Chương 1: Đưa đến trước mặt hắn (1)

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ nổi lên, toàn bộ thành phố trong ánh đèn nê ông trở nê phá lệ quyến rũ.

Hội Sở giải trí hoàng gia.

Vì để kịp thời gian Nam Sanh chạy rất gấp, lại không ngờ ở Hội Sở đυ.ng phải một người, "Thực xin lỗi".

Nàng hoảng loạn xin lỗi rồi chạy liền vào trụ sở mà không hề nhận thấy người nam nhân đang trầm mặt.

Tới phòng nghỉ thay quần áo, Nam Sanh mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không có đến trễ. Hội Sở đã có rất nhiều người, phía giữa sân khấu có một cô gái đang múa cột, nhìn xuống phía dưới, người người điên cuồng hò reo. Nam Sanh đến quầy bar bưng rượu ra bàn tiếp khách.

Nam Gia trước kia cũng là kẻ có tiền, nhưng đến khi Nam Sanh mười lăm tuổi cha mẹ cô mất, em trai bị liệt, kể từ đó công ty bị đoạt, Nam Gia cũng phá sản. Vì để lo tiền chữa bệnh cho em trai, cô phải từ bỏ việc học từ sớm.

Ban ngày ở công ty làm tiểu thủ quỹ, buổi tối Nam Sanh đến Hội Sở giải trí hoàng gia làm phục vụ. Tuy nói đi làm ở nơi đây thật không dễ nghe chút nào, nhưng tiền boa lại được cấp rất nhiều. Đôi khi những người không có ý tốt muốn ăn đậu hủ, nhưng họ cũng không dám quá phận bởi vì nơi này có quy củ, người phục vụ là không ra đài, nên nhiều nhất là bị sờ vài cái. Vì lý do này mà Nam Sanh mới yên tâm làm việc ở đây.

"Nam Sanh!"

Đang thu dọn bàn, cô nghe thấy có tiếng kêu, ngẫng đầu nhìn quản lý đang đi về phía mình, "Làm sao vậy quản lý?"

"Hôm nay An Di xin nghỉ, cô tới phòng vip 8888 đưa rượu."

Lúc trước phòng này đều là An Di phụ trách đưa rượu, An Di không ở đây, quản lý đành để Nam Sanh thay thế.

Nam Sanh gật gật đầu, "Vâng."

Hội Sở ngày càng có nhiều người đến, Nam Sanh đẩy bàn rượu vào phòng 8888, bên trong đại khái có bốn năm người đàn ông, ai cũng ôm trong lòng ngực nữ nhân xinh đẹp, hình ảnh rất là hương diễm.

Nam Sanh cầm chai rượu đi đến bên bàn, quỳ xuống đất rót rượu. Chén rượu đặt trên bàn hiện chữ mã khai, sau đó đảo tiến chén rượu.

"Ai u, không tồi nha, so với An Di thủ pháp còn thành thạo hơn" tên đàn ông có bộ mặt dữ tợn nói.

Mấy tên kia đều nhìn về phía cô, Nam Sanh cũng không để ý tới, tiếp tục rót rượu.

"Tiểu thư, nếu ngươi ra sân khấu một lần, có thể so với cô gái phục vụ ở đây tốt hơn nhiều."

Nhan sắc của Nam Sanh ở Hội Sở được xem là xinh đẹp, tuy rằng không phải nghiên nước nghiêng thành, nhưng xinh đẹp hơn so với những nữ nhân trang điểm loè loẹt ở dây.

"Chính là, nếu như được một người trong chúng tôi nhìn trúng, cô cả đời không cần phải lo chuyện cơm áo mà sống trong sung sướиɠ."

Nam Sanh không để ý, tiếp tục làm việc của mình, cô quá quen cảnh bị những kẻ có tiền đùa giỡn.

Nghe thấy tiếng ồn, nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi trên ghế sô pha mở mắt ra,nheo lại đôi con ngươi, liền nhìn thấy thân hình thiếu nữ quỳ trên mặt đất rót rượu.

"Mau rót rượu cho Cung thiếu". Một tên thấy Cung Cẩm thừa mở mắt, lập tức nịnh hót.

Nam Sanh rót rượu đưa đến tay nam nhân, không nghĩ tới nam nhân nắm chén rượu cùng với tay cô cũng bị bắt lấy, cô muốn rút tay lại nhưng hắn lại nắm thật chặt. Nam Sanh tránh thoát công khai, ngẩng đầu liền nhìn thấy một gương mặt lạnh lẽo, muốn rút khỏi bàn tay đó nhưng căn bản là tránh không thoát.

Người bên cạnh thấy cảnh này thì bắt đầu ồn ào, "Xem ra Cung thiếu là coi trọng nữ nhân này!" Nam nhân hướng Nam Sanh cười ái muội nói "Cùng Cung thiếu chơi một lần, có thể so với tiền phục vụ ở đây tốt hơn nhiều."