Phần 4: Ngày và đêm.

Tỷ lệ phạm tội ở thành phố N gần đây tăng cao, đây không phải phạm vi quản lý của Nguyên Thời Tuyết. Nhưng vụ nổ giữa đêm, nàng là người đầu tiên chạy đến hiện trường.

"Mấy người thì hay rồi, chờ dân chúng dập lửa xong thì mới xuất hiện. Đám cảnh sát làm gì không biết, thu tiền thuế của dân xong nằm nhà ngủ à!" - Tiện tay cầm một sấp tài liệu đập xuống mặt bàn, vài cảnh sát nhỏ trước mặt rụt vai không dám nói. Để họ đυ.ng phải Thất Thất, một thành viên của SS7, người nóng tính nhất và có tinh thần trọng nghĩa nhất. Xem như họ xui.

Thất Thất với Nguyên Thời Tuyết cùng đến thành phố N, chính quyền trung ương nghe nói có sự kiện cương thi xảy ra ở thành phố N, nên cố ý để họ đi điều tra. Không ngờ chưa đυ.ng phải đảng cương thi, thì đã gặp ngay vụ phóng hóa. Thân là cấp trên, tận mắt chứng kiến sự sơ suất của cảnh sát thành phố N, Thất Thất đang rất tức giận hét lên.

Nguyên Thời Tuyết đứng cạnh Thất Thất, nét mặt bình tĩnh không nói, nhưng trong đám người xuất hiện một gương mặt quen thuộc. Cô gái đó cúi đầu nhìn xuống đất, mái tóc dài xỏa trên mặt, biết điều vô cùng.

Là cô ta!

Nguyên Thời Tuyết với Thất Thất đi lên sân thượng sở cảnh sát, Thất Thất châm một điếu thuốc. Ngón tay Thất Thất thon dài, rất thích hợp với thuốc lá của phụ nữ.

"Vừa nãy em nhìn thấy cương thi kia." - Nguyên Thời Tuyết nói.

"Ừ, chị cũng thấy." - Thất Thất trả lời.

"Thật ra..... Không thể gọi cô ta là cương thi nữa, xem chừng bây giờ cô ấy đã là một con người."

Thất Thất vẫy tàn thuốc, chán ghét nói: "Cô ta là một cương thi hút máu, tội lỗi của cô ta không có cách nào rửa sạch, cho dù chết cũng sẽ xuống địa ngục." - Thất Thất chính là người yêu ghét rõ ràng, trở thành một người như vậy chính là mục tiêu mà Nguyên Thời Tuyết theo đuổi.

"Chị Thất Thất lúc nào cũng nhìn nhận trắng đen một cách thấu đáo, tính cách mạnh mẽ thế nhưng tình cảm rất thờ ơ. Là một thành viên tuyệt vời của SS7..... Không giống em...." - Nguyên Thời Tuyết thở dài.

"Tuyết, sao em lại thở dài." - Thất Thất hỏi.

"Em..........."

"Có phải nghĩ tới cương thi tên Kiều kia?"

Không hổ là Thất Thất, chỉ một chút là nhìn thấu trái tim của Nguyên Thời Tuyết. Nguyên Thời Tuyết cũng không muốn che giấu Thất Thất điều gì, cho dù làm Thất Thất thất vọng:

"Phải, em nghĩ đến cô ấy." - Nguyên Thời Tuyết thừa nhận.

Thất Thất cau mày, dập tắt điếu thuốc trong tay. Gió lùa vào trong áo nàng, làm nàng bất giác ôm cơ thể. Mặc dù là động tác tự làm ấm cơ thể, nhưng nàng vẫn giữ được tư thế thẳng tắp.

"Tuyết, cương thi đó với em, có tình cảm phải không?"

"Em nghĩ là đúng." - Nụ cười của Nguyên Thời Tuyết trông nhợt nhạt và bất lực dưới ánh đèn neon.

"Đúng là hoang đường! Vậy còn em?"

"Em?" - Trong đầu Nguyên Thời Tuyết hiện lên hình ảnh nàng và Kiều Nhất Nhất đối chọi nhiều năm. Ánh mắt đó hiện rõ tình yêu, ai nhìn cũng biết. Rõ ràng cô ta có thể tránh xa cái nơi tràn đầy nguy hiểm này, nhưng cô ta vẫn cố chấp ở lại bên cạnh Nguyên Thời Tuyết, vẫn cứ dùng cách ngang ngược đó.....

