tất cả mọi người ai cũng rất bận, cũng không quá cần bà làm bạn.

Không chỉ nhiều lần bị con cái ghét bỏ ở trong game, cuối cùng còn bị Tiêu Tiêu dùng ánh mắt cầu xin “Trò chơi thông minh, ngốc là nguồn gốc của tội lỗi, cầu xin ngài tự mình tìm chuyện để làm đi, buông tha cho chúng con đi”.

Rơi vào đường cùng, Lư Nguyệt Tình quay lại sở thích trước đây của mình—— Manga.

Bà lấy bối cảnh là hình ảnh ngày thường ba đứa nhỏ hố nhau, vẽ một ít manga dài kỳ đăng trên tài khoản xã hội, bởi vì phong cách tinh tế, chuyện xưa thú vị, mới đăng lên không mấy chương đã hấp dẫn được không ít fans, bây giờ ngày nào trôi qua cũng rất phong phú.

Cố Cảnh Dương đứng nhìn bà từ xa, buồn lo như có như không giữa mày người phụ nữ đã biến mất, không giống loại sáng sủa tươi đẹp giống như trước kia bọn họ ở bên nhau, mà là một loại ấm áp không quan tâm đến danh lợi.

Trong lòng ông căng thẳng, bàn tay nắm chặt tay lái, hướng về phía Lư Nguyệt Tình gật đầu, sau khi được đáp lại lập tức lên xe đưa bọn nhỏ rời đi.

Bởi vì ăn tết nên không ít người làm đã về nhà, nhà cũ bình thường náo nhiệt giờ lại có vẻ hơi quạnh quẽ.

Quản gia dẫn ba cha con vào nhà, sáng nay sau khi xuống máy bay Cố Danh Đình liền đi thẳng tới nhà cũ, hiện tại đang ngồi trong phòng khách cùng với bà nội Cố.

Công việc của Cố Cảnh Nhàn bận rộn, phải đợi lát nữa mới đến, trong khi Cố Cảnh Dương mang theo mấy đứa bé chào hỏi mẹ, thuận miệng hỏi: “Cảnh Di đâu?”

Bà nội Cố nhìn chị em Tiêu Tiêu sau khi chào hỏi xong chạy đến trên sô pha ngồi xuống bên cạnh anh trai, lần này bà không tác quái nữa, mà thở dài: “Nó bảo hôm nay muốn dẫn bạn trai về, sắp đến rồi.”

“Ôi trời đất ơi, bạn trai của cô nhỏ nhìn trúng cái gì của cô ấy vậy?” Tiêu Tiêu kinh ngạc nói.

“Phụt ——” Cố Cảnh Dương không nhịn được bật cười thành tiếng, nói thật, ông cũng muốn hỏi.

Bà nội Cố cưng chiều cô con gái nhỏ nhất, Tiêu Tiêu vừa nói xong, mặt bà lão lập tức trầm xuống, thấy Cố Cảnh Dương còn dám cười, liền nổi giận: “Ba mi cưới hai lần ly dị hai lần còn có ba đứa bé cũng có người để ý, dựa vào cái gì mà người ta không thể nhìn trúng cô nhỏ của mi chứ.”

Tiêu Tiêu: “……”

Ấy vậy mà tui không còn lời gì để nói.(o~o)

Tiêu Tiêu bị logic mạnh mẽ của bà nội đánh bại, nhún vai cam chịu.

“……” Cố Cảnh Dương khϊếp sợ nhìn con gái.

Không phải chứ, như vậy đã xong rồi sao, cái này vẫn có thể đáp trả mà.

Lần đầu tiên bà nội Cố hơn hẳn một bậc trong cuộc chiến với cháu gái, cho dù là dùng phương thức tự tổn hại, vẫn rất vui vẻ.

