Chương 32: Nhận con

Chương trình dạy học ở thị trấn và thành phố Bắc Kinh không hoàn toàn giống nhau, trường mà Cố Cảnh Dương tìm cho Trường Sinh là trường tiểu học khá tốt, hiện nay những gia đình có điều kiện tốt một chút, hầu hết đều cho con đi học Tiếng Anh từ nhỏ.

Trường Sinh mới được tiếp xúc với Tiếng Anh ở thị trấn chưa bao lâu, vốn là học sinh xuất sắc biến thành học sinh đội sổ.

Chẳng qua đó cũng chỉ là vấn đề về thời gian, cậu bé tự tin chỉ cần đến buổi khai giảng của học kỳ sau, việc này sẽ không xảy ra nữa, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng việc Tiêu Tiêu quay trở lại thành phố.

Tiểu hòa thượng trả thù mà bọc cô bé thành một cái bánh bao nhỏ, quay trở lại bàn, lại mở cuốn sách vừa chuẩn bị lúc nãy ra xem.

Vừa xem vừa nói chuyện phiếm: "Trên người em có rất nhiều kẹo sao?"

Tiêu Tiêu đang vui vẻ, quyết định đối xử với kẻ thua cuộc tốt một chút: "Đúng vậy, anh muốn ăn không? Em mang theo rất nhiều."

Trường Sinh lật qua một trang: "Ban đêm mà ăn kẹo, ông ngoại Lư không quan tâm đến em sao?"

Ba anh em Tiêu Tiêu đều thích ăn kẹo ngọt, nên bọn họ trở thành đồng bọn trợ giúp nhau, mẹ Lâm Tráng Tráng thì bận bịu, trong tay cậu bé có nhiều tiền tiêu vặt, luôn chia sẻ đồ ăn vặt với cô và Phong Duệ, cho nên Tiêu Tiêu không thể lập tức nhận thấy nguy hiểm tiềm ẩn sau câu nói này, mỉm cười đắc chí như một tên tiểu nhân bỉ ổi.

"Đương nhiên là quản rồi, nhưng mấy cái này đều là em lén giấu đi."

Ông bà ngoại khi ở chung với những đứa trẻ đều khá tiến bộ, sẽ không lén lục lọi đồ của ba anh em cô, Tiêu Tiêu nhiều mưu mô, giấu đông giấu tây tích lũy dần dần, sau lưng hai ông bà đã tích trữ được không ít vốn liếng.

"Tốt lắm." Trường Sinh lại lật qua một trang sách, hài lòng gật đầu.

"..." Không biết tại sao, bỗng nhiên Tiêu Tiêu có một dự cảm không tốt, bất giác cô nghiêng đầu nghĩ lại.

—— Cho dù Trường Sinh không nói lý, đi mách lẻo, ông ngoại cũng chỉ phát hiện một phần nhỏ, cô vẫn còn có phần dự trữ khổng lồ.

Ông ngoại tịch thu xong chắc chắn sẽ buông lỏng cảnh giác, dùng tổn thất nhỏ đổi lấy an toàn lớn, đáng giá!

Hai bạn nhỏ tràn đầy mưu mô, mỗi người đều có ý đồ xấu, đều ở nơi người kia không nhìn thấy, lặng lẽ lộ ra nụ cười ranh mãnh.

Hiện tại tầm hơn bảy giờ, cũng không phải quá muộn, Tiêu Tiêu co người sưởi ấm, tính đợi đến lúc ông ngoại đến đón cô thì trở về.

Thấy Trường Sinh đang chăm chỉ làm bài trên lớp, cô quay người, lấy chăn bọc kín mít nằm trên giường, lật xem cuốn sách cậu đặt ở đầu giường.

Thời gian gần đây, lúc ở nhà, cô vẫn luôn chăm chỉ lên mạng học, hiện tại Tiêu Tiêu đã nhận biết được rất nhiều chữ, nhưng điều này cũng không ngăn cản được cơn buồn ngủ khi đọc Kinh Thư (*) của cô, mới lật được vài trang, cái đầu nhỏ đã nghiêng qua một bên, đập vào bức tường bên cạnh.

(*) Kinh Thư hay còn gọi là Thượng Thư là một bộ phận trong bộ sách Ngũ Kinh của Trung Quốc, ghi lại các truyền thuyết, biến cố về các đời vua cổ có trước Khổng Tử. Khổng Tử san định lại để các ông vua đời sau nên theo gương các minh quân như Nghiêu, Thuấn chứ đừng tàn bạo như Kiệt, Trụ.

