Chương 5: Đưa đến trước mặt hắn (5)

Cung Cẩm Thừa không thèm cho hắn ta chút tự tôn, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, khóe mắt dư quang thoáng nhìn đến người đi tới, khóe miệng gợn lên, ngồi lười biếng ở sô pha bọc da cao cấp, hai chân bắt chéo đặt trên bàn, thập phần kiêu ngạo không thể kềm chế.

Trong tiềm thức Nam Sanh liền không thích người như vậy, cô vẫn luôn đứng ở đó, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ý tứ của hắn.

Chưa từng có người dám nhìn thẳng như vậy với hắn, khoé miệng Cung Cẩm Thừa cong lên một tia cười lạnh, nữ nhân này thực quật cường, hắn liền muốn làm cô khuất phục, ngón tay ngoéo một cái, Nam Sanh không phải không biết tâm tư của hắn, đôi tay gắt gao nắm chặt.

Nhìn đến nam nhân cười lạnh, Nam Sanh thật sự rất muốn quay đầu rời khỏi, nhưng cô biết hiện tại không phải lúc để tuỳ hứng, do dự mãi không động đậy.

Nam nhân đột nhiên duỗi một tay đem cô kéo ngồi vào sô pha, hắn vặn tay cô hướng sau lưng, Nam Sanh dùng sức giãy giụa, cố càng chống đối hắn càng tới gần.

Đám người một bên đang uống rượu, thấy loại sự tình này liền tỏ ra thản nhiên không trách, một nữ nhân được bọn họ coi trọng, nếu không nghe lời, bảo đảm cho nữ nhân đó nếm mùi đau khổ.

Cung Cẩm Thừa không nghĩ tới nữ nhân này thật đúng là không biết điều, hắn cũng lười dây dưa với cô, “Nếu không tình nguyện như vậy, cô tốt nhất nên đi thôi!” Hắn một tay đem cô đẩy ngã trên mặt đất.

Nước mắt nhục nhã bị kìm nén trên khoé mắt long lanh của người thiếu nữ, Nam Sanh nắm chặt tay, chậm rãi đứng dậy, lại ngồi vào sô pha, cô biết chính mình không có lựa chọn nào khác.

Nam nhân liếc mắt nhìn cô, đem một ly rượu đưa đến miệng Nam Sanh, cô vẫn luôn ngậm miệng không chịu mở ra, ở chỗ này đi làm Nam Sanh ít nhiều sẽ uống được chút rượu, nhưng hiện tại không muốn cho hắn ta mặt mũi.

Nam nhân hừ lạnh một tiếng, “Vẫn là không có học ngoan, ân?” Nói xong tay hắn nhéo miệng cô.

Nam nhân lực tay rất lớn, Nam Sanh không thể không hé miệng, nam nhân khóe miệng gợi lên một tia cười, đem tất cả rượu rót vào trong miệng cô.

Cồn cay độc đột nhiên tiến vào yết hầu, Nam Sanh khó chịu, “Khụ khụ……” Cô bắt lấy tay hắn ta, hắn cũng không có buông ra, khiến cho cô đem rượu toàn bộ nuốt xuống, mới buông ra.

Nam Sanh bị sặc đến khó chịu, cô không ngờ nam nhân này lại ác độc như vậy.

Cung Cẩm Thừa nhìn bộ dạng không phục của Nam Sanh, buông chân, cơ thể liền hướng tơi người cô, “Như thế nào, không phục a?”

Nam Sanh dời ánh mắt đi cũng không nhìn hắn, hắn đột nhiên đứng dậy, một tay đem nàng vớt lên ôm ở trong ngực hướng dưới lầu đi đến. Theo ở phía sau là Tang Nam không có một chút biểu cảm, lão đại nhà hắn coi trọng nữ nhân nào thì người đó không thể tránh.

Nam Sanh rất muốn tránh thoát, nhưng cô biết càng dãy dụa người chịu khổ là chính mình.

“A Sanh……”

Thời điểm đi qua sảnh dưới lầu, An Di hô một tiếng, Nam Sanh muốn quay đầu lại, nhưng là bị nam nhân gắt gao giam cầm, hướng cửa đi ra, nàng không có cách nào quay đầu lại.

Nhìn người bị nam nhân ôm đi rõ ràng chính là Nam Sanh a! An Di khó hiểu, vì cái gì cô không phản ứng với mình, còn có kia nam nhân là ai? Nàng đột nhiên hiểu ra, vừa lúc quản lý đi tới, cô tiến lên bắt lấy tay người kia, “Xuân tỷ, tôi vừa mới nhìn thấy Nam Sanh bị một người nam nhân mang đi, cô ấy không có việc gì chứ?!”

Quản lý ngạc nhiên, không nghĩ tới nhanh như vậy, cô vừa nãy cùng ông chủ nói về chuyện này, nhưng ông chủ nói nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, tốt nhất không cần nhúng tay, lúc ấy cô liền hiểu cung thiếu thật là không ai dám chọc, không nghĩ tới người nam nhân này hành động nhanh như vậy.

“Xuân tỷ……” Xem cô vẫn luôn phát ngốc, An Di đẩy người quản lý.

Quản lý lấy lại tinh thần, vỗ vỗ tay cô, “Không có việc gì, bọn họ hẳn là có chuyện riêng, làm việc của cô đi.”

“Nga!” Nghe xuân tỷ nói như vậy, An Di cũng yên tâm không ít.