"Em, em chỉ muốn bắt cô ấy nhốt vào thù."

"Bỏ tù?" - Thất Thất quay đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Nguyên Thời Tuyết: "Em dùng hai từ 'bỏ tù' đối với cương thi? Lẽ nào đây chính là tâm lý em gia nhập SS7 sao?"

"....Xin lỗi." - Biết rõ Thất Thất sẽ tức giận, thế nhưng trong lòng Nguyên Thời Tuyết không thể nào phủ nhận, cũng không muốn phủ nhận. Nguyên Thời Tuyết bên cạnh Thất Thất nhiều năm như vậy, Thất Thất rất hiểu nàng. Biết nàng ngoài mặt nhìn qua rất dịu dàng với thiếu quyết đoán, thế nhưng khi xác định được sự việc, nàng lại vô cùng quật cường.

Thất Thất không đành lòng mắng cô, nàng với Nguyên Thời Tuyết đã trải qua rất nhiều sinh tử cùng nhau, đã xem cô như một người em gái. Tuy rằng bản thân nàng rất coi nhẹ chuyện tình cảm, thế nhưng Nguyên Thời Tuyết....... Chỉ một lần động lòng, nhưng lại với tà ma ngoại đạo.

Chỉ tiếc mài sắt không thành kim!

Thất Thất bước xuống lầu, quay lưng lại với Nguyên Thời Tuyết nói: "Em gia nhập SS7 để thay thế Đoàn Nhiên, đừng giống cô ấy, vì cái thứ gọi là tình yêu mà tự hủy hoại bản thân. Phải biết, công lý mới là giá trị cao nhất của đời người. Bị giam cầm trong tình yêu nhỏ nhoi, em sẽ vĩnh viễn không làm được những việc to lớn. Vì tình yêu mà mất cả mạng, là kẻ ngu ngốc."

Nguyên Thời Tuyết nhìn bóng dáng Thất Thất biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng rối rắm.

Những đạo lý đó làm sao nàng không biết được? Chỉ là cái sự dây dưa này không phải một sớm một chiều gỡ bỏ được, hết lớp này đến lớp khác.

Nếu nói bỏ liền bỏ, thì đó không phải là tình yêu.

Nguyên Thời Tuyết nghĩ đến Đoàn Nhiên. Nói thật, trước đây Nguyên Thời Tuyết luôn thấy Đoàn Nhiên là người không ra gì. Nhưng hình ảnh ba năm trước khiến Nguyên Thời Tuyết không thể nào quên được........

Ba năm trước, Nguyên Thời Tuyết, Lương Triệt cùng với các thành viên khác của SS7 lật tung cái sòng bạc Li Bách, thì phát hiện ông chủ Tả Chính không có ở đó. Thế là Lương Triệt với Nguyên Thời Tuyết quay lại đảo Sable, tìm kiếm Tả Chính. Khi đến đảo Sable là ban ngày, tìm kiếm khắp nơi cuối cùng tìm thấy phòng thí nghiệm đã sụp đổ. Bên trong phát hiện rất nhiều xác chết, cùng với Tả Chính đã biến thành một cục thịt đen thui không thể phân biệt được.

Lương Triệt với Nguyên Thời Tuyết muốn rút lui, nhưng không thể liên lạc được với Đoàn Nhiên. Cho nên, hai người tách ra tiếp tục trên đảo Sable tìm kiếm tung tích Đoàn Nhiên. Cuối cùng, Nguyên Thời Tuyết đã tìm thấy cô.

Khi Nguyên Thời Tuyết tìm thấy Đoàn Nhiên, nàng khó hiểu. Một đống thịt máu lẫn lộn đang đứng đó với Đoàn Nhiên, bên cạnh còn có một cương thi.

"Ông thật sự có thể làm cương thi trở thành người?" - Đoàn Nhiên hỏi.

