Chương 10: Người cũ trở về (4)

An Di đem ly rượu đưa đến tay Tả Ý, mà người đàn ông lại không mảy may phản ứng, vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Nam Sanh.

Mà cô vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn anh, kí ức kia ở trong lòng nàng suốt mười năm, hiện tại đã không còn như lúc trước, nàng bưng bình rượu rót đầy vào ly, hương vị tê mỏi cay độc của cồn làm Nam Sanh thực đau lòng.

Cung Cẩm Thừa nhìn cô kỳ quái, Nam Sanh trong ấn tượng của hắn không phải người thích uống rượu, mà từ lúc Tả Ý vừa tiến vào hắn đã nhìn thấy ánh mắt khϊếp sợ của bọn họ không sót một thứ gì, chẳng lẽ hai người này có quen biết?

“Hôm nay Ý thiếu vừa trở về, đây là bảo bối mới của tôi.” Cung Cẩm Thừa ôm lấy Nam Sanh giới thiệu “bảo bối” hai chữ cắn rất nặng.

Tả Ý nheo lại đôi mắt, “Bảo bối?”

Nam Sanh chỉ cảm thấy nhục nhã cực, nhưng cũng chính là cô đã dùng cơ thể này giao dịch với hắn! Hắn nói như vậy cũng không sai.

Cung Cẩm Thừa ôm lấy cánh tay Nam Sanh, “Đúng vậy!” Còn ở trên mặt cô hôn một cái.

Nam Sanh tránh né nụ hôn của hắn ta, ủy khuất cực kỳ, hắn thế nhưng ở trước mặt Tả Ý muốn hôn cô, thấy cô tránh né, Cung Cẩm Thừa trong mắt hung ác nham hiểm dọa người.

Tả Ý ngực có chút phập phồng, lôi kéo tay Nam Sanh, “A Sanh, chúng ta đi.”

Cung Cẩm Thừa trong mắt xẹt qua điên cuồng, duỗi tay túm chặt cánh tay Nam Sanh, “Chẳng lẽ Ý thiếu cũng đối với cô gái này có ý tứ?”

Nam Sanh bị hắn kéo lại, ngã ngồi ở sô pha, mấy năm nay không gặp, không nghĩ tới vừa gặp mặt lại là dưới tình huống như vậy, trong lòng trầm đến lợi hại.

Tả Ý nhìn mắt cô phát run, trong lòng khó chịu vô cùng, hắn nhìn thẳng Cung Cẩm Thừa, “Nếu tôi coi trọng cô ấy thì sao?”

Cung Cẩm Thừa ngồi vào sô pha, cánh tay ôm lấy Nam Sanh, “Vậy chờ tôi chơi chán rồi Ý thiếu lại dùng, chỉ cần không chê là ‘giày rách’ liền được.”

“Ngươi……” Tả Ý không nghĩ tới hắn cuồng như vậy, đã sớm nghe nói người này đặc biệt ngông cuồng, không nghĩ tới lời ngả ngớn này đều có thể nói ra.

Nam Sanh bỗng nhiên ngẩng đầu, không nghĩ tới Cung Cẩm Thừa sẽ nói lời nhục nhã chính mình như vậy, bất quá không sao cả, cô đã như vậy, bản thân chỉ là không nghĩ tới sẽ lấy tư cách gì để gặp anh lần nữa, trong lòng tràn đầy chua xót.

Tả Ý nhìn cô gái trước mặt vẫn là xinh đẹp như lúc trước khi nhìn thấy, thanh thuần, chỉ là có chút thứ gì đã phát sinh biến hóa. Từ đầu đến cuối cô đều không có nói một lời, hắn nắm chặt tay, hai mắt bốc hỏa nhìn Cung Cẩm Thừa tay ôm Nam Sanh, còn cố ý gần gũi cô, làm hắn khó chịu hụt hẫng, mà làm hắn khó hiểu chính là cô thế nhưng không có phản kháng, trán Tả Ý nổi lên gân xanh tức giận, bưng chai rượu trên bàn rót đầy ly, hắn đã nghĩ rất nhiều tình huống khi bọn họ gặp lại lần nữa, thật không ngờ lại trong tình cảnh như vậy.

Nam Sanh không dám trực tiếp nhìn anh, chỉ là mắt thấy dư quang thoáng thấy anh vẫn luôn uống rượu, trong ánh mắt mờ mịt sương mù, suốt 6 năm, anh lập tức biến mất 6 năm, mà hiện tại lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, làm sao cô có thể lập tức tiếp thu? Lại nói hiện tại bản thân đã không như trước kia, nếu anh trở về sớm hơn một chút nói không chừng, mà hiện tại……

Những người khác tựa hồ cảm giác được mùi thuốc súng, lấy cớ đi khiêu vũ, ca hát, tránh xa nơi thị phi.

Cung Cẩm Thừa vẫn luôn quan sát đến Nam Sanh, thì ra người đàn ông trong lòng cô chính là hắn ta, đột nhiên trong mắt xẹt qua hung ác nham hiểm, hắn lập tức đem nàng đè ở trên sô pha.

Nam Sanh muốn giãy giụa, ít nhất không cần ở trước mặt anh, nhưng mà cô hiện tại đã không có tư cách, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, vòng tay ở cổ nam nhân.