Tâm trạng bà lão tốt hơn rất nhiều, ngồi thẳng người, cằm hơi hất lên, đắc ý hừ một tiếng, nhìn về phía Tiêu Tiêu: “Chờ lát nữa bạn trai của cô nhỏ cháu tới, cháu cũng nhìn giúp thử xem.”

Sau khi chuyến dâng hương lần trước kết thúc, Cố Cảnh Dương đã nổi giận với cha mẹ. Khi còn trẻ, hai vị này của nhà họ Cố không đáng tin cậy, đối với hai vợ chồng Cố Cảnh Dương tôn kính có thừa nhưng lại không đủ thân thiết, trước kia cũng bởi vì thái độ của bọn họ với Lư Nguyệt Tình, từng uyển chuyển bày tỏ ý kiến, có điều đây là lần đầu tiên ông ấy thật sự nổi giận.

Cố Cảnh Di bị dọa cho sợ quá nên khóc, bà nội Cố cũng bị dọa sợ, sau khi con trai đóng sập cửa rời đi, con gái lớn cũng đã nói vài câu với bà ấy, sau khi bà nội Cố nghĩ lại, cảm thấy bản thân quả thực có chỗ không đúng.

Người già không thích mất mặt, nói một câu không được tự nhiên như vậy, cũng coi như là cúi đầu trước.

Tiêu Tiêu cũng không biết trong lòng bà nội nghĩ nhiều như vậy, gật đầu kiểu hờ hững: “Ừm ừm, đúng lúc cháu cũng muốn nhìn một chút cái người vĩ đại xả thân quên mình xem như thế nào.”

Bà nội Cố: “……”

Tết nhất, ta nhịn!

Không bao lâu, quản gia dẫn một nam một nữ bước vào, người con gái kéo cánh tay người đàn ông, dựa người vào vai đối phương y như chim non nép vào người, chiều cao của hai người không chênh lệch nhiều, để làm ra động tác này, còn hơi hơi gập chân, cả người cong sang bên cạnh trên phạm vi lớn.

Tiêu Tiêu nhìn đến trợn mắt há mồm, giơ ngón tay cái về phía cô nhỏ: “Lợi hại, mấy ngày không gặp, cô học đóng xiếc giỏi ghê.”

Cố Cảnh Di: “……”

Cô ta khẽ cắn môi, trừng mắt liếc nhìn cháu gái một cái, quay đầu giọng dịu dàng giới thiệu với bạn trai: “A Tường, giới thiệu cho anh một chút, đây là mẹ của em, đây là anh ba, bên này là bọn nhỏ của nhà anh ba, Danh Đình, Danh Tiêu, Danh Sâm.”

Người đàn ông bỏ đồ trong tay xuống, cung kính nói: “Bác gái khoẻ, Cố tổng khoẻ, Danh Đình, Danh Tiêu, Danh Sâm các cháu khoẻ. Cháu tên là Vưu Tường.”

Đây là một người đàn ông dáng dấp có vẻ hơi soái khí, khuôn mặt dịu dàng, lịch sự, khí chất có chút tương tự với Lục Kình, ở trong mắt Tiêu Tiêu chênh lệch như thể giữa chính phẩm và bưu phẩm 9.9 (*).

(*) 9.9 tức là 9,9 tệ, kiểu hàng rẻ tiền, fake, sale số lượng lớn ấy.

Tóm lại khiến người ta nhìn không quá thoải mái.

Ở đây đều là cùng một loại người, không có tư chất trời cho như Tiêu Tiêu, Vưu Tường dám ở bên tứ tiểu thư nhà họ Cố, tất nhiên đến phải có chút đồ, bà nội Cố chỉ không quá vừa lòng với bạn trai tự nhiên nhảy ra của con gái, tạm thời còn chưa nhìn ra cái gì.

Bà ấy không lạnh không nhạt "Ừ” một tiếng, không nói gì, Cố Cảnh Di gấp đến độ trực tiếp dậm chân: “Mẹ!”