Cục thịt kia nói: "Dù tôi chẳng ưa gì cảnh sát mấy người, nhưng lại rất vui khi có thể chia sẽ nghiên cứu với cô. Đây là lần đầu tiên tôi thử nghiệm, nhưng vẫn khá chắc chắn."

"Vậy........ông có trái tim không?" - Ánh mắt Đoàn Nhiên sắc bén, rất khó hiểu.

"Cô nói cái gì?" - Cục thịt hỏi.

"Tôi có thể cung cấp cho ông một trái tim khỏe mạnh." - Đoàn Nhiên cười, đôi môi đỏ vẽ ra một đường cong cao.

"Ở đâu?"

Đoàn Nhiên chỉ ngón tay đeo găng tay đen vào ngực trái mình, nói: "Ở đây."

Nguyên Thời Tuyết gặp phải hoàn cảnh không đầu không đuôi chẳng hiểu gì, cái gì mà tim, cái gì cương thi trở thành người?

"Xin lỗi." - Cục thịt rất lịch sự nói: "Tôi không có hứng thú với trái tim của cô."

Trong chớp mắt Đoàn Nhiên vọt đến trước mặt cục thịt, vươn năm ngón tay túm lấy cục thịt. Dưới sức nóng, cục thịt lăn lộn né tránh. Đoàn Nhiên xoay người, vội vàng tạo một quả cầu lửa, ném về phía cục thịt. Cục thịt ở trên không giẫy giụa, biến thành hình dáng một người đàn ông.

"Galia!" - Đoàn Nhiên kinh ngạc thốt lên, một tia sáng xẹt qua Đoàn Nhiên, cổ hiện lên vết máu.

Đoàn Nhiên ngã xuống đất, máu từ trong miệng trào ra. Khi chạm vào cổ của mình, tay nàng đầy máu, không nói nên lời. Nguyên Thời Tuyết muốn đi tới giúp, bất ngờ thấy Đoàn Nhiên nháy mắt với cô, môi mấp máy, đó là khẩu ngữ.

Khi bước vào kỳ thực tập SS7, Nguyên Thời Tuyết đã trải qua một lớp khẩu ngữ. Đây là khóa học bắt buộc, để có thể giao tiếp với đồng nghiệp trong lúc nguy hiểm. Nhưng khoảng cách quá xa, Nguyên Thời Tuyết chỉ có thể đọc được môi của Đoàn Nhiên đang nói.

"Đưa cô ấy đi."

Thật ra, chỉ có bốn chữ đó thôi, Đoàn Nhiên cứ đọc đi đọc lại.

Đưa cô ấy đi! Đưa cô ấy đi! Liên tục như vậy như một câu thần chú, làm huyết dịch của Nguyên Thời Tuyết điên cuồng bốc cháy.

Đoàn Nhiên bất ngờ bật lên, toàn thân như biến thành một quả cầu lửa chạy về phía người đàn ông. Nguyên Thời Tuyết lao đến chỗ Giang Lai đang nằm trên đất, cõng cô ta chạy như điên. Phía sau âm thanh lớn phát ra, một ngọn lửa lớn bừng cháy. Sức nóng dữ dội đẩy Nguyên Thời Tuyết về phía trước, Nguyên Thời Tuyết cắn răng, ổn định vị trí, tiếp tục chạy.

Dù từng đối chọi gay gắt với Đoàn Nhiên, thái độ của Nguyên Thời Tuyết với cương thi Giang Lai này phải diệt trừ thỏa đáng. Nhưng dưới ánh mắt giao phó của Đoàn Nhiên, Nguyên Thời Tuyết không thể nào từ chối.

Giang Lai ở trên lưng bị xóc nẩy tỉnh dậy, ngẩng đầu, trong ánh lửa nhìn thấy Đoàn Nhiên.

Ngọn lửa như muốn thiêu đốt cả bầu trời, Đoàn Nhiên nói với Giang Lai: "Cuối cùng em cũng cười, nhưng em thật sự chẳng vui chút nào. Tiểu Lai, chị biết không? Yêu chị, không vui chút nào......."

Nguyên Thời Tuyết dùng hết sức chạy về phía trước, cũng không biết chạy đi đâu, chỉ chạy một cách máy móc. Đột nhiên, một con dao phóng ra từ ngọn lửa cắm vào chân nàng, cơn đau làm Nguyên Thời Tuyết ngã về trước, đầu đập vào đá, bất tỉnh.

