Chương 28: Anh em ruột thịt

Thân thể Phong Duệ cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Tiêu Tiêu, ngơ ngác hỏi: “Cậu có ý gì?”

Tiêu Tiêu nhếch mép cười: “Ý trên mặt chữ.”

“!!!” Phong Duệ ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt hung ác của nam sinh, liền rùng mình rụt rè giữ chặt Tiêu Tiêu, ngoài miệng còn không quên uy hϊếp: “Cậu, cậu, cậu phải giúp tôi, nếu không tôi sẽ nói cho cha mẹ của cậu.”

Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn cậu nhóc, nhướng mày: “Vậy cậu nói đi?”

“……” Phong Duệ nhớ tới khuôn mặt người phụ nữ hung ác mỉm cười dịu dàng, bảo con gái cẩn thận đừng làm tay bị thương, cậu âm thầm nuốt xuống hai hàng nước mắt.

Cậu bé ở đối diện đi tới, Phong Duệ vừa khóc vừa uy hϊếp: “Oa, Cố Danh Tiêu nếu cậu không giúp tôi, tôi, mẹ tôi sẽ đến tìm cậu!”

“Ồ, vậy thì tôi đang sợ chết khϊếp rồi.” Tiêu Tiêu mặt không cảm xúc ngáp một cái, nỗi sợ hoàn toàn không có linh hồn.

Đứa bé trai túm chặt cổ áo Phong Duệ, tên nhóc cứng đầu này cuối cùng cũng sợ hãi, khóc lớn, ôm đầu xin tha: “Đại ca, đại ca, anh là đại ca của tôi, tôi sai rồi, tôi không nên nói xấu, cầu xin anh tha cho tiểu đệ một mạng này, về sau tôi sống là người của anh, chết là ma……”

Không đợi cậu nhóc nói xong, đứa bé trai kia đã nhanh chóng buông tay ra, ghét bỏ vẫy vẫy tay với cậu nhóc: “Được rồi, đi nhanh đi, lần sau miệng đừng gợi đòn như vậy nữa.”

Như là sợ chậm một bước sẽ bị đánh.

Phong Duệ khịt khịt mũi, vội vàng gật đầu với bóng lưng của đại ca.

Nam sinh rời đi rất nhanh, ba đứa nhỏ đứng ở giữa mắt to trừng mắt nhỏ, Lâm Tráng Tráng đẩy nhẹ Tiêu Tiêu, miệng hướng đến Phong Duệ đang khóc thút thít, nhỏ giọng hỏi: “Đây là ai? Cậu mang đến mà không quản sao?”

Nói xong cậu bé lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy thử đưa tới.

Lần này Phong Duệ rốt cuộc trở thành một người đàn ông, nhận lấy gói giấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Lâm Tráng Tráng nhìn Cố Tiêu Tiêu đang nhàn nhã rung chân, lại nhìn cậu nhóc đang khóc thút thít trước mặt, rơi vào đường cùng đành đưa hai người trở lại khu nghỉ ngơi lần nữa.

Lần này Phong Duệ thật sự sợ hãi, có lẽ không chỉ sợ hãi mà còn vì tủi thân nên cậu nhóc khóc rất lâu mới nghẹn ngào dừng lại.

Đợi đến khi cậu nhóc bình phục tâm trạng, Lâm Tráng Tráng mới hỏi nguyên nhân cụ thể, Phong Duệ nói che che giấu giấu, nhưng với tư cách từng là một thành viên của hùng hài tử, Lâm Tráng Tráng vừa nghe liền hiểu.

Cậu vỗ vỗ vai cậu nhóc trấn an nói: “Tính tình của vị đại ca đó cũng thật tốt.”

“……” Phong Duệ: “???”

Lâm Tráng Tráng bị cậu nhóc trừng mắt một cái, bất lực nhún vai: “Tôi nói thật, việc này nếu là đổi thành Cố Danh Tiêu, cậu nghĩ cậu còn có thể bình an vô sự mà ngồi ở nơi này sao?”

“……” Phong Duệ sờ sờ mũ, không nói nên lời.

Tiêu Tiêu nhìn hai người bọn họ rồi khịt mũi cười một tiếng, trào phúng nói: “Đúng lúc hai cậu làm quen một chút đi, cả hai đều nói chuyện không biết suy nghĩ, không có bạn bè còn ngu ngốc, có lẽ sẽ có tiếng nói chung.”

Lâm Tráng Tráng: “……”

Phong Duệ: “……”

Lúc nào đó chúng tôi đều có thể đánh bại cậu...

Hai đứa nhỏ nắm chặt nắm đấm nhìn nhau, dường như từ trong mắt đối phương nhìn thấy ánh sáng của những người cùng cảnh ngộ, vì thế không hẹn mà cùng vươn tay ra.

