Chương 7: Người cũ trở về (1)

Thấy người hầu không có ý muốn tránh ra, Nam Sanh biết cô hôm nay đi không xong, đành quay đầu ngồi vào sô pha ở phòng khách, người đàn ông này, rốt cuộc muốn làm gì?

Lúc này Trần tỷ từ phòng bếp đi đến bên người Nam Sanh, “Nam tiểu thư, ăn sáng thôi!”

Ngẩng đầu cười với đại tỷ, Nam Sanh hoạ hoả không ít, đứng dậy đi vào bàn ăn lớn, nhìn bữa sáng thịnh soạn đầy đồ ăn cô cũng chẳng hứng ăn, bản thân chỉ ăn cháo cùng bánh quẩy, đây đã là thói quen.

Không thể đi ra ngoài, Nam Sanh chỉ có thể ngồi ngốc ở trong phòng, ăn bữa sáng xong cô liền nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói thuốc chữa trị cho đệ đệ đã bình thường, cô biết là Cung Cẩm Thừa, đành tuân thủ hứa hẹn, nhàm chán cô liền nằm ở trên giường, lại như vậy ngủ không được, Nam Sanh không biết nam nhân kia vì cái gì muốn đem cô lưu lại nơi này, trong lòng bổng nghĩ đến hình dáng người con trai ấy, cô lắc đầu, hiện tại đã không còn tư cách suy nghĩ về anh ấy, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, không biết khi nào lại ngủ.

Mơ mơ màng màng cảm giác có người đang đến gần mình, giống như đang vỗ về mặt cô, ở trong mộng Nam Sanh mơ thấy Tả Ý, cô cười tươi, kêu tên của anh.

Trên mặt Nam Sanh bị người ta vỗ một cái, đôi mắt Cung Cẩm Thừa tối sầm, nữ nhân này, ở trên giường của hắn thế nhưng dám kêu tên nam nhân khác.

Thời điểm Nam Sanh tỉnh lại chỉ cảm thấy cổ chính mình có chút đau, không nghĩ tới bản thân thật đúng là ngủ rồi, cảm giác không thích hợp, ngẩng đầu phát hiện chính mình ngủ ở trước ngực Cung Cẩm Thừa, mà nam nhân giờ phút này đang cùng cô đối diện, Nam Sanh lập tức kinh hãi nhảy xuống giường.

“Tỉnh?!”

“Anh……” Cô vốn muốn hỏi hắn như thế nào lại ở đây, lại nhớ đến đây là nhà hắn, không ở nơi này lại có thể ở đâu, “Anh trở về khi nào?”

Cung Cẩm Thừa tháo cà vạt, lại đi cởi nút thắt áo sơ mi, Nam Sanh nhìn hắn đề phòng, “Anh muốn làm gì?” Theo bản năng cô nắm chặt quần áo.

Nhìn đến bộ dạng đề phòng của cô, Cung Cẩm Thừa nheo lại đôi mắt, hắn chậm rãi đi tới chỗ nữ nhân, Nam Sanh lùi về sau, nam nhân đem cô tới gần góc tường, tay nhéo miệng cô, “Gấp như vậy làm gì, lại không phải chưa thấy qua!” Nói xong đem Nam Sanh vứt trên mặt đất.

Xưa nay chưa từng bị nhục nhã như vậy, Nam Sanh cảm thấy ủy khuất cực kỳ, nam nhân cũng không có để ý tới cô mà đi vào phòng tắm.

Nam Sanh cố nén nước mắt, cô không cho phép chính mình khóc.

Thời điểm Cung Cẩm Thừa ra tới thấy cô còn ngồi dưới đất, lập tức đem nàng kéo tới, “Đi tắm rửa.”

“Anh đã lấy được lần đầu của tôi! Vì cái gì còn muốn như vậy?” Tuy rằng sợ hãi, nhưng Nam Sanh vẫn là hỏi tới.

Cung Cẩm Thừa cảm thấy buồn cười cực kỳ, tay vỗ vỗ mặt Nam Sanh, “Thời gian này hãy chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ tùy hứng muốn cô.” Đột nhiên đáy mắt hắn lộ ra tia sắc bén, tay dùng sức nhéo cằm cô gái nhỏ, “Về sau ở trên giường tôi dám nhắc tên kẻ khác liền phải nhận hậu quả!”

Người đàn ông đem cô đẩy đến cửa phòng tắm, Nam Sanh cảm thấy bản thân từ nhỏ đến lớn ngoại trừ việc ba mẹ rời đi đều không khổ sở như bây giờ, bàn tay nắm chặt, chậm rãi đẩy cửa phòng tắm đi vào.

Hắn ta vẫn là muốn Nam Sanh mặc vào bộ quần áo kia, cô không biết vì cái gì nam nhân lại muốn cho cô mặc quần áo này, hơn nữa ngay cả thời điểm làm chuyện đó đều không được cởi ra.

Thời gian rất lâu về sau Nam Sanh rốt cuộc mới biết được nam nhân kia vì cái gì muốn cô ăn mặc kì lạ như vậy, bởi vì bộ quần áo đó là của người hắn yêu nhất, mà cô gái này đã chết, Nam Sanh khi đó cũng mới biết được, nguyên lai chính mình chỉ là một thế thân mà thôi, bất quá thế thân cũng tốt, sẽ không có cảm tình gút mắt —— đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ của bản thân cô.