Đến khi nàng tỉnh dậy, thấy đang ở bệnh viện. Là Lương Triệt cứu nàng.

Nguyên Thời Tuyết không biết chuyện gì xảy ra với cương thi kia, cứ như mất tích, sau đó tiến hành công việc khám xét đảo Sable, đã tìm thấy xác Đoàn Nhiên. Người con gái xinh đẹp ấy đã biến thành một cái xác xấu xí bị cháy đen, những đồng nghiệp thường gặp mặt cô đều lộ vẻ mặt bi thương.

Thì ra Giang Lai vẫn còn sống, cũng thật tốt. Ít nhất tảng đá lớn trong lòng Nguyên Thời Tuyết đã được gỡ bỏ. Tiền bối Đoàn Nhiên, cuối cùng cũng có thể yên nghỉ.

Cơ thể Giang Lai đã không còn thi khí, đáng tiếc trái tim đó không phải là của Đoàn Nhiên, đến cuối cùng cô ấy vẫn không thể tiến vào trong lòng Giang Lai. Nhưng Giang Lai đã thực sự trở thành người sao? Nguyên Thời Tuyết cảm thấy quá mơ hồ, chí ít lúc Nguyên Thời Tuyết cứu Giang Lai, thì thí nghiệm của cục thịt kỳ lạ đó đã hoàn thành được một nửa.

Có thể, chỉ là một bán thành phẩm.

Thế nhưng Nguyên Thời Tuyết không muốn làm phiền Giang Lai nữa, nếu cô ta có thể tiếp tục làm một cảnh sát duy trì công lý, mặc kệ cô ta có trái tim hay không, thì có liên quan gì?

Một lòng chính nghĩa, đó luôn là điều đúng đắn.

Có một công viên hoang dã ở ngoại ô thành phố N, nơi có những con thú hoang rất hung dữ, chỉ mở cửa các tour du lịch vào ban ngày.

Đêm khuya, trên cái cây lớn trong công viên hoang dã, có hai bóng người -- nói chính xác là hai con cương thi.

Thần Chỉ đang giúp Kiều Nhất Nhất băng bó vết thương, cau mày đau lòng nói: "Nhất Nhất, vết thương của ngươi đã càng lúc càng khó lành."

Kiều Nhất Nhất xoa đầu Thần Chỉ, cười: "Không sao, đừng lo."

"Sao mà không lo?" - Thần Chỉ nghiêm túc hỏi: "Ngươi cứ vậy mà yêu nhóc cảnh sát kia sao? Nếu nhóc đó ở cùng ngươi, vậy ta sẽ bị đuổi đi à?"

"Đồ ngốc! Tại sao ta lại đuổi ngươi." - Kiều Nhất Nhất nghiêng người: "Chúng ta đã ở bên nhau 1000 năm, làm sao có thể tách ra? Hơn nữa......" - Ánh mắt Kiều Nhất Nhất đầy u buồn: "Ta với cô ấy sẽ không ở bên nhau." - Kiều Nhất Nhất đứng lên, đối mặt với ánh trăng tròn vẫn tỏa sáng dù đang bị bóng tối bao quanh.

"Chính nghĩa với cái ác, làm sao lại có thể cùng nhau?"

"Tôi cảm thấy cuộc gặp gỡ của chúng ta lúc này thật thần kỳ." - Trong căn phòng lạnh lẽo của Giang, Đoan Mộc Thần dùng ánh mắt ấm áp nhìn Giang Lai. Giang Lai đang nấu súp đặc cho Đoan Mộc Thần, để tránh bị lạnh. Không ngờ trước nay chưa từng xuống bếp, bây giờ cô lại hứng thú với việc nấu nướng, lần đầu tiên làm lại rất có thiên phú.

Bên ngoài mưa tuyết vẫn rơi, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng của Giang Lai khiến Đoan Mộc Thần rất ấm áp.

"Có gì thần kỳ, chỉ là nên gặp thì sẽ gặp." - So với Đoan Mộc Thần cảm tính, thì Giang Lai lại chẳng có chút lãng mạn nào.