"A." Tiêu Tiêu che lại cái đầu bị đập đau, ngáp một cái, càng không muốn động đậy, bèn hỏi: "Anh Trường Sinh, hôm nay em có thể ngủ ở đây không?"

"..." Trường Sinh quay đầu nhìn cô: "Vậy anh ngủ ở đâu?"

Tiêu Tiêu chớp chớp đôi mắt ngập nước, mặt lộ vẻ chân thành: "Ngủ dưới đất, hiểu không. Nghe nói người tu hành có thuyết pháp "tu Khổ hạnh", em cảm thấy anh có thể nhân lúc còn trẻ thử sức một chút."

"..." Điều này tất nhiên là không được, vị hòa thượng nhỏ băng thanh ngọc khiết này không muốn bị kẻ ác chiếm mất giường chiếu, nhưng người ăn vạ không chịu đi, cậu chỉ có thể đặt sách xuống ngồi trò chuyện, đề phòng đối phương thật sự ngủ mất.

Tiêu Tiêu chống cằm nhìn cậu, Trường Sinh chỉ chỉ tay lên bàn, hỏi ra những nghi ngờ mà bản thân đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay: "Vị Lục Kình tiên sinh kia, thật sự chỉ đến để cảm ơn anh thôi sao?"

Cậu không phải bị mù, cũng không phải người ngu, Lục Kinh học về tâm lý, khả năng quản lý cảm xúc đều giỏi hơn người thường, nhưng đồng thời ông cũng là người coi trọng gia đình, trong nháy mắt hai người gặp mặt cảm xúc của ông không ổn định, Trường Sinh nhạy bén bắt được.

Tiêu Tiêu nhăn mũi, không biết nên nói như thế nào.

Nếu Trường Sinh không phát hiện điều gì, cô sẽ không nói gì, nhưng bây giờ...

Cô gãi đầu, có chút phiền não.

Trường Sinh luôn khéo hiểu lòng người, đương nhiên trong đa số tình huống, cậu cũng không quan tâm lắm đến chuyện của người khác, nhưng lần này lại khác, cậu bình tĩnh nhìn Tiêu Tiêu: "Không thể nói sao?"

Tiêu Tiêu không muốn lừa dối cậu, do dự nói: "Còn nhớ hôm qua em hỏi anh cái gì không?"

Trường Sinh rũ mắt, lông mi run rẩy mấy lần mới sững sờ ngẩng đầu.

Mặt Tiêu Tiêu phồng lên khó xử, nếu để cho cô mổ tim, vậy chắc chắn là ở mức độ chuẩn xác đến tàn nhẫn, nếu chuyển sang khơi thông tình cảm, thật sự là có chút làm khó cái danh Tiểu Bá Vương của cô rồi.

Cô không biết mình cứ nói ra như vậy liệu có đúng hay không, chẳng qua nếu cô là Trường Sinh, cho dù kết quả không như ý, cũng không bao giờ hy vọng chuyện có liên quan tới bản thân lại yên lặng xảy ra khi cô hoàn toàn không biết gì.

Tiếng đập cửa vang lên đánh vỡ không khí yên tĩnh trong căn phòng, Tiêu Tiêu thở phào, xuống giường mở cửa, nhìn thấy là ông ngoại đến đón mình, chào Trường Sinh một tiếng rồi rời đi.

Ban đêm trước khi đi ngủ, Tiêu Tiêu ngồi khoanh chân trên giường, đem mọi chuyện kể lại một lần nửa, hỏi ông ngoại: "Có phải con làm sai hay không?"

Ông ngoại sờ đầu cô, nói thật hành động này của Tiêu Tiêu nằm ngoài dự liệu của ông.

Trong lòng ông và bà ngoại đều biết rõ, phương diện tình cảm cháu ngoại gái của bọn họ có chút lạnh nhạt.

Cô sẽ không quan tâm đến cảm xúc của người khác, hay nói đơn giản là cô không thèm để ý tới người khác. Cô trở thành người như vậy, không chỉ bởi vì cô to gan, mà là vì cô vốn không thèm quan tâm, ba, mẹ, rất nhiều người, thích cũng được, phiền chán cũng được, bọn họ nghĩ như thế nào, Tiêu Tiêu đều không thèm quan tâm.

Dù cô tùy tiện nhưng lại rất lý trí, rất nhiều hành động của cô không xuất phát từ tình cảm, mà dựa trên những chuẩn mực mặc định của xã hội loài người mà cô học được.

