Chương 34: Đến phim trường

Sau khi nói chuyện với Trường Sinh xong, Tiêu Tiêu nhìn bóng xe ngoài cửa sổ, không nhịn được gọi điện thoại cho ba.

“Tiêu Tiêu? Làm sao vậy.” Bên kia kết nối rất nhanh, giọng Cố Cảnh Dương có hơi khàn, còn có chút kinh ngạc.

Tiêu Tiêu trực tiếp hỏi: “Ba ơi bây giờ ba đang ở ngoài cửa nhà sao? Con nhìn thấy xe của ba.”

Cố Cảnh Dương im lặng mất một lúc, không phủ nhận, chỉ nói: “Đừng nói cho mẹ con biết.”

Tiêu Tiêu còn muốn nói tiếp, Cố Cảnh Dương bên kia nói một câu “Nhớ ăn sủi cảo xong thì đi ngủ” rồi cúp điện thoại.

“Tiêu Tiêu, ăn sủi cảo nè.”

m thanh dì Vương truyền đến từ phía sau, Tiêu Tiêu nhìn chiếc xe ngoài cửa sổ, có hơi do dự.

Ba ba như vậy cũng quá đáng thương rồi, cô cũng không đành lòng.

Cô bé thở dài, đi đến bên cạnh cửa sổ kéo toàn bộ màn cửa xuống, ở dưới sự gọi mãi của dì Vương, chạy chậm đến phòng ăn tranh sủi cảo.

Hầy, mềm lòng như Tiêu Tiêu, đương nhiên muốn để cho kế hoạch của ba ba chu toàn hơn, không chỉ không nói, còn giúp ba ba kéo màn cửa lên, bảo đảm mẹ sẽ không nhìn thấy nha.

Ngoài cửa, nhìn ánh sáng trong phòng đột nhiên tắt ngủm, không lộ một tia bóng người, Cố Cảnh Dương: “……”

Con nhóc này nếu không phải con ruột…… ( nắm nắm đấm )

Giao thừa trôi qua, mùng một Cố Danh Đình bị Cố Cảnh Dương đón đến nhà ngoại chúc tết, tiện thể ở lại.

Nhà họ Lư ở vùng này không có họ hàng gần nào, cả nhà ru rú ở trong nhà nguyên một ngày.

Mấy năm trước ông ngoại đã giao công ty cho người chuyên nghiệp quản lý, hai ông bà vẫn luôn ở vùng ngoại thành, bởi vì không thuận tiện, cho nên ngày tết cũng không có quá nhiều bạn bè thân thiết qua lại.

Bây giờ trở về thành, một ít bạn già cũng không thể không gặp, vào mùng hai, hai ông bà dẫn Lư Nguyệt Tình và hai chị em đến nhà họ Lục chúc tết.

Ông cụ Lục khi tuổi nhỏ đi theo người nhà bị cán bộ điều xuống cơ sở rèn luyện, kết bạn với ông ngoại, hai người là anh em thân thiết lớn lên với nhau từ nhỏ.

Bởi vì chuyện giữa Lư Nguyệt Tình và Lục Kình, ông ngoại cảm thấy rất có lỗi với nhóm anh cả, lại thêm ở ngoại ô Bắc Kinh, đi tới đi lui không tiện, hai người đã lâu không gặp.

Cũng là do trước đó Lục Kình trở về một lần, nói cho ông cụ Lục ông ngoại vào thành, ông cụ Lục gọi điện thoại tới, mắng cho ông ngoại một trận, lúc này hai người mới khôi phục lại thời gian nói chuyện phiếm chửi nhau vui sướиɠ ngày trước.

Nhà họ Lục ở Tứ Hợp Viện tại một ngõ nhỏ của thành Tây Tước.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Tiêu và em trai nhìn thấy Tứ Hợp Viện thật sự, cầm tay ông bà ngoại ngó nghiêng khắp nơi, dáng vẻ vô cùng hiếm lạ.

“Lão Lư đến rồi!” Một ông lão lịch sự nho nhã đi ra, mỉm cười chào hỏi với ông ngoại, bà lão ôn nhã hiền hoà bên cạnh ông ấy cũng đi tới kéo tay bà ngoại, cười chào hỏi với Tiêu Tiêu, Sâm Sâm.

“Dịch Văn, dáng dấp của hai đứa bé này nhà bà thật dễ nhìn.”

