Phần 4: Gắn bó

Cơ thể Đoan Mộc Thần bị kéo về phía sau với một lực lớn, bị nó kéo sâu vào trong con hẻm.

Miệng của nàng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ. Những vết thương chưa lành trên cơ thể cứ như cùng lúc bị xé toạt, vết thương do súng bắn ở vai càng thêm đau.

Cái cổ của Đoan Mộc Thần bị bẻ sang một bên, khăn choàng bị xé rách, cái cổ của nàng lộ ra không khí lạnh lẽo. Một hàm răng lạnh lẽo dán vào, giọng nói nam trầm thấp vang lên: "Tôi là cương thi, nếu muốn sống thì lấy hết tiền với thẻ và nói mật mã ra. Nếu không tôi sẽ cắn đứt cổ cô."

Đoan Mộc Thần giơ tay về sau, đấm thẳng vào mặt "cương thi", đáng tiếc dù đánh rất đẹp nhưng không hề có sức mạnh. Mắt "cương thi" tối sầm, chảy máu mũi, thẹn quá hóa giận dùng khuỷu tay đập mạnh vào đầu Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần choáng váng, ngã xuống đất, tai ù lên.

"Không sợ chết, vậy nhìn tôi cắn đứt cổ cô....." - Cương thi rất tức giận, dường như sắp động thủ. Bất ngờ huyệt thái dương mát lạnh, một thứ gì có cưng cứng chĩa vào đầu hắn, giọng phụ nữ vang lên: "Cương thi thật sao?"

"Lạch cạch", tiếng kéo khóa chốt an toàn, cương thi sợ đến không còn chút máu.

Đoan Mộc Thần mơ màng ngẩng đầu, cái khăn choàng đỏ của Giang Lai trong bóng đêm thật bắt mắt, cứ như một vệt máu đỏ tươi xinh đẹp.....

Khẩu súng của Giang Lai đặt ngay thái dương của cương thi, nói: "Ta nghe nói cương thi đao thương bất nhập, một viên đạn cơ bản với ngươi chả đáng gì, phải không. Ta cảm thấy rất thần kỳ, đúng lúc hôm nay có thể thử."

"Đàn bà này, ngươi dám nổ súng?"

"À?" - Giang Lai chớp mắt: "Thật là cương thi ngoan cố." - Nói xong họng súng chĩa xuống, bắn một phát vào chân cương thi. Cương thi ngã xuống đất gào thét.

"Tiếp không?"

"Đừng!!!" - Cương thi gào lên, đáng tiếc cái giọng thét gào rất không có cốt khí: "Đừng nổ súng.....là tôi sai......tôi không dám........."

"Sai cái gì mà không dám, ngươi là cương thi, để ngươi sống chính là hại người." - Giang Lai xoay súng trong tay.

"Chị hai, em biết lỗi rồi, em không phải cương thi, em là người, thật sự là người...... Em bị ép gia nhập đảng cương thi, em chỉ là học sinh, đừng gϊếŧ em......."

"Đảng cương thi? Là gì?"

"Bây giờ có rất nhiều giả làm cương thi đi cướp bóc, cái xã hội này....... Người còn đáng sợ hơn cương thi."

Mở cửa nhà Giang Lai, Giang Lai đỡ Đoan Mộc thần lên giường. Đoan Mộc Thần thấy giường Giang Lai trắng như tuyết, còn bản thân thì quần áo dơ bẩn, nên rất không đành lòng, muốn đứng lên: "Tôi sẽ làm dơ giường cô."

"Không sao, cô cứ nằm đi." - Giang Lai đè Đoan Mộc Thần xuống, sau đó tìm thuốc trị thương.

Đoan Mộc Thần tựa ở đó, dò xét căn phòng trống rỗng của Giang Lai, trong đầu thoáng qua một ký ức mơ hồ. Căn phòng này, nhìn thật quen thuộc.

"Đừng nhúc nhích, tôi bôi thuốc cho cô." - Giang Lai đầu tiên sát trùng những vết thương nhỏ của Đoan Mộc Thần, rồi dán băng cá nhân lên.

"Mai đến bệnh viện kiểm tra, tôi sợ sẽ bị tụ máu não." - Giang Lai với Đoan Mộc Thần đang rất gần nhau. Dưới ánh đèn ấm áp, ánh mắt Đoan Mộc Thần dịu dàng nhìn Giang Lai, nở nụ cười, không nỡ rời đi một dù một giây. Giang Lai biết cô đang nghĩ gì, nên nói sang chuyện khác.

"Dưới chân mày của cô có vết sẹo." - Giang Lai sờ nhẹ.

"Ừ, không biết bị lúc nào, nhìn chắc cũng đã bị mấy năm rồi." - Giọng nói của Đoan Mộc Thần mềm mại, vết thương trên mặt khiến cả người nàng toát ra một vẻ đẹp đau thương.

Ánh mắt Đoan Mộc Thần càng lúc càng ám muội, Giang Lai không muốn ở gần nàng như vậy nữa, đang muốn đứng dậy thì cánh tay đã bị Đoan Mộc Thần nắm lấy.