Đổi lại là trước kia, nếu như bà ngoại bảo cô không được nói chuyện này, cô nhất định sẽ không nói, không phải bởi vì nghe lời, mà bởi vì đây là chuyện của người khác, bọn họ có ra sao cũng không liên quan tới cô.

Ông ngoại nhìn ánh mắt của cháu ngoại gái nhỏ, đôi mắt màu hổ phách, tự như một tấm gương, phản chiếu hình bóng người khác, nhưng không thể vào được.

Hiện tại dường như có chút khác biệt, đầu tiên là ông và vợ mình, sau đó là em trai, dì Vương, anh trai, Trường Sinh, càng ngày càng có nhiều thứ được nhập vào đó.

Nếu cuộc đời một người khi còn sống bắt buộc phải đi một mình, bọn họ hy vọng bọn trẻ có thể học được tự lập và mạnh mẽ, cũng hy vọng cuối cùng khi nhớ lại quá khứ, mọi thứ trong ký ức có thể mang lại cho cô hơi ấm và sức mạnh.

Ông ngoại vui mừng mỉm cười, nhét người bạn nhỏ Tiêu Tiêu vào trong chăn, sờ đầu cô: "Con cũng không sai, con chỉ làm những điều mà mình thấy đúng. Ngủ đi, ngủ ngon."

Bên ngoài tuyết vẫn rơi, Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, nằm trong chăn ấm áp, được ông ngoại nhẹ nhàng vỗ về, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Tuyết rơi đến nửa đêm mới ngừng, vào buổi sáng, nhân viên tình nguyện và nhân viên trong chùa đã dọn dẹp sạch sẽ con đường xuống núi.

Trường Sinh và ba người họ cùng nhau ăn sáng, Lục Kình cầm đũa, sắc mặt nhìn qua vẫn như thường, nhưng thực ra ông đang thất thần.

Sau khi cơm nước xong, Trường Sinh ngồi thẳng người, nhìn về phía Lục Kình: "Chú Lục Kình, hôm nay chú muốn xuống núi kiểm tra sức khỏe sao?"

Động tác trên tay Lục Kình dừng lại, đương nhiên ông chỉ hận không thể rời đi ngay trong hôm nay, nhưng ông vẫn nhớ rõ không thể biểu hiện sự khác thường ra ngoài, vì vậy nói: "Không vội, chờ mọi người trong chùa bàn bạc xong xuôi, từng nhóm rời đi."

Trường Sinh bình tĩnh nhìn ông: "Hôm nay đi đi, sư phụ muốn đi theo giúp cháu."

"..." Lục Kình nhìn đứa bé trai trước mặt, trong lòng chợt hiểu ra có lẽ cậu bé đã biết.

Trong lòng vốn căng thẳng của ông lúc này đã bình tĩnh trở lại, ông vỗ vai Trường Sinh, thật lâu sau, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cảm ơn cháu, Trường Sinh."

Thật ra Trường Sinh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, tối hôm qua cậu không chắc về chuyện đó nên đã tới phòng của sư phụ, An Bần thấy cậu có vẻ lạ thường, liền hỏi mọi chuyện, sau đó ông đề nghị cùng cậu đối mặt với chuyện này.

Sau bữa sáng, ba người lớn mang theo hai đứa nhỏ đi xuống núi.

Lục Kình đưa người đến thẳng bệnh viện, còn mình thì tự về nhà lấy lí do đi tìm tóc, với chị mình thì ông vẫn còn dịu dàng một chút, lấy lí do chải đầu mà tiện tay lấy đi mấy sợi tóc.

Với anh rể thì ngược lại không cần khách khí, trực tiếp giả bộ ngã xuống, nắm lấy tóc đối phương để ổn định thân mình, kéo đứt mấy sợi nhỏ.

Cuối cùng ông mang theo gương mặt mỉm cười thỏa mãn bị đuổi ra khỏi nhà.

Bệnh viện làm giám định là một khu nhà nhỏ do Lục Kình mở, chỉ sau sau 3 tiếng là có thể ra kết quả, nhưng không đảm bảo chính xác. Để có kết quả chính xác, nhanh nhất cũng phải mất 24 tiếng.

Mọi người đều quan tâm kết quả hơn thời gian, bọn họ lựa chọn phương pháp 24 tiếng. Sau khi kết thúc, để giảm bớt sự phiền phức, Trường Sinh và sư phụ An Bần đến ở nhà Tiêu Tiêu theo lời mời của ông ngoại.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn cơm xong.