Tiêu Tiêu lễ phép chào hỏi với bà cụ: “Chào bà ạ, cháu tên là Tiêu Tiêu, đây là em trai cháu Sâm Sâm.”

“Ai da, chào Tiêu Tiêu, chào Sâm Sâm.” Gương mặt của bà cụ hiền từ, sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, dẫn bọn họ vào nhà ăn điểm tâm.

Tiêu Tiêu nhìn điểm tâm ngọt tinh xảo trước mặt, đôi mắt cũng sáng lên, thành thật ngồi ngay ngắn lại, nhìn về phía bà ngoại.

Bà cụ thấy cô không ăn, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy, Tiêu Tiêu không thích à?”

“Mặc kệ nó.” Bà ngoại tức giận trừng mắt liếc Tiêu Tiêu một cái: “Con nhóc này ngày nào cũng lén lút giấu đồ ăn vặt sau lưng tớ và ông ngoại nó, mấy ngày nay đang bị phạt thôi.”

“Ha ha.” Bà lão buồn cười, đẩy đẩy cái đĩa về phía Tiêu Tiêu: “Ăn đi, ăn đi, đây là ở nhà của bà Lý, khách nghe theo chủ, hôm nay chúng ta không nghe bà ngoại của cháu.”

Tiêu Tiêu động lòng, dùng đôi mắt nhỏ vô cùng đáng thương nhìn bà ngoại, bà ngoại giận dữ liếc mắt nhìn bạn già một cái, nới lỏng miệng: “Ăn đi, cứ thích giả bộ đáng thương thôi.”

Tiêu Tiêu hoàn toàn coi như mình không nghe thấy, nhớ tới cảnh ngộ bi thảm của mình, hung tợn trừng liếc mắt đồ phản bội - em trai một cái, đoạt lấy cây thơm xốp giòn từ trong tay cậu bé, vui vẻ bắt đầu ăn.

Bốn ông bà cụ đang tán gẫu thì cửa lớn ngoài nhà bị đẩy ra, có bốn người đi vào.

“Ba, mẹ, con và Thành Bân đưa cháu đến thăm hai người.”

Bốn người đi vào trong nhà, Lục Du nhìn thấy người trong phòng sửng sốt, cười nói: “Chú Lư, dì Trịnh hai người cũng đến ạ.”

Bà Lý đi qua đó xem hai cậu cháu ngoại, cười cười: “Đúng lúc Nguyệt Tình cũng dẫn bọn trẻ đến, để mấy đứa Trường Sinh bọn nó đi phòng khác chơi đi.”

Nụ cười trên mặt Lục Du ngừng lại, hơn nửa ngày mới buông bàn tay nắm tay con trai ra, không ngừng nói: “Đi đi, phòng khác lạnh lắm, cứ chơi ở phòng bên cạnh đi.”

Trường Sinh nghe lời gật đầu, dẫn em trai và hai chị em Tiêu Tiêu rời khỏi phòng khách, bà Lý thấy tầm mắt con gái gần như đính ở trên người cháu ngoại, trong mắt lộ ra một tia lo lắng.

Bởi vì mấy ngày nay trong nhà thay đổi, Phong Duệ đặc biệt ngoan, vừa ra khỏi cửa mới lộ bản chất, ríu rít nói: “Tiêu Tiêu nhà cậu có quen biết với bà ngoại, ông ngoại à? Tui cũng không biết.”

Tiêu Tiêu không ngờ vừa yên tĩnh chưa được mấy ngày, lại gặp được vị đồng bọn nhỏ nói nhiều này, theo nguyên tắc Tết nhất không nên thấy máu, cô lựa chọn mở TV ra, dùng phim hoạt hình làm vị đồng bọn nhỏ này câm miệng.

Nhưng mà xung đột vẫn cứ xảy ra.

Phong Duệ muốn xem 《Chú gấu Boonie 》, Sâm Sâm muốn xem 《 thám tử lừng danh Conan 》, Phong Duệ hung ác, ngông cuồng dùng võ lực chèn ép người, Sâm Sâm trà, cậy chị hành hung.

Hai nhóc xấu xa ầm ĩ túi bụi ở dưới BGM ông anh bà chị không có lương tâm, không coi ai ra gì nói chuyện phiếm.

Tiêu Tiêu cầm một quả quýt đưa cho Trường Sinh, bĩu môi nhìn về phía Phong Duệ : “Ở chung với con hàng này có hài hòa không?”