Bà nội Cố hận sắt không thành thép trợn trắng mắt, lạnh lùng nói: “Ngồi đi.”

Người đàn ông vỗ vỗ cánh tay Cố Cảnh Dị an ủi, hai người cùng nhau ngồi xuống, Cố Cảnh Dương cũng đến ngồi xuống cạnh con cái.

Tiêu Tiêu nghe người lớn nói chuyện phiếm.

Cố Cảnh Di không có sự nghiệp đàng hoàng, mấy năm trước trong lúc rảnh rỗi tiến vào giới giải trí, không có kỹ thuật diễn, tính tình lại còn kém, toàn dựa vào diện mạo cùng với tiền trong nhà đập vào, mới miễn cưỡng đứng không cao không thấp ở vị trí tuyến 18.

Gần đây nhận một cái web drama, vị bạn trai này chính là nam chính ở trong đó.

Khác với vị bình hoa tuyến 18 như cô ta, bạn trai cô là người trẻ mới vào nghề, danh tiếng không tồi, người cũng ôn hòa, hai người diễn phim lâu ngày nảy sinh tình cảm.

Mặc dù Tiêu Tiêu không biết vì sao nam chính sẽ lâu ngày sinh tình với nữ số 8 bình hoa, cũng không hiểu vì sao có người ở chung lâu ngày với cô nhỏ của cô bé, không phải sinh sát ý, mà là tình.

Nhưng cô nhỏ đã nói như vậy, tạm thời cô bé cứ nghe như vậy trước đã.

Cô nhỏ từ trong đại não cằn cỗi của cô ta nhảy ra 800 chữ rắm cầu vồng động viên, bạn trai cô ta mỉm cười nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy “Dầu mỡ”, phiên dịch thành tình ý miên man “Chân thành tha thiết”.

Sau khi thổi xong, cô ta dựa vào trên bạn trai hỏi Cố Cảnh Dương: “Anh, nghe mẹ nói gần đây anh thu mua Tinh Quả Video,”

Cố Cảnh Dương hơi hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn cô ta một cái nhàn nhạt nói: “Là chị cả, vốn lưu động trong tay chị ấy không đủ, hợp tác thu mua cùng với khoa học kỹ thuật Dịch Thủ trên danh nghĩa của anh, anh chỉ phụ trách rót vốn, cụ thể còn có chị cả xen vào nữa.”

Cố Cảnh Di không quan tâm nhiều như vậy, dù sao là nhà cô ta là được, ánh mắt sáng lên: “Vậy anh nói với chị ấy một chút……”

“Nói cái gì?” Cửa lớn lại lần nữa mở ra, Cố Cảnh Nhàn đi vào, đưa áo ngoài cho người hầu.

Cổ Cố Cảnh Di co rụt lại, lúc nghẹn lời chuẩn bị thu lời nói về, tay bỗng nhiên bị bao bọc lại.

Người đàn ông cười dịu dàng với cô ta, lấy ly nước trên bàn đưa qua: “Em nhìn em xem, môi cũng khô rồi kia, uống miếng nước trước đi, thật đúng là anh không nhìn em một lát thì không được mà.”

Giọng nói ôn hòa sủng nịch, Cố Cảnh Di đỏ mặt uống một hớp, lấy hết can đảm nhìn về phía chị cô ta: “Chị, em có chuyện làm ăn muốn nói với chị.”

“Hả?” Cố Cảnh Nhàn ngạc nhiên nhướng mày, ung dung ngồi xuống cạnh bà nội Cố: “Em nói thử xem.”

Thấy chị gái không nghi ngờ mình, có bạn trai ở bên cạnh, Cố Cảnh Di tràn đầy tự tin nói: “Gần đây em quay một bộ phim tên là 《 tuyệt thế Vương phi: Thiên kim gả thay không được trốn 》.”

