Chương 6: Đưa đến trước mặt hắn (6)

Vương Phủ Thế Kỷ

Chiếc xe hạng sang tiến vào gara, nam nhân xuống xe đầu tiên, Nam Sanh lại do dự không muốn xuống, hắn ta thấy cô chưa theo kịp liền quay đầu nhìn vào trong xe nói: “Còn không xuống xe?”

Mở cửa xuống xe, nhìn xung quanh, là một cái biệt thự đơn lập, nơi đây tựa hồ cùng Nam Sanh không quan hệ, cô chỉ cảm thấy nơi đây có chút âm trầm.

Người đàn ông lên lầu cởϊ qυầи áo đi vào phòng tắm tắm rửa, theo ở phía sau Nam Sanh gắt gao nắm chặt vạt áo, trong lòng có chút thấp thỏm bất an.

Nam nhân đi tới xoa tóc nữ nhân đứng ở cửa, “Đi tắm rửa.”

Do dự hồi lâu Nam Sanh mới bước chân đi, đến phòng tắm phía trước cô nói: “Qua đêm nay thuốc của đệ đệ có phải hay không là có thể khôi phục bình thường?” cô muốn xác định chuyện này.

Nam nhân ghé sát vào cô, “Đương nhiên! Tôi chỉ là muốn cô.”

Nam Sanh lui về phía sau một bước xoay người tiến vào phòng tắm, đóng cửa phòng tắm lại, khoá trái cửa.

Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, gương có chút mơ hồ, cô duỗi tay lau một chút, chỉ thấy một người thiếu nữ, thân thể bọc khăn tắm, làn da trắng như sứ, nhưng là khuôn mặt nhỏ càng là trắng đến đáng sợ, hàm răng gắt gao cắn môi, cơ hồ muốn chảy máu, cô gái ở trên gương viết xuống một cái tên: Tả Ý

Xoá đi dấu vết, về sau không còn có tư cách đem tên của mình cùng anh viết ở bên nhau, qua đêm nay, cô sẽ không bao giờ là Nam Sanh của trước đây nữa.

Thời điểm ra khỏi phòng tắm, nam nhân liền đem một kiện quần áo ném tới trên người cô, “Mặc vào.”

Mặt bị tạp có chút đau, cầm lấy quần áo xoay người lại đi vào phòng tắm, lại bị nam nhân túm chặt cánh tay, “Thay tại đây.” Nam nhân ngồi ở trên giường.

Chưa từng bị sỉ nhục như vậy Nam Sanh thật rất muốn quay đầu rời đi, nhưng lại nghĩ đến đệ đệ…… Hít một hơi thật sâu, kéo xuống áo ngủ mặc vào bộ đồ hắn vừa đưa, cô thật không biết nam nhân kia vì cái gì muốn mình mặc cái thứ này, thoạt nhìn cũng không giống kiểu dáng những bộ đồ ngày nay, kiểu dáng này là lưu hành mấy năm về trước, nếu nam nhân biếи ŧɦái này muốn, cô liền mặc cho hắn xem, váy liền áo rất dài, vừa đến mắt cá chân.

Con ngươi thật sâu của người đàn ông nheo lại, đột nhiên đứng dậy một phen túm lấy cánh tay cô đến cửa kính phía trước, đem cô đẩy đến trước gương, Nam Sanh chỉ cảm thấy cánh tay chính mình như bị người ta chặt đứt, nam nhân tay từ phía sau hung hăng nhéo cằm Nam Sanh, nhìn người trong gương nói: “Thật hợp.” Gương mặt người đàn ông nhìn cô đột nhiên trở nên khác lạ.

Nam Sanh cảm thấy cằm chính mình đang bị hắn véo đến xuất huyết, nam nhân giữ chặt cằm cô rồi đột nhiên đặt vào môi nụ hôn, Nam Sanh dùng sức giãy giụa, nam nhân lại dùng dức kéo cô qua……

Nam Sanh hung hăng cắn môi, một giọt nước mắt rơi xuống, cô cùng anh thật sự không thể trở lại như trước.

Hôm sau Nam Sanh tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, cảnh tượng đêm qua bổng ùa về, cô đã từ thiếu nữ ngây thơ biến thành một nữ nhân, người đàn ông không còn trên giường, cô đứng dậy xốc chăn lên lại nhìn thấy những dấu đỏ chói mắt khắp cơ thể, có vẻ vô cùng châm chọc, nhìn đến thuốc trên tủ đầu giường, còn có chén nước, cô bỏ viên thuốc vào miệng nuốt xuống không chút do dự, rồi đi vào phòng tắm, nơi này không có quần áo của cô, Nam Sanh đành mặc áo quần của ngày hôm qua.

Đi xuống lầu lại phát hiện có người hầu đang bận rộn, hạ mi khẽ nhíu, kẻ có tiền cùng người không có tiền chính là không thể so, nhìn quanh là khoảng mười mấy người, trước kia Nam Gia cũng từng như thế, chỉ là……

Cô đi xuống lầu liền muốn ra ngoài.

Lại bị người hầu chặn lại, “Nam tiểu thư, cung thiếu dặn cô chờ người trở về.”

Nam Sanh có chút buồn bực, “Hắn đã có được thứ hắn muốn, còn muốn như thế nào nữa?”