Cô còn nhớ rõ đức hạnh lăn lộn khóc lóc om sòm của Phong Duệ, đối với mấy lời đồng cảm khiêm nhường anh trai của đối phương nói hoàn toàn không tin.

Trường Sinh đón nhận lòng tốt của cô, vừa bóc vừa trả lời: “Khá tốt, ba mẹ đối xử với anh rất tốt, Phong Duệ…… Rất hoạt bát.”

Tiêu Tiêu: “……”

Cũng không cần phải tìm lời ca ngợi như thế đâu.

Lột quả quýt xong, sợi xơ màu trắng cũng được tinh tế lột đi, Tiêu Tiêu hài lòng cướp về, dưới ánh mắt “Đây là đồ không biết xấu hổ cỡ nào” của Trường Sinh, nhét từng múi vào trong miệng.

Nước quả bốn phía, chua ngọt ngon miệng, loại cảm giác thỏa mãn khi cướp thành quả nửa đường của người khác kia, khiến Tiêu Tiêu vui sướиɠ nheo mắt lại.

Cô nghiêng đầu cười nhìn Trường Sinh, vô tội nói: “Sao vậy anh Trường Sinh, đưa cho anh là nhờ anh bóc giúp em đó.”

Trường Sinh nhẫn nhịn, cầm lấy một quả quýt nữa: “Em……”

“Trường Sinh?” Ngoài phòng truyền đến âm thanh của Lục Du, bà mở cửa đi vào phòng, nhìn thấy con trai út đang cãi nhau với Sâm Sâm, lại nhìn con trai lớn rũ mắt cầm quả quýt, an tĩnh như muốn ngồi thiền, trong lòng không nhịn được hoảng hốt, trách mắng:

“Duệ Duệ, xem TV không được ầm ĩ, con quấy rầy đến anh con rồi.”

Câu này.

Tiêu Tiêu không nhịn được nhăn mi lại.

May mà Phong Duệ vô tư, cha mẹ chiều cậu, nhưng bởi vì bình thường cậu tinh nghịch cũng không thiếu răn dạy, sau khi bị mẹ nói, không đau không ngứa hừ hừ, thầm nói: “Biết rồi, biết rồi, không ầm ĩ.”

Lục Du hài lòng, ngồi với bọn nhỏ một lát rồi mới rời đi ở trong tiếng gọi của bà Lý.

Người vừa đi, Tiêu Tiêu nhìn về phía Trường Sinh: “Lúc ở nhà các anh ở chung như vậy à?”

Trường Sinh cúi đầu bóc quả quýt thứ hai, lạnh nhạt nói: “Ừm, cảm thấy có hơi kỳ lạ đúng không?”

Nào chỉ là kỳ lạ.

Từ trong miêu tả bình thường của Phong Duệ, Tiêu Tiêu có thể cảm nhận được vị dì Lục này không thích hợp, so với du͙© vọиɠ khống chế, phải nói là cảm giác khủng hoảng của bà ấy quá mức mãnh liệt.

Tay bóc quýt của Trường Sinh dừng lại, hai đầu lông mày lộ ra hoang mang: “Ba ba từng nói qua với anh chuyện về mẹ, anh có thể hiểu cho bà ấy, vì để bà ấy yên tâm, anh cũng đang cố gắng phối hợp trấn an.”

“Nhưng anh phát hiện, dường như anh càng khiến bà ấy lo âu hơn.”

Ví dụ như vừa rồi, rõ ràng Trường Sinh chưa nói gì, bản thân Lục Du lại sẽ tự bổ não rất nhiều, bà sẽ nghĩ Trường Sinh thích yên tĩnh như vậy, có phải sẽ không thích ầm ĩ không? Cậu vừa trở lại cái nhà này có phải vẫn còn đang sợ người lạ không?

Thái độ lạnh nhạt im lặng của Trường Sinh, sẽ bị bà ấy hiểu lầm thành không muốn thêm phiền toái, vì thế dùng cách uất ức con trai út, thỏa mãn bổ não của mình.

Đương nhiên không phải bà ấy trở nên không yêu Phong Duệ, chỉ là ở trong gia đình hai con, trong lúc vô tình kiểu gì cha mẹ cũng dùng cách khiến một đứa ức, thỏa mãn bên yếu thế còn lại. Mà Trường Sinh từng chịu nhiều năm đau khổ, chính là đối tượng cần đền bù đối với Lục Du hiện giờ, ở trong quá trình này, bà ấy sẽ cố ý hoặc vô tình mà bỏ qua cảm nhận của con trai út.

