Chương 2: Đưa đến trước mặt hắn (2)

Nam Sanh phẫn nộ nhưng không biểu hiện ra ngoài. Ở nơi này làm việc, chuyện bị đùa giỡn vẫn xảy ra mỗi ngày, đối với nam nhân vừa nói liền không để trong lòng, bởi quy củ của nơi này là người phục vụ không ra đài, mặc kệ quyền lợi có lớn đến mấy cũng không được vi phạm. Chủ của Hội Sở cũng là một người không dễ chọc. Giờ phút này cô chỉ lo nghĩ cách thu hồi tay mình.

Nam Sanh không hề biết người nam nhân này chính là ác ma.

Cung Cẩm Thừa là người đứng đầu Thịnh An Thị, là người có quyền thế nhất trong kim cương Vương lão ngũ, quyền thế ngập trời, toàn bộ mạch máu Thịnh An Thị đều nằm trong tay hắn. Chỉ cần hắn dậm một chân Thịnh An Thị đều phải run lên. Truyền thuyết về việc nữ nhân bị hắn coi trọng vô số kể, nữ nhân bị hắn coi trọng đều bị tra tấn đến không thành hình dạng, chỉ cần là hắn để mắt tới, ai cũng không trốn thoát. Đã từng có một nữ nhân bị hắn đem tính mạng người nhà ra uy hϊếp, không đành lòng khuất phục, ngày hôm sau cô gái ấy nhảy lầu tự sát. Lúc đó, toàn bộ nhân viên Thịnh An Thị trong lòng đều hoảng sợ, nhưng không ai dám đưa tin. Mà Cung Cẩm Thừa biết được tin tức này chỉ bình thản nói: Chết, là cách làm của người ngu xuẩn, tồn tại so với cái gì cũng tốt, không ai bức cô ta.

Ai cũng thầm nghĩ, nếu không phải ngài bức người ta, thì cô ấy sẽ chết sao? Nhưng không ai dám nói

Đột nhiên nắm tay được buông ra, Nam Sanh thở một hơi dài nhẹ nhỏm. Nam nhân đem rượu uống hết sạch rôi đẩy chén rượu đến trước mặt, ý bảo cô rót thêm.

Nam Sanh đem rượu rót vào trong ly, lại lần nữa đưa đến tay nam nhân, tuy rằng hắn không nắm tay cô như vừa rồi nhưng lại thẳng thắng mà nhìn chằm chằm, làm cô có một tia bất an, tuy rằng ở chỗ này bị nhìn chằm chằm không ít, nhưng người nam nhân này ánh mắt lại lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.

Những người khác kẻ thì ca hát, kẻ lại khiêu vũ, để lại bên này cô và người nam nhân đáng sợ kia. "Cô rất sợ tôi?", trong tay hắn nghiêng nghiêng ly rượu.

"Không có!"

"Kia vì cái gì không dám nhìn tôi?" Cung Cẩm Thừa nâng chén rượu lên miệng thưởng thức.

Nam Sanh ngẩng đầu lên thấy người đàn ông không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm chính mình, cho nên cô lại sợ hãi cúi đầu.

Đột nhiên Nam Sanh chỉ cảm thấy có một cái bóng đen áp lại đây, ngay sau đó nàng liền ngã lên sô pha, còn không biết tại sao lại trở thành thế này. Nam nhân nửa người trên lền áp lên cơ thể, hắn sờ tóc cô rồi, còn đem mũi ngửi ngửi mùi hương trên lọn tóc, "Chơi với tôi một lần."

Đây không phải dò hỏi mà rất tự nhiên nói ra, tự nhiên đến mức so với nói chuyện thời tiết hôm nay thực sự giống nhau.

"Thực xin lỗi tiên sinh, người phục vụ ở đây không ra đài, tôi tưởng tiên sinh so với tôi càng phải rõ quy củ nơi này chứ"

Vừa nói xong đầu cô đã bị ấn ở trên bàn, "Cung Cẩm Thừa tôi muốn có ắc sẽ chiếm được, không tin cô cứ chờ xem."

Người đàn ông này cùng với Satan thật giống nhau làm cô sợ hãi.

"Trong ba ngày, tôi sẽ có được cô", nam nhân đưa đến trước mặt tấm danh thϊếp rồi nghênh ngang rời đi.

"Biếи ŧɦái!"

Cô từ trước tới nay chưa từng thấy nam nhân nào kiêu ngạo như vậy, bất quá người đàn ông kia thực sự khiến cô sợ hãi. Ổn định tinh thần bước ra khỏi phòng, chỉ là tinh thần còn chút sợ hãi.

"Không có việc chứ?", quản lý thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt.

Quản lý là người phụ nữ ba mươi mấy tuổi, làm ở chỗ này được mười năm nên đều trải qua đủ các loại sóng gió, cơ duyên biết được Nam Sanh đang thiếu tiền liền giới thiệu cô tới đây làm phục vụ.