Mọi người: “……”

Cố Cảnh Nhàn nhíu mày như ông cụ đang nghiêm túc xem điện thoại, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Cố Cảnh Di nâng mặt lên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía chị cô: “Bộ phim này khẳng định sẽ trở thành phim hot, chị ơi sau khi mua lại Tinh Quả Video thì chị truyền bá ở đó đi, về sau kiếm được khoản lớn chị sẽ cảm kích em.”

“……” Cố Cảnh Nhàn tò mò hỏi: “Làm sao em biết nhất định nó có thể hot?”

Chính em đóng phim kiểu gì trong lòng em không rõ à?

Cố Cảnh Di tự hào ngẩng cao đầu: “Đương nhiên sẽ hot, A Tường là nam chính đấy.”

Cả nhà họ Cố: “……”

Hai câu này từ đầu đến cuối có cái quan hệ tất yếu gì sao?

Đang ngồi ở đây đều là người có địa vị, quản lý biểu cảm đều chuyên nghiệp, bình thường sẽ không lộ ra mặt người da đen dấu chấm hỏi (Black Question Mark Face).

Trừ phi không nhịn được.

Cố Cảnh Di nhìn vẻ mặt y chang nhau của người nhà, tức đến trợn tròn mắt: “Mọi người biết A Tường cố gắng cỡ nào không? Cho dù biết hậu kỳ sẽ phối âm nhưng vẫn nghiêm túc học thuộc lời thoại, bởi vì kinh phí của đoàn phim không đủ, chỉ có thể ở khách sạn bốn sao, anh ấy cũng chưa từng than phiền. Bằng kỹ thuật diễn của anh ấy, nếu không phải do sóng gió trong cái vòng luẩn quẩn này thì đã sớm nổi tiếng rồi.”

Toàn thể nhà họ Cố: “……”

Vưu Tường chú ý tới vẻ mặt người nhà họ Cố, trên mặt cười hì hì, ở trong lòng thì đâm đồ ngu xuẩn Cố Cảnh Di này hơn 80 mươi lần, vội vàng ngăn cản cô ta lại: “Cảnh Di đừng nói nữa, đây là việc mà một diễn viên như anh nên làm, đây có lẽ chính là duyên phận, nếu như anh nổi tiếng sớm, có lẽ chúng ta sẽ còn chưa quen biết.”

Cố Cảnh Di nhìn về phía bạn trai, cô ta là fans Vưu Tường, lúc trước tiến vào giới giải trí chưa chắc không có ý nghĩ tiếp cận thần tượng, hiện tại ao ước đã trở thành sự thật, cả người như thể mất trí.

“A Tường, ở lòng em anh là tốt nhất.”

Mọi người nhà họ Cố: “……”

Tôi thấy cái “Tường” này không phải ở trong lòng cô, là ở trong đầu cô.

Quản gia luôn ân cần chú ý tới cảm xúc của mọi người trong phòng, kịp thời đi đến: “Phu nhân, thiếu gia, tiểu thư, cơm đã chuẩn bị xong, bây giờ có dùng cơm luôn không?”

Bà nội Cố luôn luôn chiều con gái cũng không nhịn được, vội vàng nói: “Dùng cơm đi.”

Cố Cảnh Di còn muốn nói nữa, bị Tường bên cạnh túm chặt, trong lòng gã có hơi hối hận.

Không nghĩ tới đồng đội heo Cố Cảnh Di này lại ngu như vậy, hiện tại ấn tượng của người nhà họ Cố đối với gã vô cùng không tốt, hăng quá hóa dở, cứ từ từ rồi tính toán tiếp vậy.

Ông nội Cố còn đang ở công ty, mọi người dùng cơm trưa xong, Cố Cảnh Nhàn lôi em gái đi, Cố Cảnh Dương có công việc tạm thời đi xử lý ở thư phòng, ba anh em Tiêu Tiêu đi về phía nhà ấm trồng hoa ở sân sau chơi.

Vưu Tường được người hầu dẫn đi dạo ở khu vực công cộng của nhà họ Cố.