Sư phụ An Bần và ông ngoại chơi cờ tướng ở cái bàn nhỏ phía trước nhà, Trường Sinh và Tiêu Tiêu, Sâm Sâm ngồi trước tivi xem hoạt hình.

Lư Nguyệt Tình mặc quần áo xong xuôi, xách túi đi xuống lầu, quay ra chỗ ghế sô pha gọi: "Đi, chúng ta phải ra ngoài một chuyến."

Trường Sinh chú ý thấy hai chị em bên cạnh trong nháy mắt liền uể oải xuống.

Lư Nguyệt Tình đi tới kéo bọn nhỏ: "Đi thôi, mẹ đã hẹn trước với chị Đỗ, trước năm mới phải mua cho hai đứa mấy bộ quần áo mới."

Tiêu Tiêu lắc lắc khuôn mặt nhỏ, ngồi lì một chỗ với em trai: "Lên mạng mua không được ạ?"

Lư Nguyệt Tình không đồng ý: "Đương nhiên không được, con lớn nhanh, Sâm Sâm lớn chậm hơn một chút, quần áo cùng lứa tuổi làm sao so được, cần các con tự mình thử. Nếu không phải Danh Đình không ở nhà, nó cũng phải đi."

Hai chị em liếc nhau, trong lòng nảy sinh lòng căm thù đối với anh trai đang ở nước ngoài tham gia trận đấu tiện thể đi thăm mẹ ruột này.

Sâm Sâm nhìn chị gái một chút, ném cho cô một ánh mắt "Đi vui vẻ", sau đó lăn ra ghế sô pha duỗi chân làm nũng: "A, con thấy không khỏe, con không muốn cử động, trung tâm mua sắm quá nhiều người, con sợ lắm, con không đi đâu."

"...." Tiêu Tiêu cảm giác nắm đấm của mình lại cứng.

Chiêu này thử lần nào cũng linh nghiệm, trong lòng Lư Nguyệt Tình luôn cảm thấy áy náy, cho dù biết con trai có lẽ đang giả vờ, nhưng bà vẫn mềm lòng.

Bà ngoại luôn nuông chiều cậu nhóc đáng thương cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: "Sâm Sâm đừng có đi, gần Tết trong trung tâm mua sắm nhiều người, con với Đỗ Giai mang theo mấy đứa nhỏ, trông không nổi đâu."

Tiêu Tiêu: "..."

Tốt lắm, học được.

Cô cũng ngả người sang bên cạnh, bởi vì ghế sô pha đã bị em trai chiếm một nửa, chiều dài không đủ, đầu của cô đυ.ng trúng đùi Trường Sinh.

"Con cũng..."

Lư Nguyệt Tình trên mặt không cảm xúc: "Không được, Danh Đình với Sâm Sâm đều không đi, con ở giữa làm thước đo, gánh vác trách nhiệm mua quần áo cho ba người, sao có thể không đi?"

"..." Tiêu Tiêu trợn trừng mắt, miệng vểnh lên có thể treo cả bình dầu.

Trường Sinh động động ngón tay, hiếm khi được nghịch ngợm một chút, đôi tay thiếu đòn nắm một cái, cô bé treo bình dầu nháy mắt biến thành con vịt nhỏ mếu máo.

"..." Tiêu Tiêu trợn trừng đôi mắt cá chết nhìn cậu, hất tay cậu ra ngồi dậy, con ngươi đảo một vòng, cười xấu xa: "Mẹ ơi mang anh Trường Sinh đi cùng được không, anh ấy cùng cỡ với anh trai, có thể giúp anh trai thử đồ."

Trường Sinh: "Cháu..."

"Vậy thì tốt quá." Lư Nguyệt Tình vui vẻ nói.

Bà vốn dự định cũng mua cho Trường Sinh ít đồ, nhưng sợ đứa bé xấu hổ không chịu, mới không dám đưa cậu cùng đi mua sắm, hiện tại con gái đem lý do đưa tới tận cửa, thật là tốt.

"Trường Sinh, dì nghe mấy đứa Tiêu Tiêu nói con có tập võ, cực kì khỏe mạnh, dì muốn mua nhiều đồ một chút, có thể làm phiền con giúp đỡ dì một chút không."

"..." Thấy bà nói như vậy, Trường Sinh từ chối cũng không được, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Lư Nguyệt Tình lái xe, Tiêu Tiêu ngồi vào ghế an toàn, cẩn thận thắt dây an toàn, còn giúp Trường Sinh kiểm tra xem cậu bé đã cài dây an toàn chưa, sau đó ra hiệu "ok" với mẹ cô.