“Lâm Nham Bách.”

“Phong Duệ.”

Người ta nói rằng tình bạn giữa hai cô gái đều bắt đầu từ việc chán ghét cùng một người, hai chị em nhỏ Lâm Phong, à không, hai anh em nhỏ, bởi vì cùng bị một đại ma vương đàn áp, tại thời khắc này đã tạo nên một tình bạn sâu sắc.

Sau khi giới thiệu xong, hai cậu nhóc ríu rít trò chuyện trong chốc lát, Phong Duệ khịt mũi, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi hai người cũng ở chung với nhau sao, nói chuyện gì vậy?

Lâm Tráng Tráng do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói nỗi khổ của mình ra cho người anh em mới nhận nghe.

Cậu bé vừa nói vừa nhìn Phong Duệ, trong lòng có hơi căng thẳng.

Đúng như lời Tiêu Tiêu nói, tính cách trước kia của Lâm Tráng Tráng có chút giống Phong Duệ, trừ mấy đứa em trai ra, những đứa nhỏ khác đều không thích cậu ta lắm. Sau này chuyện cha mẹ ly hôn lại gây ra ồn ào rất lớn, mấy đứa trẻ mẫu giáo nghe ba mẹ kể lại rồi dùng chuyện này cười nhạo cậu.

Lúc đó, cậu nghe xong sẽ xông vào đánh nhau, cô giáo mầm non cũng không quản được, tìm tới phụ huynh uyển chuyển thuyết phục cho cậu nghỉ học.

Sau khi cha mẹ ly hôn, người cha có thêm đứa con riêng, liên tiếp chịu nhiều đả kích, cậu vốn kiêu ngạo, ngỗ ngược chỉ trong một đêm đã trưởng thành nhanh chóng.

Cậu hơi lo lắng Phong Duệ nghe xong cũng sẽ cười nhạo mình.

Không ngờ, sau khi Phong Duệ nghe xong gương mặt liền nhăn lại, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: "Cha cậu thật là xấu xa, cậu và mẹ cậu cũng quá đáng thương."

Cậu nhóc khó khăn lau nước mũi, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ: “Nếu ba ba tôi mà dám làm như vậy, mẹ tôi, mẹ tôi……

Cậu nhóc nghiêng đầu, kiên định nắm chặt nắm tay: "Mẹ tôi nhất định khóc chết mất!"

Tiêu Tiêu: “……”

Lâm Tráng Tráng: “……”

Vậy thì mẹ của cậu thực sự rất lợi hại đó hả! Ha ha.

“Haizz.” Lâm Tráng Tráng thở dài: “Mẹ tôi sẽ không khóc đâu. Bà ấy nói rằng rác rưởi nên bỏ vào thùng rác, không cần dùng lại nữa. Nhưng sau khi ly hôn, bà ấy vô cùng bận rộn, đôi khi cả một ngày tôi cũng không gặp được bà ấy, chuyện bà ấy vừa đồng ý với tôi một giây trước, một giây sau vì nhiều lý do khác nhau bà ấy có thể đã quên mất lời hứa với tôi."

Phong Duệ nghe xong thì thở dài, ngả người ra sau: “Tôi thật ghen tị với cậu đó."

Đây cũng là cậu bé có chuyện xưa?

Tiêu Tiêu cũng căng tai nghe chuyện phiếm, Phong Duệ nhìn hai người bạn nhỏ buồn bực nói: “Mẹ tôi quản tôi rất chặt, khi còn nhỏ tôi cùng bọn trẻ trong tiểu khu đi ra ngoài chơi mà không nói cho người lớn.”

“Đi cũng không quá 10 phút, nhưng sau khi mẹ tôi biết liền ôm tôi khóc, khóc đến xé ruột xé gan, khiến những đứa nhỏ khác cũng sợ tới mức khóc theo, sau đó không còn ai muốn chơi với tôi nữa. Trước khi tôi đi học mẫu giáo, tôi chưa bao giờ rời xa mẹ tôi quá một mét. Sau khi đi học mẫu giáo, cứ hai giờ tôi sẽ trả lời điện thoại của mẹ.”

Lâm Tráng Tráng và Tiêu Tiêu nghe xong, không hẹn mà cùng ném cho cậu nhóc một ánh mắt thông cảm.

Mặc dù Tiêu Tiêu rất ngạc nhiên nhưng trong lòng vẫn có chút an ủi, vốn dĩ cô cho rằng cha mẹ mình là không bình thường nhất trên đời, nhưng không ngờ tới còn gặp những cha mẹ không bình thường hơn.

Sau khi Lâm Tráng Tráng và Phong Duệ nói xong chuyện gia đình, đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn cô, Tiêu Tiêu nhướng mày rồi miêu tả ngắn gọn về cặp cha mẹ khốn khổ của mình, lập tức lại nhận được hai ánh mắt thương cảm.