Gã liên tục lặp lại tin tức lấy được từ cuộc gặp mặt ngày hôm nay, muốn tìm được điểm đột phá, tranh thủ trước khi rời đi sửa lại ấn tượng xấu của mấy người nhà họ Cố đối với gã.

Đi đến nhà ấm trồng hoa, nhìn thấy ba anh em Tiêu Tiêu ở bên trong, nảy ra ý hay.

Kiểu gì trẻ con cũng sẽ dễ bị lừa hơn một chút, không bằng thu hoạch một chút tin tức từ chỗ bọn nó.

Vì thế Vưu Tường đi tới, liếc mắt đánh giá ba đứa trẻ, căn cứ vào nguyên tắc khác phái hút nhau, lựa chọn Tiêu Tiêu.

Gã lộ ra một nụ cười đúng chuẩn kiểu buôn bán, dịu dàng nói: “Chào cháu Tiêu Tiêu, các cháu đang làm gì vậy?”

Ánh mắt Tiêu Tiêu quét một vòng ở trên người gã, mắt to khẽ cong, ngọt ngào nói: “Chúng cháu muốn chơi đóng vai gia đình, có điều không đủ nhân vật.”

Vưu Tường cố ý tạo mối quan hệ, vì thế nói: “Vậy chú chơi với các cháu nhé, có được không?”

Tiêu Tiêu hơi do dự: “Nhưng mà chú ơi, chúng cháu cần đắm chìm để trải nghiệm, không được thoát diễn nửa đường nha, chú có thể chứ?”

Vưu Tường nghĩ rằng chẳng qua chỉ là chơi đóng vai gia đình mà thôi, có thể có bao nhiêu khó chứ, sảng khoái gật đầu đồng ý.

“Chúng cháu đang chơi chuyện xưa thiếu gia Hôi, chú ơi chú diễn thiếu gia Hôi được không?”

Vưu Tường: “……” Chính là cô bé lọ lem bản chuyển đổi thôi.

Gã không ngờ mình còn là một vai chính, tò mò hỏi: “Thế ai diễn công chúa vậy?”

Tiêu Tiêu ngượng ngùng xoa bóp ngón tay, không nói gì.

Vưu Tường đã hiểu, quả nhiên cô gái nhỏ cũng thích soái ca, còn rất có tâm cơ, cố ý tạo cp với gã.

Cũng tốt, dỗ người thật tốt càng dễ nói lời xã giao.

Gã nghĩ kỹ kế hoạch, vui vẻ gật đầu đồng ý.

Xét theo yêu cầu của công chúa, trò chơi thiếu gia Hôi bắt đầu từ sau khi kết hôn.

Vưu Tường đi đến trước mặt Tiêu Tiêu, làm hành động cúi chào của một quý ông: “Công chúa xinh đẹp của ta……”

Khuôn mặt nhỏ của cô gái biến đổi, trợn mắt: “Sao ngươi lại dám lượn lờ trước mặt ta, ta đã cưới ngươi còn chưa đủ à, tên đàn ông kia, ta khuyên ngươi đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Vưu Tường: “……”

Là lỗ tai của tôi xuất hiện vấn đề sao?

Tiêu Tiêu tiến lên một bước, giơ tay lên, phát hiện mình không với tới, vỗ vỗ vai Vưu Tường: “Chú ơi chú ngồi xổm xuống một chút, chú cao như vậy rất ảnh hưởng đến việc trải nghiệm trò chơi của cháu.”

Vưu Tường ngồi xổm xuống theo bản năng, cằm bị nắm một cái, đau đến nỗi thiếu chút nữa nước mắt của gã đã rớt xuống.

Công chúa nhỏ trước mặt không hề thương tiếc, vẻ mặt chán ghét: “Ngươi soi gương nhìn cái bộ mặt đức hạnh này của ngươi đi, mặt dẹp, má rộng, cằm to, nếu không phải vì khiến công tước BigBabol mất cảnh giác, sao ta có thể sẽ cưới ngươi được?”