Bà nhìn con gái qua kính chiếu hậu, nhận được tín hiệu "Kiểm tra hoàn tất, có thể cất cánh", nhịn không được muốn phàn nàn một câu.

Lần nào cũng vậy, ngồi trên xe của bà chứ có phải tàu lượn siêu tốc đâu, có cần thiết phải làm tới vậy không? ! !

Ba người tới một trung tâm mua sắm cách nhà khá xa, vừa mới khai trương không lâu, là một khu giải trí lớn trong thành phố.

Bà với Đỗ Giai hẹn trước ở đây chủ yếu là vì sắp xếp mấy đứa nhỏ, mua xong quần áo cho trẻ em sẽ đem bọn nhỏ giao cho nhân viên chuyên nghiệp của trung tâm mua sắm để họ mang bọn nhỏ đi chơi, sau đó người lớn có thể thỏa thích đi mua sắm, quả thực là đơn giản lại hoàn mỹ.

Gần tới năm mới nên có rất nhiều người đi mua sắm, hôm nay lại là cuối tuần, nơi này rất náo nhiệt.

Đỗ Giai đưa Lâm Tráng Tráng đứng ở MacDonald chờ bọn họ, hai bên gặp mặt, mua cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một cái kem, chính thức bắt đầu cuộc mua sắm.

Tiêu Tiêu dễ bị lừa quả nhiên đã hiền lành hơn rồi.

Không có cách nào, toàn bộ hàng dự trữ của cô đều bị tịch thu ngày hôm qua. Không ngoài dự đoán, quả nhiên con lừa trọc Trường Sinh này đã lén cáo trạng với ông ngoại về bí mật của cô.

Vốn cho rằng chỉ cần nộp đồ ăn vặt trong túi là xong, không ngờ tới sau khi ông ngoại về nhà liền liên hợp với bà ngoại, dì Vương, tiến hành khám xét toàn gia đình, đồ tích trữ của ba anh em giấu rải rác trong phòng đều bị tịch thu.

Kẻ phản bội Cố Danh Sâm vì tránh chịu phạt, chủ động đứng ra làm nhân chứng, cuối cùng vì liên quan đến số tiền quá lớn, tình hình vô cùng ác liệt, Tiêu Tiêu nhận lấy hình phạt nghiêm trọng bằng cách cấm ăn đồ ăn vặt dưới mọi hình thức trong một tháng.

Cho nên hiện tại chỉ cần ai cho cô kem, người đó chính là mẹ ruột.

Cô trân trọng liếʍ kem, kiên quyết đi theo sau lưng hai ông chủ, bảo thử quần áo thì thử, bảo đổi giày liền đổi, giống một nhân viên làm thuê đầy chăm chỉ.

Vì phần thưởng bánh dứa mà Tiêu Tiêu còn bán đứng anh em, hỗ trợ bắt Lâm Tráng Tráng không chịu phối hợp, ép bức cậu bé cũng phải thử đồ.

Trường Sinh thì càng không cần nói, cậu bé không giống như Tiêu Tiêu phối hợp mà như xác chết không có linh hồn, theo phép lịch sự, cậu sẽ thật lòng trả lời Lư Nguyệt Tình và Đỗ Giai.

Cậu không ngờ tới hành động của mình lại càng làm tăng thêm niềm đam mê mua sắm của hai người phụ nữ kiêu ngạo.

Từ 9 rưỡi sáng đến hơn 12 giờ trưa, nếu không phải Lâm Tráng Tráng thảm thiết đòi ăn cơm, hai người kia căn bản đều không có ý định dừng bước.

Để an ủi bọn nhỏ, hai người lớn cùng nhau tham khảo, cuối cùng tìm một quán lẩu.

Đỗ Giai và Lư Nguyệt Tình trong ăn uống đều vô cùng kiềm chế, bọn nhỏ vùi đầu ăn thịt thì hai người họ chỉ tùy tiện ăn một chút.

Đỗ Giai uống một ngụm trà, thở dài nói: "Lần này quá mệt rồi, rất lâu rồi chưa đi dạo thoải mái như vậy."

Bà lúc trước vốn là biên tập ở đài truyền hình thành phố, bây giờ làm việc cho một trang web video lớn.

Lư Nguyệt Tình ngẩng đầu nhìn bà, gật đầu nói: "Cuối năm chắc chắn rất bận rộn, bây giờ sao rồi?"