Đây cũng là vì sao, Phong Duệ cảm thấy mẹ kỳ lạ, còn có hơi phiền.

Cũng còn may mà cậu bé vô tư, nếu đổi thành đứa bé khác, có lẽ đã sinh ra bất mãn với anh trai, nhưng nếu vợ chồng Lục Du không thể kịp thời phát hiện sai lầm của mình, chỉ sợ ngày này cũng không xa.

Thật ra Tiêu Tiêu cũng không hiểu lắm, trong lòng cô tương đối trưởng thành, mặc dù tính cách có chút bá đạo, nhưng đối xử với người nhà rất tốt.

Ở rất nhiều vấn đề nhỏ, đều là cô nhường cho anh trai, em trai tính tình nhạy cảm, mà Cố Danh Đình và Cố Danh Sâm cũng không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện, mấy người lớn trong nhà đều rất công bằng, ngoại trừ lúc ba anh em hố nhau, trong nhà chưa bao giờ xảy ra vấn đề tranh sủng.

Tiêu Tiêu buồn rầu gãi gãi đầu, lại tiếp tục cướp quả quýt vừa lột xong từ trong tay Trường Sinh đi lần nữa: “Nghe thật phức tạp.”

Trường Sinh thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, không kìm được nói: “Khi anh đến vừa giúp Phong Duệ lau nước mũi.”

Cậu nhìn cô nhóc trừng to đôi mắt nhìn sang, gằn từng chữ một: “Không, rửa, tay.”

Tiêu Tiêu: “……”

Ha hả, trò xiếc cùng loại cô cũng từng chơi với anh trai có thói ở sạch mấy lần, chơi với tui hả?

Con ngươi của cô gái nhỏ đảo một vòng, nhanh chóng ra tay nhét một múi vào trong miệng Trường Sinh, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của đối phương, cười tủm tỉm nói: “Không có việc gì, lúc em đến vừa lau nước miếng cho em trai em, bốn bỏ năm lên, hoà nhau.”

Trường Sinh: “……”

Hai bạn nhỏ lòng dạ hiểm độc liếc nhau, trong lòng thầm mắng đối phương.

Thời gian nghỉ hết sức ngắn ngủi, qua hết mùng bảy, Tiêu Tiêu lại đi học cưỡi ngựa.

Trợ lý sinh hoạt Cố Cảnh Dương tìm cho cô sẽ nhận việc vào năm sau, trước mắt vẫn là mấy người lớn đưa Tiêu Tiêu đi học.

Hôm nay đúng lúc Cố Cảnh Nhàn cũng ở trại nuôi ngựa, nhìn thấy em trai đến tặng người, xua xua tay bảo ông bận thì đi đi, khi nào bà ấy rời khỏi đây sẽ đưa Tiêu Tiêu về nhà.

Một lớn một nhỏ chơi đến tận trưa, tới gần giữa trưa Cố Cảnh Nhàn nhận được điện thoại từ công ty, bà áy náy cúi người nói: “Xin lỗi Tiêu Tiêu, đột nhiên bác có việc, có lẽ bây giờ phải đưa cháu về nhà rồi.”

Tiêu Tiêu ở nhà chờ vài ngày, vất vả lắm mới được hóng gió một lát nên không muốn về sớm như thế, hỏi bà ấy: “Bác ơi bác đi đâu vậy, có tiện mang cháu theo không?”

Cố Cảnh Nhàn nghĩ lại chỗ mình đến, cười gật gật đầu: “Có thể, nghe ba cháu nói cháu thích xem phim truyền hình, hôm nay bác dẫn cháu đi xem phim trường nhé.”

Đôi mắt to của Tiêu Tiêu sáng lên, hết sức vui vẻ, cô bé cứ thích đi qua chỗ không tiện chơi đùa.

Hai bác cháu lái xe thẳng đến Ảnh Thị Thành, Tiêu Tiêu nhìn đến hoa cả mắt, muốn đi dạo khắp nơi, Cố Cảnh Nhàn có công việc không thể đi cùng, nghĩ đến Cố Cảnh Di đang quay phim ở gần đó, bên cạnh dẫn theo một đống trợ lý, liền dẫn nhóc con đến phim trường tìm cô ta.

