Chương 4: Đưa đến trước mặt hắn (4)

Buổi tối, xe ngừng ở căn phòng thuê 10 mét vuông, mở khóa vào cửa, đây là căn phòng đơn, có một chiếc giường ở bên trong, nhìn căn phòng một lượt, cô mệt mỏi, chậm chạp đi tắm rồi lăn ra ngủ.

Sáng sớm hôm sau Nam Sanh đi đến bệnh viện thăm đệ đệ, sau đó lại tới công ty đi làm, liên tiếp hai ngày đều không có việc gì, cô sớm đem lời người kia quên mất, hoặc là nói cô căn bản là không để ở trong lòng, nhưng mà buổi tối ngày thứ ba, cô nhận được điện thoại của vị bác sĩ chửa trị cho em trai, liền vội vàng chạy đến bệnh viện.

“Bác sĩ ông nói cái gì?” Nam Sanh bắt lấy cánh tay vị bác sĩ.

“Thuốc Tử Mặc sử dụng bị ngừng.”

Người em trai thực vật hai chân bị liệt của cô, nếu như không có thuốc thì chính là chậm rãi chờ chết, giọng nói có chút run rẫy, “Bác sĩ, tiền thuốc men tôi không phải hôm qua vừa đưa sao?” cô giao đủ một tháng tiền thuốc.

“Ai!” Bác sĩ thở dài, “Không phải tiền thuốc men có vấn đề, loại thuốc này đều là từ nước Mỹ nhập khẩu, không biết như thế nào thuốc lại bị người ta lấy giá cao mua lại, nếu là chờ thuốc tới chỉ sợ……”

Bác sĩ nói làm Nam Sanh hít thở không thông, “Thật sự một chút biện pháp đều không có sao?”

Bác sĩ lắc lắc đầu, hắn cũng thực đau lòng đôi tỷ đệ này, Nam Sanh vô lực đi ra văn phòng bác sĩ, dựa vào vách tường cơ thể cô trượt xuống, cô biết đây là ai làm, cô cho rằng người kia đã đem mình quên lãng, những người này sao lại có thể tùy tiện khống chế sống chết của người khác? Chẳng lẽ không có luật pháp sao?

Đúng lúc này điện thoại vang lên, một dãy số xa lạ, cô ấn nút nghe, liền một giọng nói bá đạo vang lên, “Tôi ở hoàng gia nhất hào chờ cô.” Không đợi Nam Sanh nói chuyện hắn đã đem điện thoại cắt đứt.

Nam Sanh thật sự rất muốn đem điện thoại quăng ngã, nhưng cô biết mình không thể, hiện tại em trai như vậy không thể ngưng dùng thuốc, đứng dậy đi vào phòng bệnh, gương mặt tái nhợt Nam Tử Mặc đang nhắm chặt mắt, cô đi qua đi nắm lấy tay cậu, “Tử mặc, tỷ tỷ nên làm cái gì bây giờ?” Kỳ thật cô biết chính mình không có lựa chọn nào khác, cô không có khả năng nhìn đệ đệ ch·ết đi.

Ở toilet bệnh viện liền chẩn chỉnh tinh thần, lái xe đi vào hoàng gia nhất hào, xuống xe liền nhìn thấy nơi đó giống như cung điện tráng lệ, dường như chỉ cần bước vào liền không còn có đường rút lui, ngẩng đầu nhìn lên nhìn bầu trời đêm: Ba mẹ, người có khỏe không? Con sống mệt mỏi quá.

Nam Sanh hung hăng cắn môi, không biết vì sao ông trời đối xử với cô như vậy, trên bầu trời đột nhiên một gương mặt sạch sẽ xuất hiện, một gương mặt toả ra ánh hào quang, từ trên người kia nàng cảm nhận được hơi thở sạch sẽ, lập tức gương mặt kia liền biến mất, đúng vậy! Người đó cũng không thuộc về chính mình, nếu nhân sinh đã lựa chọn, vậy nỗ lực sống sót, cắn môi dưới đi về hướng Hội Sở. Mà cô cũng không biết sắp nghênh đón mình là cái gì.

Bên trong vẫn là náo nhiệt, những cô gái nhảy múa, vũ mị quyến rũ không ngừng hướng xuống những con mắt thèm khát dưới đài, càng thêm hăng những tiếng thét chói tai không ngừng.

“Nam tiểu thư, cung thiếu ở trên lầu chờ ngươi.”

Nam Sanh mới vào cửa liền có người đi tới, cô đi theo sau người nọ lên lầu hai.

Hội sở lầu hai so với thiết kế lầu dưới càng độc đáo, trên vách tường những bức tranh bích hoạ được chiếu đèn toả ra ánh sáng xa hoa lộng lẫy, gạch đi dưới chân cũng bóng loáng như mặt gương, từ trên lầu có thể đem dưới lầu nhìn đến không sót gì.

Nam nhân ngồi đơn độc trên chiếc ghế dài, ngón tay ở trên mặt bàn gõ.

“Cung thiếu, tới tới, cụng ly.”

Một gã đàn ông nịnh hót giơ cái ly cùng Cung Cẩm Thừa kính rượu, bọn họ không thể ngờ, bữa tiệc này Cẩm Thừa thực sự tham gia.