"Tôi đưa cô về nhà không phải có ý này." - Giang Lai hết cách.

"Mặc dù rất cổ hủ, không có ai dùng cách này để theo đuổi phụ nữ, nhưng tôi rất muốn nói. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi thật sự cảm thấy chúng ta đã quen biết từ rất lâu, thật đấy." - Mắt Đoan Mộc Thần trong sáng, vẻ mặt chân thành.

Hai người cứ như tượng đờ ra rất lâu, dưới ánh đèn mờ vết sẹo giữa hai lông mày của Đoan Mộc Thần càng trở nên rõ ràng.

"Thật ra......" - Giang Lai chậm rãi nói: "Tôi cũng có cảm giác như vậy với cô."

Đoan Mộc Thần kéo Giang Lai vào lòng, hai người ôm, hôn nhau.

Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng nặng hạt, những bông tuyết trắng xóa phủ xuống tất cả các tòa nhà trong thành phố. Thành phố N rất sầm uất, những năm gần đây, kiến trúc một cái so với cái khác đều cao hơn. Nhưng dù có cao đến đâu cũng chỉ ở dưới bầu trời, cuối cùng bị tuyết trắng bao phủ.

Màu trắng, bao trùm cả thành phố.

Giang Lai cởϊ qυầи áo Đoan Mộc Thần giúp cô tắm. Cánh tay của Đoan Mộc Thần không thể nhấc lên nổi.

"A.....thật không phải..." - Đoan Mộc Thần chỉ mặc mỗi đồ lót quay lưng về phía Giang Lai, mặt đỏ bừng.

"Người bình thường sẽ không ngại ngùng như vậy." - Giang Lai nói: "Xoay người lại, cùng là con gái cô sợ cái gì."

"Vậy sao cô không cởi?"

Nghĩ tới những vết sẹo kinh khủng trên người, Giang Lai từ chối: "Cô bị thương, tôi đang giúp cô tắm."

Đoan Mộc Thần ngẩng đầu cười: "Vậy tôi sẽ quay lại, cô đừng sợ nha." - Động tác quay người chầm chậm, đường cong cơ thể quyến rũ xuất hiện trong tầm mắt Giang Lai. Nhưng rất nhiều vết sẹo như con rết, vừa thấy đã giật mình.

"Đúng là làm cô sợ." - Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Giang Lai, Đoan Mộc Thần cười xấu hổ: "Cơ thể tôi đã thế này từ khi nào tôi cũng không nhớ, không biết đã xảy ra chuyện gì? Gia đình tôi cũng không nói cho tôi biết, tôi cũng không biết đối mặt với điều này thế nào. Hi vọng không làm cô thấy ghê tởm, Tiểu Lai...."

"Tiểu Lai" hai chữ vừa ra, Giang Lai đột nhiên bước tới trước mặt Đoan Mộc Thần, ép cô lên vào tường hôn thật mạnh. Đoan Mộc Thần không ngờ cảnh sát Giang luôn tỏ ra lạnh lùng, đột nhiên bạo phát, nhiệt tình như lửa. Giang Lai vòng tay ôm eo Đoan Mộc Thần, dùng sức ép chặt vào người mình, nhiệt độ thật nóng!

Sau nụ hôn, Giang Lai úp mặt vào ngực Đoan Mộc Thần, lắng nghe nhịp tim của cô. Không có lời giải thích nào cho chuỗi hành động thái quá của nàng vừa rồi, có lẽ lý do duy nhất là cảm giác --- hay trước đây hai người đã bên nhau rất lâu rồi, bây giờ mới được gặp lại.

Ở thành phố lạnh giá này, cuối cùng đã tìm được một người để sưởi ấm cho nhau.

Vào lúc 3 giờ sáng, thành phố N vẫn còn tỏa ra hơi thở ngái ngủ, lũ dã thú thích gây sóng gió cũng đang nghỉ ngơi.

Tiếng ho khan, bước chân nặng nề, sau đó là âm thanh của một người phụ nữ ngã ngồi trên mặt đất.

Mái tóc ngang lưng của người phụ nữ hơi rối bù dính lên mặt, dù quần áo có chút bụi và hư hỏng, nhưng trông cô vẫn rất xinh đẹp. Cô ngẩng đầu, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay với đường nét thanh tú, đeo khăn bịt mắt, liên tục thở dốc, đôi môi nhợt nhạt khẽ mở, chỉ một con mắt lộ ra ngoài. Bầu không khí yên tĩnh, rất khác với hoàn cảnh hiện tại của cô.

"Tôi không chạy nữa." - Cô mỉm cười với người trước mặt, cơ thể dựa vào tường: "Muốn gϊếŧ muốn thả tùy cô."

Người đứng trước cô giơ tay, nòng súng chĩa vào cô. Dù đang cầm trong tay thứ nguy hiểm như vậy, nhưng giọng nói của người cầm súng vẫn nhẹ nhàng -- dù nội dung là gì, vẫn toát lên vẻ nghiêm nghị.