Nhưng Đoan Mộc Thần không để ý, thấy Giang Lai càng hấp dẫn hơn.

"Cốc cốc cốc" - Tiếng gõ cửa vang lên.

Hai người đều cảm thấy kì lạ nhìn nhau, giờ này ai gõ cửa?

Giang Lai lấy súng ra, từ từ đi tới cửa. Đoan Mộc Thần cũng đi theo, đứng bên kia cửa.

"Ai?" - Giang Lai hỏi.

"Là em, chị Tiểu Lai." - Không ngờ là giọng nói của một cô bé.

Cửa vừa mở, gió và tuyết thổi vào cùng với cô bé người phủ đầy tuyết. Giang Lai và Đoan Mộc Thần nghi ngờ nhìn cô bé trước mặt, cô bé ăn mặc rất lạ.

Áo che gió màu đen không vừa vặn, rõ ràng cái áo này là của người lớn. Sắc mặt cô bé rất xấu, xanh sao và tối tăm, môi tím tái.

Cô bé thấy nét mặc ngạc nhiên của Giang Lai với Đoan Mộc Thần cũng không quá bất ngờ. Cô bé cởi bỏ áo khoác, chạy đến máy sưởi: "Chị Tiểu Lai, chị Đoan Mộc, hai người không biết em sao? Em là Quý."

Không quen biết? Quý?

Giang Lai với Đoan Mộc Thần nhìn nhau khó hiểu.

"Nhưng hai người thật sự rất lợi hại, dù không có em ở đây cũng có thể tìm thấy nhau. Xem ra số phận đã an bài rồi." - Quý mỉm cười, làm cho sắc mặt đáng sợ kia trở nên đẹp đẽ.

Từ trong lời của Quý, Giang Lai với Đoan Mộc Thần đã hiểu mọi chuyện.

Khi Giang Lai ngất xỉu ở bãi cát trên đảo Sable, Quý không yên lòng về Ngụy Ất Mông nên liều mạng lảo đảo chạy tới đảo, đúng lúc cứu được Giang Lai. Đến khi Giang Lai nói cho Quý biết Ngụy Ất Mông đã chết, Quý không tin, vẫn muốn đến Li Bách để tìm Ngụy Ất Mông. Đến khi cô bé tìm thấy Ngụy Ất Mông đã chết, thì mới tuyệt vọng đưa xác cô trở về, đồng thời cũng đem xác Đoan Mộc Quý Diệp về --- Dù xác của Đoan Mộc Quý Diệp đã máu thịt be bét rồi.

Không ai biết bằng cách nào mà cô gái nhỏ, nhìn như sắp chết này lại có thể đem xác hai người lớn từ rất xa về Hồng Phố. Quý đã an táng thi thể Ngụy Ất Mông với Đoan Mộc Quý Diệp ở Hồng Phố, vĩnh viễn ở cạnh nhau.

Lúc sống không thể bên nhau, chết rồi có thể ở cạnh nhau. Ngụy Ất Mông nhất định sẽ rất vui.

Quý giúp Giang Lai tìm kiếm Đoan Mộc Thần khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy Đoan Mộc Thần trên tv với tư cách là CEO điều hành tập đoàn Trương thị, đang tham gia từ thiện. Thế là hai người cùng nhau tới thành phố N, muốn gặp Đoan Mộc Thần. Nhưng Đoan Mộc Thần hoàn toàn không nhớ gì, thậm chí còn không biết Giang Lai. Đoan Mộc Thần cũng biết cô bị mất trí nhớ, nên rất kiên nhẫn ngồi nghe Giang Lai kể về quá khứ của họ, cũng rất nhanh tiếp nhận. Bởi vì Đoan Mộc Thần đã nói với Giang Lai: "Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã nghĩ chúng ta nhất định quen biết nhau."

Quý vừa uống nước nóng Giang Lai đưa tới, nói một cách ngây thơ: "Chỉ là em không hiểu, rõ ràng là chị Đoan Mộc mất trí nhớ, tại sao ngay cả chị Tiểu Lai cũng mất trí nhớ luôn?"

Đoan Mộc Thần đỏ mặt, nhớ tới bác sĩ đã từng nói, trong đầu nàng có virus, sẽ lây qua đường máu và..... quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Trước mặt cô bé ngây thơ này, thật sự không thể nào mở miệng được.

