Chương 3: Đưa đến trước mặt hắn (3)

Nam Sanh cười chua sót "Xuân Tỷ, em không có việc gì, chỉ là..." Nam Sanh nói cho trưởng phòng biết chuyện về người đàn ông kia.

"A..." tuy rằng cô biết Cung Cẩm Thừa rất có thế lưc, nhưng vẫn an ủi "Không có việc gì, nơi này có quy củ của nó, người phục vụ là không ra đài, yên tâm, còn có ông chủ, quy củ nơi này, ông ấy định không cho phép ai có thể phá hư." Kỳ thật trong lòng Nam Sanh cũng không rõ, ông chủ của Hội Sở rất có quyền thế nhưng cũng không biết so với Cung Cẩm Thừa, ai mới có quyền lợi lớn hơn.

Nghe Xuân Tỷ nói xong, tâm trạng đang khẩn trương của Nam Sanh thả lỏng không ít.

Sắp xếp lại phòng xong cũng đến giờ tan tầm, Nam Sanh đi đến phòng nghỉ.

"Nha, tiện nhân đã trở lại."

Giờ phút này, có mấy người phục vụ đang ở bên trong thay quần áo, nghe thấy âm thanh đều nhịn không được mà nhìn lại đây.

Nam Sanh đã quá quen với việc Viên Giai Lâm nói chuyện khıêυ khí©h, ả ta đối với ai đều như vậy.

Thấy Nam Sanh không để ý đến mình, Viên Giai Lâm khoanh tay trước ngực đi tới "Đừng không nói lời nào, tôi vừa mới thấy cô đi câu dẫn đàn ông."

Viên Giai Lâm nơi này là "tiểu thư", ở Hội Sanh làm việc với phòng 8888, ả ta chính là không quen nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Nam Sanh, dù sao cô cũng chỉ là phục vụ, làm sao có thể so sánh với "tiểu thư" cao quý chứ. Nam Sanh dựa vào cái gì mà cao ngạo. Vừa rồi Cung Thiếu hình như rất coi trọng cô ta. Ả ghen ghét, Cung Cẩm Thừa chẳng những nhiều tiền, lại còn rất tuấn tú, gương mặt kia quả thật yêu nghiệt, xung quanh có rất nhiều nữ nhân theo đuổi.

Nam Sanh đối với Viên Giai Lâm mắt điếc tai ngơ, mở tủ quần áo lấy ra bộ đồ thay vào.

Thấy Nam Sanh không phản ứng, ả bắt lấy tay cô "Như thế nào, hiện tại bắt đầu kiêu căn ngạo mạng phải không?"

Cô hất bàn tay kia ra, vốn không định đáp trả lại, nhưng cô ta lại không thuận theo mà buông tha "Viên Giai Lâm, tôi như thế nào mặc kệ chuyện của tôi, nếu cô muốn thì tự mình mà đi."

Viên Giai Lâm thực tức giận, bên trong phòng thay đồ, người phục vụ đều vây quanh lại xem, cô ta trừng "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau cút đi."

Nơi này không ai chịu nổi tính khí của Viên Giai Lâm, tiếng rít gào của ả ta làm mọi người sợ hãi tan ra.

Thoáng chốc phòng nghỉ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đừng tưởng rằng leo lên giường Cung Thiếu ngươi liền lên mặt, còn không phải cùng chúng tôi giống nhau sao, dựa vào..."

"Bang!" Viên Giai Lâm còn chưa nói xong đã bị đánh một cái tát, liền bụm mặt "Nam Sanh, cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?"

"Vậy cô dựa vào cái gì ở chỗ này sĩ nhục người khác?", Nam Sanh nói "Cô cho rằng ai cũng giống như cô sao, gấp không chờ nổi để cho người khác thao."

Viên Giai Lâm mặt đỏ tía tai định cho cô một cái tát, bất quá cánh tay bị Nam Sanh bắt được "Còn có, làm tốt việc của mình đi, chuyện của người khác tốt nhất đừng xen vào."

"Đừng tưởng rằng bản thân nhiều thanh cao, một ngày nào đó cô cũng sẽ phải giống tôi, bán thân kiếm tiền."

"Đó cũng là chuyện của tôi." Nam Sanh buông lỏng cánh tay Viên Giai Lâm ra, lấy túi xách liền rời đi.

Viên Giai Lâm còn muốn dây dưa "Nam Sanh, cô đứng lại đó cho tôi."

Viên Giai Lâm vừa nhìn thấy quản lý đi tới không biết phải làm sao, khí thế kiêu ngạo vừa rồi liền bị áp xuống.

"Rảnh rỗi lắm sao? Còn không mau đi làm việc!"

Viên Giai Lâm "hừ" một tiếng đi ra ngoài.

"A Sanh không có việc gì chứ?" Xuân Tỷ biết tính tình của Nam Sanh, sẽ không vô duyên vô cớ cùng người khác gây xung đột, cô cũng hiểu Viên Giai Lâm, tâm cơ ghen ghét, không một ai có thể chịu đựng.

"Cảm ơn Xuân Tỷ, em không có việc gì."

"Không có việc gì thì tốt, mau về nhà đi."

Nam Sanh gật đầu đi ra Hội Sở.