Đỗ Giai thở dài, đỡ trán: "Cũng không tốt hơn chút nào, gần đây trang web bị một công ty lớn thu mua, đang tiến hành chỉnh đốn và cải cách quy mô nhỏ. Có một chương trình cũ, vì tỉ lệ người xem từng năm đều giảm dần, phía trên đưa ra chính sách chỉnh đốn cải cách, ngày nào cũng họp, chị bận đến sứt đầu mẻ trán."

Lư Nguyệt Tình tốt nghiệp xong cũng chưa từng đi làm, trải qua hai kiếp đều là cá mặn (*), bà rất hâm mộ những người phụ nữ có năng lực lại độc lập như Đỗ Giai, nên bà rất hứng thú đối với chuyện làm ăn của bà ấy, tò mò hỏi: "Em rất thích xem video của Tinh Quả, đó là tiết mục nào vậy?"

(*) cá mặn: Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.

Đỗ Giai: " «Giúp bạn sống lại một lần nữa» ."

"À, em biết." Lư Nguyệt Tình gật đầu: "Thực ra em rất thích xem cái đó."

« Giúp bạn sống lại một lần nữa » là một chương trình hoán đổi nhân vật sống động như thật với các giao diện giả tưởng.

Mỗi quý đều mời những đứa trẻ từ 10 tuổi trở lên, cái gọi là "những đứa trẻ có vấn đề" trong mắt phụ huynh sẽ cùng trẻ em hoàn cảnh nghèo khó ở vùng núi tráo đổi cuộc đời.

Mở màn sẽ giới thiệu cách bọn nhỏ được chế tạo như thế nào, sau đó lúc tỉnh lại, chúng đã tráo đổi thân phận, lấy thân phận của một người khác mà sống.

Mục đích ban đầu của chương trình rất tốt, giúp những đứa trẻ nổi loạn nhìn thấy những cuộc đời khác nhau, những tương phản đối lập, vùng núi nghèo khó cũng có thể thông qua chương trình mà được công chúng chú ý, từ đó có thể nhận được tiền quyên góp giúp đỡ.

Nhưng dần dần mục đích ban đầu của chương trình bị thay đổi, vì mánh lới quảng cáo, đạo diễn và nhân viên công tác đã bảo bọn trẻ giả vờ, còn cho những người trong thôn tiền để họ xuất hiện, nhờ bọn họ đóng vai người xấu.

Chương trình thảo luận về các mối quan hệ gia đình biến thành nhân vật đóng vai, về sau bị lộ ra, cư dân mạng phản đối quyết liệt, lượng người xem cũng giảm đi đáng kể.

Đỗ Giai phải tiếp quản cái cục diện rối rắm này.

Nghĩ đến điều này, đầu bà lại càng đau, nhịn không được uống một ly rượu vang đỏ: "Nếu như chị có thể khắc phục khó khăn, vị trí này liền ổn định, nếu không thể, đành phải chịu đựng, chờ tới lúc nào mèo mù với phải cá rán, nhận thêm một tiết mục mới."

Làm sao bà không biết mình nợ con trai, nhưng bà quá mức bận rộn, hơn nữa ba của Lâm Tráng Tráng cũng chẳng phải người tốt lành gì, bị bà bắt gian tại giường sau đó thì hết hy vọng tái hợp, dứt khoát không còn níu kéo gì nữa.

Ông ta là người sai, để giảm bớt việc chia tài sản cho Đỗ Giai, lại mất tiền bồi thường, ông ta liền mang Lâm Tráng Tráng ra uy hϊếp bà, không cho bà gặp con trai.

Nếu không nhờ ông ngoại bà ngoại có lòng hỗ trợ, có khi bà vẫn còn chôn chân trong vụ kiện ly hôn dài dằng dặc này, không được giải thoát.

Bà muốn cho con trai những điều tốt nhất, tình cảm giữa ba mẹ đã sứt mẻ là không thể tránh khỏi, bà muốn làm hết sức để đền bù cho con, cho nên cực kỳ liều mạng.

Đỗ Giai là một người kiên cường, nhưng không phải bức tường cứng rắn không thể xuyên thủng, nói xong vài câu liền cảm thấy khó chịu, vì ngại con trai còn ở bên cạnh nên chỉ có thể liều mạng chớp mắt, không để mình khóc thành tiếng.

Lư Nguyệt Tình đối diện nhìn thấy mà trong lòng chua xót, cũng chớp mắt, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn khóc cùng bà.