Vưu Tường: “……”

Ta t……mua!

Một luồng khí nóng xông thẳng lên trán, nói về tướng mạo của gã đúng là có những khuyết điểm này, chẳng qua Tiêu Tiêu nói quá khoa trương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Vưu Tường bị chọc đến đau chân.

Gã hít sâu một hơi, đầu óc hơi mờ mịt, tố chất được nuôi dưỡng bởi nghề diễn viên đã không đủ cho gã tiếp đoạn kịch bản hoàn toàn thay đổi này.

Tiêu Tiêu thấy gã không nói lời nào, tăng thêm lực ở tay, sắc mặt dữ tợn nói: “Đáng chết, ngươi cũng dám làm lơ ta, người đâu, treo hắn lên nóc nhà ba ngày ba đêm cho ta!”

Hai người hầu từ bên ngoài nhà ấm trồng hoa đi vào, ở dưới sự ra hiệu của quản gia đỡ Vưu Tường ra ngoài.

Vưu Tường nhìn hai người bọn họ không thể tin được: “Mấy người thật sự muốn treo tôi lên nóc nhà?”

Quản gia ở một bên, cười lắc đầu: “Đương nhiên không thể.”

Vưu Tường thở phào nhẹ nhõm, quản gia lại nói: “Tiểu thư Tiêu Tiêu không hà khắc như vậy, trói ở trên nền tuyết ba phút là được.”

Gia đình giàu có mấy người đều con mẹ nó chiều con cái như vậy à?!!

Vưu Tường thật sự bị trói ba phút, thời gian không dài, nhưng rất nhục nhã.

Ba phút vừa đến, quản gia nhìn thời gian, hướng về phía nhà ấm trồng hoa bảo: “Công chúa, thiếu gia Hôi đã bị trói ba ngày.”

Bên trong truyền đến một âm thanh non nớt cao ngạo: “Chịu nhận sai chưa?”

Quản gia nhìn về phía Vưu Tường, vẻ mặt do dự.

Vưu Tường: “……”

Quản gia gật gật đầu, nói với bên trong: “Người đã chết ở ngày thứ hai.”

Vưu Tường: Ta mẹ nó……

Tiêu Tiêu chạy ra, dùng sức lay động thân thể gã: “Đáng chết, không có lệnh của ta, ngươi cũng dám chết?”

Vưu Tường không nhịn nổi, sắc mặt khó coi cúi đầu: “Tiêu Tiêu, đây chỉ là một trò chơi, cháu không cảm thấy mình quá không đúng mực sao? Chú là bạn trai của cô cô cháu, cháu....…”

“Rầm!”

Gã nhìn thấy tiểu súc sinh trước mặt tức giận dậm chân một cái, trên mặt đất đông cứng trong nháy mắt ấn ra một dấu chân nhỏ thật sâu, Vưu Tường trừng lớn mắt, nuốt một ngụm nước miếng.

Người nọ ngậm miệng lại, Tiêu Tiêu thì tức giận rít gào: “Không ngờ ngươi lại còn có một chân với cô cô ta, ngươi hạ tiện!”

Cô bé tức giận dậm chân tại chỗ, tựa như một con dã thú mất đi lý trí, Vưu Tường nhìn từng cái hố trên mặt đất, trong lòng khóc thành lệ nhân.

Mẹ ơi, có bệnh thần kinh, cứu con!!!

Sau khi phát tiết cảm xúc xong, Tiêu Tiêu nắm tóc “Đau khổ” thở dài: “Đáng chết, mặc dù dáng dấp ngươi xấu, tính cách kém, đầu óc ngu đần, nhưng vì sao ngươi đã chết mà trong đầu ta đều là hình bóng của ngươi, chẳng lẽ đây chính là tình yêu sao?”