Sau sự việc này, ba đứa trẻ từng đánh nhau, chủ yếu là Lâm Tráng Tráng và Phong Duệ, nảy sinh ra một loại cảm tình của những người đồng cảnh ngộ, cụ thể có thể tóm tắt lại là "nhìn thấy cậu sống không tốt, chúng ta chính là anh em ruột thịt".

Dưới quyết định tự nói chuyện của Lâm Tráng Tráng và Phong Duệ, ba người trở thành chị em ruột khác cha khác mẹ, Tiêu Tiêu vốn không muốn để ý hai người bọn họ, chỉ khi nói "anh chị em" thì vẫy vẫy tay, xưng hô này cứ như vậy đã quyết định xong.

Trong nháy mắt đã qua tháng mười một, chuẩn bị lại qua mười hai tháng nữa, nhà họ Cố có truyền thống trước khi năm cũ qua đi sẽ đến chùa cúng tế tổ tiên của họ, Cố Cảnh Dương chuẩn bị dẫn ba đứa nhỏ cùng đi.

Bốn giờ sáng hôm nay, ông ngoại đã dậy sớm, bà ngoại đã gọi hai cậu bé dậy, giúp đứa nhỏ đang ngủ nướng mặc quần áo và rửa mặt rồi bế lên xe.

Cố Cảnh Dương lái xe chạy tới, nhìn thấy cô con gái đang ôm một chiếc bánh lớn ngồi ăn cực kì vui vẻ, sau đó lại nhìn hai cậu con trai đang giãy giụa rời giường, ông không khỏi vỗ ngực vui mừng.

May mắn thay, ít nhất có một người đáng tin cậy, nhà họ Cố hẳn là không đến mức sẽ kết thúc ở thế hệ này.

Ông ngoại và bà ngoại cũng chuẩn bị đến chùa để thắp hương tổ tiên, hai vợ chồng già mang Lư Nguyệt Tình đi theo đoàn xe của nhà họ Cố, đi đến chùa Linh Nguyên ở ngoại ô phía Tây.

Chùa Linh Nguyên là một ngôi chùa lớn, hương khói hưng thịnh, từ một năm trước đã có rất nhiều người đến dâng hương.

Nhà họ Cố có một nơi đặc biệt để thờ cúng tổ tiên ở trong chùa, sau khi đến nơi và xuống xe, Tiêu Tiêu chào tạm biệt bà ngoại và ông ngoại, theo cha đến "thất phòng (*)" của nhà họ Cố để nghỉ ngơi và đợi ông bà nội đến.

(*) thất phòng/ liêu phòng: phòng dành cho người tu hành trong chùa.

Lúc vào phòng thì thấy cô cả đã đến rồi, đang ngồi đó nói chuyện phiếm với em gái đối diện, Cố Cảnh Dương nhìn thấy Cố Cảnh Di thì ngạc nhiên nói: "Sớm như vậy? Sao em không đi cùng bố mẹ?”

Cố Cảnh Di liếc nhìn ba đứa trẻ bên cạnh, thẳng người, giống như một con gà chiến, âm dương quái khí nói: “Vị vợ cũ kia của anh trốn rất tốt, anh lại không cho em đến cửa tìm, em mà không tới sớm thì không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp được cô ta?”

Cố Cảnh Dương nhăn mày, lạnh lùng nói: “Ai nói cho em biết hôm nay Nguyệt Tình cũng tới đây.”

Chuyện ly hôn đương nhiên không dễ dàng trôi qua như vậy, lúc ông cụ và bà cụ nhà họ Cố biết được đều rất tức giận, nhưng họ đã lãnh giấy chứng nhận, bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Ngay cả Cố Cảnh Di cũng đập bàn tỏ sự tức giận, luôn miệng muốn tới cửa chất vấn Lư Nguyệt Tình.

Cố Cảnh Dương cũng không biết cô ta lại phát điên cái gì, lo lắng cô ta sẽ gây rắc rối cho Lư Nguyệt Tình, nên ông ngăn cản khắp nơi, nhưng không ngờ vẫn bị lọt một khe hở.

Nghĩ đến đây, ông đau đầu xoa xoa trán, chuyện người nhà họ Lư cũng muốn thắp hương rõ ràng ông chỉ nói với...

Trên mặt Cố Cảnh Dương hiện lên vẻ kinh ngạc, không thể tin được mà nhìn về phía chị mình.

Cố Cảnh Nhàn chậm rãi nhấp một ngụm trà, đón nhận ánh mắt của em trai: “Không sai, là chị nói.”

Trời lạnh đi ra ngoài một chuyến, không xem náo nhiệt rồi mới về thì thật đáng tiếc nha.