Tiêu Tiêu đang thoải mái ăn miếng thịt to đùng, nhịn không được cắn đũa nghiêng đầu nhìn hai người.

Lâm Tráng Tráng cũng ngẩng mặt lên, gãi đầu: "Mẹ với dì Lư làm sao vậy?"

Trường Sinh uống một ngụm trà: "Trong sách y dược có nói, nóng viêm gan có thể làm cho mắt đỏ, sưng, đau, sợ ánh sáng và chảy nước mắt. Còn cảm xúc bị dồn nén quá lâu rất dễ dẫn đến tức giận."

"..." Tiêu Tiêu: "Nói tiếng người."

Trường Sinh: "Rốt cuộc phát hiện hôm nay tiêu tiền quá nhiều, trong lòng khó chịu, bực tới phát khóc."

Đỗ Giai: "..."

Lư Nguyệt Tình: "..."

A!

Phú bà sẽ không nhận thua, hai người vừa lau mặt, biến nỗi buồn thành động lực, giao mấy đứa nhỏ ăn uống no nê cho nhân viên khu trò chơi ở tầng 4, nắm tay nhau, tiếp tục điên cuồng mua sắm cả buổi chiều.

Lúc trở về, một đống túi đó suýt chút nửa thì nhét không vừa.

Kết quả giám định sẽ có vào sáng ngày hôm sau.

Không biết vì nguyên nhân gì, Lục Kình không gọi điện thoại thông báo, buổi chiều, lúc ông ngoại và An Bần đạo trưởng đang nghiên cứu thảo luận Phật pháp, bên ngoài lại vang lên tiếng chuông cửa.

Dì Vương ra mở cửa, Lục Kình nói một tiếng cảm ơn rồi đi vào, đi theo phía sau còn có một nam một nữ.

Ông ấy vội vàng chào hỏi ông ngoại và An Bần đạo trưởng, hỏi: "Trường Sinh có ở đây không?"

Vợ chồng hai người kia dựa sát vào nhau, chủ yếu là người chồng đỡ người vợ, khuôn mặt hai người có chút tiều tụy, cũng lễ phép chào hỏi ông ngoại và An Bần đạo trưởng.

Ông ngoại gật đầu, nhìn về phía dì Vương: "Tiểu Vương, làm phiền cháu đi gọi Trường Sinh xuống đây."

Một nam một nữ kia nhìn theo động tác của dì Vương, nhìn về phía đầu cầu thang, khoảng khắc Trường Sinh đi ra, người phụ nữ giống như có chút choáng váng, thân thể run run nhìn cậu tới gần.

Tiêu Tiêu đi theo phía sau Trường Sinh, cô nhìn thấy môi của dì kia đang run rẩy, cơ mặt đều co rút theo, có thể thấy người phụ nữ đó đang cố gắng làm ra một biểu cảm hoàn mỹ, nhưng vì quá kích động nên không thể khống chế được hành động của mình.

Bà ấy có thân hình cao ráo rất ưa nhìn, vẻ ngoài thanh thuần tao nhã, biểu cảm quái dị như vậy cũng không khiến khuôn mặt kia xuống sắc.

Trường Sinh không hề sợ hãi, bước lên phía trước, đưa tay nắm chặt tay đang duỗi ra của người phụ nữ kia.

"Hu..." Người phụ nữ cuối cùng cũng khóc nấc lên, sợ dọa đến đứa bé, cắn chặt môi không dám khóc thành tiếng, bà dùng sức ôm lấy Trường Sinh, tựa như mộng đẹp có thể vụt mất bất kì lúc nào.

Trường Sinh sững người rất lâu mới giơ tay lên ôm ngược lại.

Không ai lên tiếng đánh vỡ khoảnh khắc này, người đàn ông đứng bên cạnh Lục Kình cũng không kìm được nước mắt, đi tới ôm lấy hai người.

Qua một hồi lâu sau, người đàn ông mới nhẹ nhàng dỗ dành người phụ nữ buông tay ra, người phụ nữ mới bình tĩnh trở lại ngồi trên ghế sô pha, chỉ là một tay vẫn luôn nắm chặt tay Trường Sinh.

Mấy người ngồi xuống, người đàn ông lau nước mắt, áy náy cười: "Thật xin lỗi, chúng tôi thất lễ rồi."

