Chương 8: Người cũ trở về (2)

Cả ngày lăn lộn liền đến buổi tối, ăn cơm chiều, Nam Sanh ngồi ở mép giường, Cung Cẩm Thừa ngồi ở trên sô pha xem tin tức, “Tôi, anh không phải đã đạt được mục đích sao? Vì cái gì không để tôi rời đi?”

Giọng nói Nam Sanh tuy rằng không lớn, nhưng Cung Cẩm Thừa lại nghe rất rõ ràng, khóe miệng lộ ra một tia ý cười, đứng dậy đi đến bên người cô ngồi xuống, “Tôi coi trọng cô, cho nên thời gian tới cô phải ở lại đây.”

Nam Sanh cắn răng, nàng biết chính mình căn bản là không có biện pháp, “Kia cũng không thể hạn chế tự do của tôi! Tôi muốn ra ngoài đi làm, còn muốn đi bệnh viện.” Nam Sanh biết người đàn ông này không thể cùng hắn đối nghịch, nàng thử yêu cầu.

Cung Cẩm Thừa cầm lấy trên tủ đầu giường bóp da, từ bên trong lấy ra một xấp tiền, “Bên trong này là tiền, liền không cần phải đi làm, bệnh viện, muốn đi liền đi.”

Nam Sanh nhìn đến xấp tiền đang nằm trên giường, “Tôi không cần tiền của anh, tôi muốn ra ngoài tự mình đi làm.” Nếu cầm số tiền kia cô đúng thật là đang bán mình.

Có bao nhiêu nữ nhân mơ ước có thể được Cung Cẩm Thừa bao dưỡng, mà nữ nhân này lại không có hứng thú, Cung Cẩm Thừa bắt đầu một lần nữa hiếu kỳ với nữ nhân này.

“Công việc ở Hội sở tôi đã cho cô từ chức, muốn làm công việc gì? Tôi sẽ an bài.”

Nam Sanh không nghĩ tới hắn sẽ tự tiện như vậy, đem công việc ở hội sở của cô xin nghỉ, bất quá ngẫm lại cũng là, hắn như thế nào cũng không cho phép nữ nhân của mình đi làm ở một nơi như Hội Sở, “Tôi có công việc của mình, anh chỉ cần cho tôi ra ngoài là được!”

Vuốt cằm, Cung Cẩm Thừa không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại thú vị như vậy, “Tốt, chỉ cần mỗi ngày buổi tối trở về nơi này ngủ là được.”

Nam Sanh thở ra một hơi, vốn tưởng rằng hắn sẽ không đồng ý, không nghĩ tới hắn thế nhưng lại chấp thuận.

Ngày hôm sau Nam Sanh quả nhiên rời khỏi Vương Phủ Thế Kỷ, buổi sáng cô vốn đang lo lắng phải về nhà thay quần áo mới có thể chạy đến chỗ làm, không ngờ Cung Cẩm Thừa đã sớm kêu người cầm quần áo nội y linh tinh từ Vương Phủ Thế Kỷ đem qua, đều là dựa theo kích cỡ của cô, vì thời gian gấp gáp Nam Sanh cũng không có do dự trực tiếp thay vào, hôm trước cô cùng công ty gọi điện thoại xin nghỉ, hôm nay lại đi làm, trưởng phòng nhân sự cũng không có trách tội, hết buổi, nàng lại chạy đến bệnh viện.

Liên tiếp mấy ngày nay Nam Sanh đều là như thế này qua lại bôn ba, căn phòng lúc trước cô thuê rất gần bệnh viện, nhưng hiện tại Vương Phủ Thế Kỷ bên kia có chút xa, bất quá công việc ở Hội Sở không cần làm, qua lại cũng không tính mệt, lau tay chân Nam Tử Mặc, cùng đệ đệ nói chuyện, trong túi điện thoại liền vang lên.

Cô biết là ai gọi, không nghĩ sẽ bắt máy, nhưng nàng biết không thể chọc nam nhân kia, ấn xuống nghe.

“Uy!”

“Ở đâu?”

“Bệnh viện.”

“Chờ ta một chút, ta lập tức đến!”

Không đợi Nam Sanh lại lần nữa mở miệng, điện thoại đã bị cắt đứt.

Không tới vài phút Cung Cẩm Thừa liền đến bệnh viện, hắn cũng không có đi vào, mà là gọi điện thoại bảo Nam Sanh đi ra.

Ngồi trên xe, cô vừa thắt đai an toàn, xe đột nhiên liền chạy đi, may mắn đai an toàn thật chắc chắn bằng không sẽ đυ.ng phải kính chắn gió, cô ngồi trên xe an an tĩnh tĩnh, không nói gì.

Xe ngừng lại, Nam Sanh không nghĩ tới hắn sẽ mang mình tới Hoàng Gia Nhất Hào, “Như thế nào tới này?”

Cung Cẩm Thừa cởi đai an toàn ra, “Như thế nào, chỗ làm trước kia, hiện tại không nghĩ tới!?”

Nam Sanh không để ý đến, bãi đậu xe nhân viên đã đem cửa xe mở ra, cô xuống xe.

Cung Cẩm Thừa đem chìa khóa ném cho nhân viên ở bãi đậu xe, cánh tay ôm lấy bả vai Nam Sanh đi vào hội sở. Vừa bị ôm vai, Nam Sanh liền muốn giãy giụa, nhưng cô căn bản là không đấu lại sức lực nam nhân.