Đoàn phim quy định người không phận sự miễn vào, Cố Cảnh Di lại là một vai phụ tuyến 18, theo lý mà nói sẽ không dễ tìm, nhưng Cố Cảnh Nhàn là người đầu tư của bộ phim này, trực tiếp mang theo nhóc con tiến vào, đi đến phòng Cố Cảnh Di nghỉ ngơi.

Cố Cảnh Di nằm ngửa ở trên sô pha đắp mặt nạ, nhìn thấy chị mình cô ta kinh hãi, thiếu chút nữa xé rách mặt nạ giấy.

“Chị, sao chị lại đến đây?”

Cố Cảnh Nhàn thấy dáng vẻ nhàn nhã kia của cô ta, không nhịn được nhíu mày: “Em như vậy mà cũng có thể đóng phim à?”

Cố Cảnh Di tiếp tục đắp mặt nạ, xua tay: “Hôm nay không có cảnh quay của em.”

Cố Cảnh Nhàn: “Vậy em đến làm gì? Đừng nói với chị là em đột nhiên nổi lên tinh thần trách nhiệm với sự nghiệp, đến đây để nghiên cứu kỹ thuật diễn xuất của diễn viên gạo cội.”

Má ơi, vậy thì bà cười chết mất.

Cố Cảnh Di nghe ra được ý của chị cô ta, bĩu môi bất mãn, ngượng ngùng nói: “Hôm nay toàn là suất diễn của A Tường, người ta đi cùng anh ấy thôi mà.”

Cố Cảnh Nhàn: “……”

Tiêu Tiêu: “……”

Hai bác cháu liếc nhau, không hẹn mà cùng quay lưng “Oẹ” một cái.

Cố Cảnh Nhàn xoa trán, hận sắt không thành thép, cô em gái này của bà có vẻ yêu đương đến điên rồi, vừa kết thúc cái bộ 《 tuyệt thế ngốc phi 》gì gì kia xong, lại đi theo Vưu Tường đến một đoàn làm phim khác, đập tiền diễn một vai nữ pháo hôi (bia đỡ đạn).

Kỹ thuật diễn nát, nếu không phải nể mặt người đầu từ là bà thì chắc đạo diễn lấy lại tiền cũng không muốn dùng cô ta.

Hiện tại bà không có thời gian trông coi cô em gái ngốc, dắt Tiêu Tiêu tới, dặn dò: “Tiêu Tiêu đến đoàn phim chơi, em bảo trợ lý trông nom một chút, chị làm việc xong sẽ đến ngay.”

Cố Cảnh Di không quá vui vẻ: “Em nào có rảnh rỗi.”

“Không cần đến em.” Cố Cảnh Nhàn trợn trắng mắt: “Chờ lát nữa chị gọi Tiểu Triệu tới, Tiêu Tiêu không cần em quản, em câm miệng là được.”

Không câm miệng thì người chịu ăn cũng là cô em gái ngốc này của mình, bà mới không buồn lo lắng.

Sau khi Cố Cảnh Nhàn rời đi, Tiêu Tiêu chắp tay nhỏ sau lưng đi xung quanh phòng.

Đây là một phòng nghỉ ngơi trang điểm độc lập, vốn dĩ không đến lượt loại tuyến 18 như Cố Cảnh Di, nhưng ai bảo cô ta có quan hệ lại còn có tiền chứ.

Bên trong có vài giá treo chất đầy quần áo, dựa vào đồ dùng bày trên sô pha, rõ ràng không phải một mình Cố Cảnh Di ở.

Hiện tại là giữa trưa, trợ lý Tiểu Triệu hỏi Tiêu Tiêu: “Bạn nhỏ à em còn chưa ăn cơm trưa nhỉ, để anh mua giúp em nhé, em muốn ăn cái gì?”

Tiêu Tiêu sờ sờ bụng nhỏ xẹp xẹp, bây giờ không có người lớn, là thời gian hiếm có mà cô bé có thể buông thả, thế là vui vẻ gọi một đống hamburger, gà rán, khoai tây.

Bên cạnh chính là KFC, Tiểu Triệu bảo Tiêu Tiêu đừng đi ra ngoài còn mình thì chạy đi mua.

Tiểu Triệu rời đi, trong phòng chỉ còn hai cô cháu, Tiêu Tiêu dựa vào trên sô pha, không khách khí nói: “Cô nhỏ ơi, đưa điện thoại của cô cho cháu chơi một lát.”

“???” Cố Cảnh Di bị nghẹn nói: “Dựa vào cái gì?”