“……” Vưu Tường: Cái này mẹ nó đê tiện, là đê tiện đó, cẩu tra nữ mi có nghe thấy không?!!

Tiêu Tiêu nắm chặt tay anh trai, em trai đứng ở trước mặt Vưu Tường: “Mặc dù ta vì lơ là công tước BigBabol mới cưới ngươi, đối xử với ngươi không tốt, còn treo ngươi lên nóc nhà. Nhưng bây giờ ta đã biết, thì ra ta đã thật sự yêu ngươi.”

Vưu Tường: “……” areyousure?

“Ta biết ngươi sẽ không oán trách ta, cho nên vì thoát khỏi nỗi đau khổ này, ta không thể không tìm kiếm người tương tự với ngươi. Ngươi yên tâm, mặc dù ta khẳng định không bao lâu nữa sẽ quên ngươi đi, nhưng là có thế thân thay ngươi yêu ta, chắc hẳn ngươi trên trời có linh thiêng cũng sẽ an giấc ngàn thu.”

Vưu Tường: “……”

Mẹ nó, hiện tại tao muốn kéo mi cùng nhau an giấc ngàn thu, cẩu tra nữ!

Gã cho rằng cái kịch bản không có chút tính người nào đến đây là kết thúc, không ngờ người bên cạnh tiểu súc sinh còn có hi vọng, Sâm Sâm cầm tay chị gái tiếp tục diễn: “Công chúa, đây chính là ca ca ngày trước sao, nhìn huynh ấy như vậy rất thê thảm.”

Vưu Tường thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một người có nhân tính.

Sâm Sâm không đành lòng quay đầu đi chỗ khác: “Nếu không thì thiêu đi?”

“Sao lại nói như vậy chứ?” Cố Danh Đình không muốn diễn, cản trở hành động của em gái, chỉ có thể đứng ra nói một câu công bằng: “Vẫn nên cho chó ăn thì tốt hơn, bảo vệ môi trường.”

Vưu Tường: “……”

Gã biết rõ mình là một tra nam, nhưng hôm nay gã phát hiện, Cố Danh Tiêu trước mặt có thể chơi ra loại kịch bản đóng vai gia đình này, gã chính là em trai trong một đám tra nam.

Trước mặt súc sinh, tra nam không đáng một đồng!

Cả thể xác và tinh thần Vưu Tường đều mệt mỏi, sau khi Cố Cảnh Dương hoàn thành công việc, đi ra tìm bọn trẻ thì mới được giải thoát.

Cố Cảnh Di và Cố Cảnh Nhàn trò chuyện xong đi ra tìm gã, gã nhìn gương mặt tràn đầy hạnh phúc như cô gái nhỏ của Cố Cảnh Di, cảm thấy trong lòng cũng đang phát run.

Cháu gái giống cô, nếu Cố Cảnh Di cũng như vậy……

Vưu Tường rùng mình một cái: Không, dừng lại, nghĩ lại những gì mày đã được học, Vưu Phú Quý mày có thể!

Mãi cho đến khi rời đi, Cố Cảnh Di cũng không thể thuyết phục chị cô ta mua bản quyền.

Thủ đoạn của Vưu Tường không được coi là kém, nếu không phải đồ đồng đội heo Cố Cảnh Di này không thể kiểm soát được, hơn nữa quá nóng vội, nhất định gã sẽ không bại lộ nhanh như vậy.

Cố Cảnh Nhàn đã nổi lên nghi ngờ với tiểu minh tinh làm em gái bà rung động, chẳng qua bà hiểu rõ tính cách của Cố Cảnh Di, hiện tại cũng không nên cứng rắn ép cô ta phải chia tay.

Buổi chiều Cố Cảnh Dương đưa bọn nhỏ về nhà, hỏi Tiêu Tiêu: “Giữa trưa chơi có vui không?”