"Sau đó chị Tiểu Lai mất trí nhớ, chị Đoan Mộc cũng không nhớ gì, em lại thường xuyên ra ngoài. Lần nào quay về, em phát hiện chị Giang Lai đã quên mất em, chị Đoan Mộc cũng mất tích, aiz...... Bất quá giờ ổn rồi! Hai người đã về bên nhau, em không cần lo nữa." - Quý cười lên với hai lúm đồng tiên nông, dáng vẻ như người lớn.

Thì ra là vậy...........

Đoan Mộc Thần với Giang Lai nhìn nhau cười, tuy rằng lần này hết lần khác hai người đều chia xa, nhưng cuối cùng may mắn đã đến, không có bỏ lỡ.

Hôm đó, Đoan Mộc Thần nhờ Quý dẫn đến nhìn mộ của Đoan Mộc Quý Diệp.

Đó là chị gái của mình. Nghĩ đến đây, Đoan Mộc Thần tràn đầy cảm xúc. Muốn đi nhìn chị.

Ba người đến Hồng Phố, bước lên sườn đồi cao, cỏ xanh, mây bay ấm áp. Thật là một nơi tốt, gần trời như vậy, dường như chỉ cần đưa tay có thể hái được mây.

Đoan Mộc Thần tưởng sẽ có hai phần mộ, nhưng hóa ra chỉ là một.

"Em chôn hai người cùng nhau." - Trong nắng mùa đông, Quý nheo mắt nhìn ngắm phần mộ thấp thấp. Ngụy là người khó đoán, bây giờ chị có thể an nghỉ cùng với người mà chị dành cả đời đi tìm, không phải đi đâu, thoải mái như thế, nhất định là hạnh phúc! Quý chua xót quay đầu.

Đoan Mộc Thần đứng trước mộ chị nàng, trong lòng rất bình tĩnh, bởi vì nàng hoàn toàn không nhớ gì về chị. Những nhói lòng, những xót xa và chờ đợi trong dòng sông dài của cuộc đời, hẳn là rất đau lòng, nếu có thể quên thì cứ quên đi, cũng không cần phải đau khổ và dằn vặt nữa. Vì thế ánh mắt Đoan Mộc Thần có vẻ nhẹ nhõm hơn, bởi vì dưới mắt nàng đây là phần mộ của một đôi yêu nhau đang an nghỉ, họ cùng nhau ngước nhìn lên bầu trời, không ai quấy rầy, ngủ say cùng nhau. Ở trong giấc mộng không bao giờ tỉnh lại này, họ sẽ mơ về nhau mãi mãi, cho đến khi thời gian ngừng lại.

Ngày và đêm.

HOÀN

------------------

Editor:

- Tại sao mình ko thay đổi cách xưng hô của ĐMT - GL, vì với mình họ chỉ là 'ko bỏ lỡ nhau', chứ chưa xác định 'tình yêu' dành cho nhau. Nên mình thấy, như vậy là tốt nhất.

- Tiện đây mình nói luôn vấn đề lúc đầu là Hồng Khám - lúc sau lại là Hồng Phố: Hồng Khám là 1 thành phố, còn Hồng Phố là khu phố đèn đỏ của Hồng Khám ^^! Nên mình để vậy luôn cho đỡ mất công. Dù cũng là do lười =))

- Người ta nói: có bắt đầu thì có kết thúc. Cái kết thúc này đã kéo dài tận hai năm, có người chờ, có người mới biết đến. Nhưng thật vui, vì cuối cùng mình cũng đã kết thúc rồi. Mong rằng với tài văn chương ở mức trung bình này, ko làm người xem quá khó chịu.

Chân thành cám ơn tất cả mọi người đã đọc những gì mình edit. Chúc mọi người luôn vui vẻ và sẽ 'ko bỏ lỡ nhau' giống như ĐMT và GL vậy. Trái Đất dù rộng lớn, thời gian dù có dài, nhưng mong rằng ai cũng sẽ tìm được cho mình 'một người đúng'.

Cương Thi Tiểu Thư - Phần 4: Ngày và đêm.