“Chậc.” Tiêu Tiêu phiền não với điểm này của cô ta, luôn luôn không nhớ lâu, đành phải cuộn nắm tay nhỏ vẫy vẫy về phía cô ta: “Xin tự giới thiệu một chút, Cố Danh Tiêu - truyền nhân của quyền đánh chó đời thứ 18, sức mạnh cụ thể, mời tham khảo cây gậy chống mất mấy lỗ của cụ ông nhà bên.”

Cố Cảnh Di: “!!!”

Cô ta trở tay lại…… Một cái ipad.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng lấy ipad ra: “Mi chơi cái này đi, trong phòng có wifi.”

Tiêu Tiêu hài lòng, click mở một bộ phim truyền hình, vừa xem vừa chờ cơm trưa của mình.

Lúc này điện thoại của Cố Cảnh Di vang lên, cô ta nhận điện thoại, dùng giọng điệu ngọt đến phát ngấy: “Honey ơi, có thể đi ăn cơm chưa? Người ta đói quá rồi nè.”

Đúng lúc Ipad truyền đến âm thanh dâʍ đãиɠ của nam chính: “Em lẳиɠ ɭơ quá đi.”

Cố Cảnh Di: “……” Nhịn xuống!

Không đợi cô ta phát cáu, bên kia dường như nói câu gì đó, cô ta lập tức giận dữ nói: “Muốn trò chuyện thôi mà cũng không thể nữa, em mặc kệ, em muốn anh đi với em, không có anh ở đây em ăn không ngon.”

Nam chính ở trong phim truyền hình đang lãnh khốc phân tích với tiểu tam: “Theo ý của cô là do tôi không yêu cô, bởi vì tôi chưa từng vì cô mà ăn không vào.”

Cố Cảnh Di: “……”

Cô ta che ngực, bởi vì tâm trạng chợt tụt dốc, giọng nói cũng thấp hơn một ít: “Vậy em đi chung với anh.”

Nam chính cặn bã cãi lộn với nữ chủ: “Em nói đùa cái gì thế, người ta đi tiệc đính hôn, hai ta một đôi kim chủ phú bà và tiểu bạch kiểm, có thích hợp để đi không?”

Cố Cảnh Di không thể nhịn được nữa, che ống nghe của điện thoại lại, tức giận nói với Tiêu Tiêu: “Cố Danh Tiêu, mi có thể tắt cái phim truyền hình nát kia đi không, có phải cứ muốn quấy rầy tao thì mi mới vui vẻ có đúng không?”

Tiêu Tiêu bị cơn phát tác đột nhiên xuất hiện của cô ta làm cho giật mình, tay ấn trên màn hình, không cẩn thận tua nhanh hơn một đoạn, nam chính bên trong nhíu chặt lông mày, giọng nói không kiên nhẫn: “Nếu như em nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào.”

Cố Cảnh Di: “……”

A a a, tức chết tui!!!

Cô ta tức đến dậm chân, ngay cả bạn trai cũng mặc kệ, cúp điện thoại ném đi, nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng.

Tiêu Tiêu đắm chìm ở trong cốt truyện tra nam vẻ mặt không hiểu gì, nhún nhún vai, quay lại thanh tiến độ tiếp tục xem.

Điện thoại vang lên rất nhiều lần, Tiêu Tiêu không quan tâm, lúc này trên Ipad có WeChat nhảy ra:

【 honey 】: Bảo bối, sao lại không nhận điện thoại?

Tiêu Tiêu cau mày quyết định làm như không thấy.

Nhưng hiển nhiên tự mình không quan tâm cũng vô ích, đối phương gửi liên tục vài tin nhắn.

【 honey 】: Bảo bối, em tức giận à?

【 honey 】: Vì sao không trả lời tin nhắn của anh, anh rất lo lắng cho em.

Tiêu Tiêu thật sự không hề thích xem trộm chuyện riêng tư của người lớn, nhưng đối phương cứ không ngừng gửi tin nhắn đến, lời nói nghiêm trọng đến nỗi sắp báo cảnh sát, cô bé đành phải trả lời một cái “.” Tỏ vẻ không có việc gì.

Ai ngờ người đàn ông nhận được phản hồi càng hăng say, lập tức truy hỏi đến cùng.

【 honey 】: Sao lại lạnh lùng như vậy, vẫn còn đang giận anh à?