Con gái đắm chìm vào kịch bản ông đã từng may mắn được lĩnh hội, mặc dù nói như vậy không tốt, nhưng phải cảm ơn em gái hôm nay mang bạn trai tra nam đến, cứu vớt người cha già là ông đây.

Tiêu Tiêu vui vẻ lắc lắc đầu: “Vui vẻ á, ba ba, cô nhỏ sẽ đổi bạn trai mới sao?”

Cố Cảnh Dương nhướng mày: “Sao lại hỏi như vậy?”

Tiêu Tiêu buồn rầu bĩu môi: “Bạn trai mới chưa chắc đã chơi vui như vậy. Có điều cũng không liên quan, còn có ba và anh trai, em trai chơi với con.”

Cố Cảnh Dương: “……”

Cố Danh Đình: “……”

Cố Danh Sâm: “……”

Khoá kín cp Cố Cảnh Di & Vưu Tường cho tôi! Nuốt chìa khóa!

Tiểu ma đầu sau khi chơi chán chê, về đến nhà vẫn cứ tràn đầy sức sống, chạng vạng còn cùng với người nhà làm vằn thắn.

Lúc hơn 8 giờ bên ngoài tuyết đã rơi lớn, Tiêu Tiêu cầm di động ghé vào bên cửa sổ gọi điện thoại cho Trường Sinh.

Lúc này cả nhà người nhà họ Phong đang xem TV.

Năm nay là năm đầu tiên Trường Sinh ở nhà, một nhà bốn người cũng không đi đâu, chỉ đợi ở nhà.

Trường Sinh ngồi ở giữa em trai và mẹ, điện thoại vang lên, Trường Sinh đứng lên, muốn đi chỗ khác nghe điện thoại, Lục Du lại như là bị hù dọa, thình lình nắm lấy tay con trai, hoảng hốt nói:

“Trường Sinh, con muốn đi đâu?” Bà nói xong mới ý thức được phản ứng của mình quá lớn, lại nhanh chóng buông ra: “Nghe điện thoại à, mau đi đi.”

Loại tình huống này đã không phải là lần đầu tiên xảy ra, từ sau khi cậu đến ngôi nhà này, Lục Du gần như không có lúc nào là không chú ý cậu, cái loại cảm giác biết mình không đúng, lại không khống chế nổi cẩn thận từng li từng tí như vậy, khiến Trường Sinh nhìn cũng khó chịu.

Cậu không hề tức giận, trấn an sờ sờ tay mẹ, đi đến phòng khách bên cạnh nhận điện thoại.

Bên tai là âm thanh hoạt bát vui vẻ của Tiêu Tiêu: “Anh Trường Sinh ơi, giao thừa vui vẻ nha, bên ngoài tuyết rơi, anh thấy chưa.”

Trường Sinh đi đến bên cửa sổ, nhìn bông tuyết nhẹ bay như là lông ngỗng ngoài trời, quay đầu lại thấy mẹ nhìn chăm chú vào mình, bên miệng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt: “Ừm, giao thừa vui vẻ.”

Tiêu Tiêu vừa nói chuyện phiếm với Trường Sinh, vừa nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên dừng lại.

Trường Sinh chú ý tới, hỏi cô: “Làm sao vậy?”

“……” Tiêu Tiêu: “Không có việc gì, hình như nhìn nhầm thôi.”

Hình như cô nhìn thấy xe của cha ở ngoài cửa, nhưng không phải ông ấy đưa cô, anh trai và em trai đến nhà liền rời đi sao?

Ngoài cửa sổ tuyết càng rơi càng lớn, có người đang đoàn tụ, có người đang hẹn hò, có người đang làm việc, có người đang canh giữ bên trong nhà cũ to như vậy, mà có người, đang cô đơn chờ ở ngoài cánh cửa nào đó sẽ không mở ra.

Mọi người ở những nơi khác nhau, lấy cách thức khác nhau, chờ đợi năm mới đến.