"Kiều, tôi rất muốn hỏi cô một vấn đề." - Người đó nói: "Cô rõ ràng có thể trốn rất xa, Tật Quang Mộc kiếm đã bị hủy cùng với Luyện Thi Hành Thư của cô, khắc tinh lớn nhất của cương thi đã bị hủy vĩnh viễn, tại sao cô vẫn muốn ở lại thành phố?"

"Nguyên Thời Tuyết, nếu để đàn chị Thất Thất của cô nghe được lời này, sẽ tức giận lắm đó." - Đối mặt với Nguyên Thời Tuyết, Kiều Nhất Nhất không có ý định trốn chạy. Dù viên đạn bên trong khẩu súng sẽ khiến nàng bị thương nặng, nhưng nàng không hề lo lắng chút nào. Hai năm, nàng đối đầu gay gắt với Nguyên Thời Tuyết, nàng hiểu rất rõ Nguyên Thời Tuyết.

"Bây giờ cô đã thay thế vị trí của Đoàn Nhiên đã chết, trở thành thành viên chính thức của SS7, tiêu diệt cái ác trong xã hội là nhiệm vụ của cô. Nhưng cô cứ lần này hết lần khác buông tha cương thi là tôi, bây giờ còn muốn tôi bỏ chạy thật xa? Cô làm sao xứng làm cảnh sát....... Làm sao duy trì công lý khi mà mềm lòng với kẻ thù? Khụ....khụ....."

Trước những lời khıêυ khí©h của Kiều Nhất Nhất, Nguyên Thời Tuyết đã quá quen nên không hề tức giận, họng súng của nàng và ánh mắt gần như hòa cùng một đường thẳng:

"Đây không phải là kết quả mà cô muốn sao?"

Kiều Nhất Nhất dừng lại, nét mặt khó tin nhìn Nguyên Thời Tuyết, bị giật mình vì viên đạn Nguyên Thời Tuyết bắn ra. Kiều Nhất Nhất nhảy lên nóc nhà cửa hàng tiện lợi, nhìn xuống không thấy Nguyên Thời Tuyết đâu. Bất ngờ, hai bàn tay đưa qua dưới hai tay nàng, dùng sức bóp cổ nàng, Kiều Nhất Nhất gần như bị nghẹt thở.

Giọng nói của Nguyên Thời Tuyết vang lên bên tai cô: "Quá lâu không uống máu người, hành động của cô trở nên chậm chạp rồi."

Động tác khóa này khiến cánh tay Kiều Nhất Nhất đau đớn như sắp gãy, từ lúc nào một thực tập sinh yếu đuối trở nên lợi hại như vậy? Là do người trong SS7 rèn luyện sao? Hay là do bản thân Kiều Nhất Nhất yếu đi?

Nhưng nghĩ đến việc uống máu người, Kiều Nhất Nhất liền thấy ghê tởm.

"Chúc mừng cô.....cuối cùng...cô có thể gϊếŧ tôi." - Kiều Nhất Nhất từ bỏ vùng vẫy, dù sao cũng thoát không được.

"Thật ra tôi có thể gϊếŧ cô từ rất lâu." - Nguyên Thời Tuyết ở sau lưng Kiều Nhất Nhất, vị trí của nàng có thể tránh được ánh trăng để không lộ ra nét mặt buồn bã của nàng: "Chỉ là......."

Chỉ là cái gì?

Nguyên Thời Tuyết đột nhiên buông tay, Kiều Nhất Nhất ngã xuống đất.

"Thật vô vị." - Kiều Nhất Nhất ngồi dưới đất.

"Tuy nhiên lúc trước cô không gϊếŧ đàn chị Thất Thất. Hơn nữa lâu nay tôi chưa từng thấy cô gϊếŧ người. Kiều, vì sao cô lại làm khó bản thân?" - Nguyên Thời Tuyết lẽ ra không nên nói ra những lời này. Là một cảnh sát, nàng không thể để cương thi tồn tại, nói chuyện với cương thi, và thương lại càng không thể.

Thế nhưng, Kiều không giống.

Kiều Nhất Nhất hỏi: "Sao cô biết tôi không gϊếŧ người? Cô không xem tin tức gần đây sao? Cương thi lại bắt đầu làm bậy rồi."

"Đó không phải là cương thi, chỉ là tội phạm giả danh mà thôi. Tôi tin vào mắt mình, cô không làm thế."

Kiều Nhất Nhất nhếch khóe môi: "Không lẽ cô luôn lén lút theo dõi tôi à."

Nguyên Thời Tuyết đỏ mặt, không nói gì. Đột nhiên phía xa truyền đến một tiếng nổ lớn, Nguyên Thời Tuyết nhìn tới, bầu trời đêm yên tĩnh bị tiếng nổ và ánh lửa cao ngất trời quấy nhiễu.

"Xem ra có người làm việc xấu rồi" - Kiều Nhất Nhất nhảy lùi về sau: "Tiện đây tôi nhắc nhở cô, gần đây có một đảng cương thi dùng cái danh cương thi để phạm tội, cảnh sát Nguyên làm phiền."

Nguyên Thời Tuyết nhìn Kiều Nhất Nhất chìm dần vào trong bóng đêm rồi biến mất: "Gì chứ, tất nhiên tôi biết......"