Tiêu Tiêu phiền quá à, trực tiếp trả lời lại: “Không có.”

Nhóc thẳng nữ cặn bã không hiểu những thói quen nhỏ nhặt trong mối quan hệ nam nữ, cứ nghĩ rằng mình nói như vậy, đối phương chắc chắn sẽ tin, sau đó ngoan ngoãn câm miệng.

Cơ mà với Vưu Phú Quý đã nghiên cứu rất sâu khi nhìn thấy những lời này, không kiên nhẫn chậc một tiếng, trả lời:

【 honey】: Mặc dù dáng vẻ tức giận của em cũng rất đáng yêu, nhưng nói thật hôm nay anh có hơi thất vọng.

Sau khi gửi xong, khóe môi gã cong lên, một ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Giáo viên từng nói, con người đều có tư tưởng được một tấc lại muốn tiến một thước, cứ khen mãi sẽ khiến cho người ta nhàm chán vô vị, từ chối thẳng thừng khiến cho người ta thất vọng rời đi.

Ở trong quá trình giao tiếp cần kết hợp tiến lùi, mới có thể từng bước chiếm thế thượng phong ở trong mối quan hệ này, cuối cùng khiến đối phương cho rằng bạn luôn đúng.

Loại đại tiểu thư như Cố Cảnh Di thì hơi khó một chút, nhưng cũng không phải không gặm nổi, dựa theo khoảng thời gian hai người quen biết này, cô ta nên sốt ruột.

Quả nhiên, một giây sau WeChat vang lên, Vưu Tường cười thỏa thuê đắc ý, ung dung chậm rãi uống ngụm nước, tự tin click mở.

【 bảo bối 】: Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đừng gửi nữa, tôi đây nhiều việc lắm.

Vưu Tường: “???”

Như này không đúng!

Làm nũng đâu, nhận sai sâu.

Cô không tò mò vì sao tôi thất vọng à?

Vưu Tường hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, click mở màn hình.

【 honey】: Cảnh Di đừng như vậy, anh không thích giọng điệu như này của em, cứ nghĩ rằng em không giống, nhưng không ngờ……

Vưu Tường gửi xong, nhìn chằm chằm màn hình, tin nhắn tiếp theo rất nhanh đã tới.

【 bảo bối 】: Anh cảm thấy như vậy cũng được, tôi sai, được chưa.

Rầm!

Cái thái độ chó má này của cô?!!

Vưu Tường đột nhiên đứng lên đá vào bàn.

Gã ta tức giận cầm điện thoại lên, gọi video qua đó.

Phòng nghỉ, Tiểu Triệu mua bữa tiệc lớn về, Tiêu Tiêu rửa sạch tay, hào hứng xoa tay mở túi của anh Tiểu Triệu ra, WeChat lại vang lên, cô không kiên nhẫn cúp máy.

【 bảo bối 】: Bên này tôi đang không tiện, có chuyện gì thì gửi tin nhắn nói đi.

Vưu Tường: “……”

Hôm nay cô mẹ nó nghỉ đấy, có chuyện gì mà không thể nhận điện thoại chứ? Có phải bên cạnh cô có thằng chó nào đó không?

Vưu Tường vừa sợ vừa giận, đổi lại bình thường gã nhất định không tin Cố Cảnh Di sẽ đột nhiên di tình biệt luyến (thay người yêu như thay áo), nhưng bây giờ gã bị Tiêu Tiêu làm cho tức đến bốc khói đầu, tạm thời mất đi lý trí, không nhịn được nghi ngờ lung tung.

Cầm điện thoại lên ra sức bấm bấm: 【 bên cạnh em có người? Người nào? Anh quen không? 】

Một tay Tiêu Tiêu cầm hamburger, a ầm một miếng, đôi mắt cong thành trăng non thỏa mãn, tâm trạng tốt thái độ lập tức tốt, kiên nhẫn trả lời:

【 bảo bối 】: Chỉ là một anh trai có quen biết thôi, anh đừng nghĩ quá nhiều.

Vưu Tường: Tôi con mẹ nó, cô nói như vậy bảo tôi đừng nghĩ quá nhiều? Cẩu tra nữ trái tim cô đâu?!!

Gã ép buộc mình tỉnh táo lại, đáp lại: 【 Em ở phòng nghỉ đúng không, anh đi tìm em. 】

Tiêu Tiêu “Chậc” một tiếng, gã trai này sao lại lắm chuyện thế, phiền chết đi được.