Ông lấy từ trong túi hồ sơ ra một sấp giấy A4, hai tay đưa tới trước mặt An Bần sư phụ: "Chắc ngài chính là An Bần sư phụ, chào ngài. Đây là giám định báo cáo hôm trước, sáng hôm nay vừa mới có kết quả, Lục Kình đã nói mọi chuyện với chúng tôi, Trường Sinh chính là con trai của tôi và Lục Du."

Điều này chỉ cần nhìn biểu hiện vừa rồi của hai người liền có thể biết được, An Bần sư phụ lật qua lật lại một chút, nhìn kết quả, lộ ra một nụ cười an ủi.

Người đàn ông cảm kích nhìn về phía ông, rồi hai vợ chồng nhìn nhau, cùng nhau đứng lên cúi người thật sâu: "Tạ ơn ngài, chúng tôi không biết nên nói cái gì, thật sự cảm ơn ngài."

An Bần đỡ ông lên: "Không cần, đây chính là duyên phận của hai vị thí chủ với Trường Sinh."

Hai vợ chồng lại nhìn về phía ông ngoại, bà ngoại còn có cả Tiêu Tiêu nói lời cảm ơn.

Mấy người nói đơn giản vài câu, dù sao cũng là chuyện gia đình của nhà họ Phong, cũng không thích hợp để nói chuyện tại nhà họ Lư, sau khi liên tục nói lời cảm ơn, hai vợ chồng mang theo Trường Sinh và An Bần rời đi trước.

Vài ngày sau, hai vợ chồng lại dẫn Trường Sinh, mang theo lễ vật tới cửa nói lời cảm ơn.

Tiêu Tiêu quan sát Trường Sinh, cậu vẫn luôn bình tĩnh ôn hòa, đối với lời hỏi han ân cần của người mẹ bên cạnh, cậu cũng biểu hiện hết sức tốt đẹp, không có chút nào mất kiên nhẫn.

Tạm biệt người nhà họ Phong, ngày hôm sau lại đến lúc Tiêu Tiêu tới trường dạy bắn cung.

Cô bây giờ đã là tay bắn tỉa thiên tài mới trong trường, rất nổi tiếng với mấy đứa trẻ hơn tuổi và huấn luyện viên ở đó, vì vậy mà hai tiểu đệ phế vật bên người cô cũng nổi tiếng theo.

Huấn luyện được một nửa thì nghỉ ngơi, tiểu thiên tài với các tiểu đệ ăn no chờ chết vẫn như cũ ngồi trong phòng nghỉ nói chuyện phiếm.

Tiêu Tiêu muốn hỏi thăm tình hình của Trường Sinh, lúc hai người nói chuyện trên Wechat biểu hiện của cậu vẫn rất bình thường, nhưng cô cảm thấy từ lời miêu tả hằng ngày của Phong Duệ, cùng với tình hình mình thấy ngày đó, những gì Trường Sinh nói chưa chắc đã là thật.

Không cần cô nhắc tới, Phong Duệ ngoài miệng không có chốt đóng đã tự động nói ra.

Cậu mới biết được đoạn quá khứ kia, nóng lòng muốn chia sẻ với hai người bạn nhỏ của mình, Lâm Tráng Tráng vừa nghe xong thì sửng sốt một chút, nhìn về phía Tiêu Tiêu: "Anh trai Trường Sinh, không phải là người hôm trước đi mua sắm cùng cậu sao?"

Tiêu Tiêu gật đầu, Phong Duệ phản ứng một hồi mới hỏi: "Cậu đã biết từ lâu rồi sao?"

Tiêu Tiêu lại gật đầu, thu hút ánh mắt như nhìn kẻ phản bội của hai em trai nhỏ.

Chúng tớ coi cậu là chị em, chuyện lớn như vậy mà cậu không nói cho bọn tớ biết!

"..." Tiêu Tiêu vẫn rất trân quý đoạn tình "chị em" này, dang tay ra giải thích: "Không phải không chắc sao, nếu tôi nói trước, nhỡ đâu anh trai Trường Sinh với nhà cậu không hề có quan hệ, vậy có phải xấu hổ không."

Cũng đúng.

Hai anh em không đầu óc trách móc thì trách móc, nhưng cũng dễ dỗ vô cùng, rộng lượng vượt qua ải này.

Lâm Tráng Tráng cúi người, vỗ vai người anh em của mình: "Cậu với anh trai ở chung như thế nào? Thêm một người để chia sẻ, cuộc sống của cậu chắc tốt hơn nhiều nhỉ."

Phong Duệ nhăn mặt lại, buồn rầu gãi đầu: "Hình như cũng không phải, chính là... có chút kì lạ."