Cô cau mày, không kiên nhẫn vươn đầu ngón nhỏ tay ấn ipad.

【 bảo bối 】: Tôi không ở đó, anh đừng tới. Còn nữa, có thể đừng dính người như thế không, anh như này, sẽ khiến tôi nảy sinh nghi ngờ với ánh mắt của mình.

【 bảo bối 】: Tôi cảm thấy có lẽ chúng ta không quá phù hợp, tôi không cho được những gì anh muốn.

Vưu Tường cầm điện thoại, nhìn hai tin nhắn mới nhất, một chân đá vào tường.

Cố Cảnh Di!

Cô thật sự đúng là cô ruột của Cố Danh Tiêu!!!

Vưu Tường tức đến nổi điên, nhân viên công tác đi ngang qua nhìn thấy cái dáng vẻ kia của gã, núp ở góc chỉ chỉ trỏ trỏ.

Gã đột nhiên bừng tỉnh, suy nghĩ đến hình tượng cá nhân của mình, không thể không kìm nén lửa xuống, trở lại phòng nghỉ ngơi vừa rồi hồi phục tâm trạng.

Cuối cùng Tiêu Tiêu cũng được yên tĩnh ăn xong cơm trưa, không lâu sau Cố Cảnh Di cũng đã quay về, tâm trạng cô ta tốt hơn một chút, click mở điện thoại, muốn xem bạn trai có gửi WeChat cho cô ta hay không.

Tiêu Tiêu nháy mắt mấy cái, nghĩ đến chuyện vừa rồi mình làm, không nhịn được có hơi chột dạ.

“Cô nhỏ ơi.” Cô kéo dài âm gọi, động tác ấn điện thoại của ngừng lại Cố Cảnh Di, kinh ngạc nhìn cô, kỳ dị hừ nói: “Ái chà, thật hiếm thấy, còn biết tao là cô nhỏ của mi à.”

Trong lòng Tiêu Tiêu đuối lý, nên không so đo thái độ của cô ta, do dự nói: “Cháu……”

“Rầm rầm.” Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Ngay sau đó một người đàn ông hỏi: “Cảnh Di, em ở đâu?”

Là âm thanh của Vưu Tường, trong lòng Tiêu Tiêu lộp bộp một cái, hai người này nói chuyện với nhau thì không phải cô sẽ bại lộ rồi sao?

Dù sao cũng là lỗi của mình, nhỡ đâu cô nhỏ nổi giận muốn đánh người, cô không nhịn được đánh trả, đánh người ta nhập viện thì không tốt lắm.

Mắt thấy cửa sắp bị đẩy ra, Tiêu Tiêu cái khó ló cái khôn, nhanh chóng che miệng cô nhỏ lại, kéo người trốn đến sau một đống quần áo lớn.

“Cảnh Di? Có ở đây không?”

Nghe thấy âm thanh của bạn trai, Cố Cảnh Di không để ý tới hành động của Tiêu Tiêu, trừng mắt nhìn cô bé, ra hiệu buông tay.

Tiêu Tiêu do dự một chút, cô cũng cảm thấy mình như vậy có hơi ngốc, thiên thần ma quỷ đang giao chiến ở trong đầu thì điện thoại của Vưu Tường vang lên, gã nhận một cuộc điện thoại.

“Ấy, Phong ca, gần đây thế nào, hoàn thành mấy hoạt động TD rồi?”

Gã cười đặc biệt đê tiện, trong giọng nói ngậy tràn ác ý đáng khinh bỉ, ánh mắt Cố Cảnh Di ngơ ngác, sững sờ đứng ở sau giá treo quần áo.

“Em chưa được, em không có bản lĩnh giống anh.”

Vưu Phú Quý là một người thông minh, rất rõ lừa một trăm người phụ nữ cũng không bằng bắt lấy một tứ tiểu thư nhà họ Cố, vì không bại lộ bản thân, gã vẫn luôn lên mạng học, không lộ mặt.

Một khi nắm chặt Cố Cảnh Di ở trong tay, gã liền tách khỏi đám “Giáo viên, bạn bè” này.

Hiện tại còn chưa đến lúc, gã cần một chút kinh nghiệm, Vưu Tường suy nghĩ một lát, nói qua điện thoại: “Gần đây người trong tay em không được thuận lợi lắm, làm phiền Phong ca chỉ dạy tiểu đệ hai chiêu có được không?”