Phần 4: Nụ hôn

Giang Lai đậu xe, đi về phía thang máy trong bãi đậu xe.

Lúc này đã gần nửa đêm, Giang Lai cảm thấy có chút mệt mỏi. Gần đây trong sở cảnh sát xảy ra quá nhiều chuyện, vụ án của tập toàn Trương thị đủ làm nàng bận rộn. Không phải cứ bắn một phát là xong chuyện, mấy cái thủ tục rườm rà sau khi gϊếŧ hắn mới mệt.

Bãi đậu xe trống trãi, ánh đèn mờ ảo, lạnh thấu xương. Chỉ có tiếng giày cao gót của Giang Lai vang vọng, lộp cộp....

Giang Lai phát hiện có người theo dõi mình, tiếng bước chân rất nhẹ, cũng có tài đó. Tốc độ của Giang Lai không thay đổi, đi thẳng đến thang máy. Ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, Giang Lai liền cúi người, người phía sau vọt vào thang máy. Người kia vừa nhảy vào thang máy liền lộn một vòng, dán một tờ giấy màu cam vào trán nàng.

"Làm gì vậy?" - Giang Lai dở khóc dở cười, trò đùa thì thế? Mấy đứa trẻ ngày nay lại thích chơi cái trò dán bùa này sao. Thấy người tấn công trước mặt có chút quen, nhớ lại, không phải cô bé gặp trong phòng bệnh Đoan Mộc Thần sao?

Người đánh lén Giang Lai chính là Trương Tư Nguy. Bởi vì học nghệ không tinh, suýt chút nữa hại chết mẹ mình. Sau khi rời khỏi Li Bách, Trương Tư Nguy hết lòng nghiên cứu các học thuật của Đạo gia, thân thủ có tiến bộ, nên tối nay muốn đến để chế phục Giang Lai. Nhưng xuất sư bất thành, Giang Lai không hề có phản có phản ứng gì với bùa, lẽ nào bùa giả sao? Không thể nào!!!

Giang Lai xé bỏ lá bùa, khó hiểu nhìn Trương Tư Nguy: "Cô muốn làm gì vậy?"

"Cô....tại sao bùa không có hiệu quả với cô?"

Giang Lai bất lực: "Cô dùng keo bôi lên lá bùa sẽ có hiệu quả hơn, ít nhất là có thể dính vào người tôi."

Trương Tư Nguy không rảnh cùng Giang Lai nói đùa, lấy ra một cuốn sách từ phía sau. Cái bìa đen, trên đó viết . Trương Tư Nguy rút ra một cái thẻ đánh dấu trang, nhắm ngay Giang Lai hô: "Thu!"

Giang Lai cảm giác phía sau có một luồng gió mạnh thổi qua, vội vàng đưa tay trước ngực, đứng vững. Sau khi gió thổi xong, Giang Lai thấy nàng vẫn đứng tại chỗ, không có gì xảy ra.

"Quái!" - Trương Tư Nguy không tin nổi. trong tay nàng, là cuốn sách năm đó Tiểu Thái trăm phương ngàn kế muốn mượn Trương Tư Nguy. Lúc Đoan Mộc Thần với nàng ở Hồng Phố vô tình tìm thấy, cái thẻ đánh dấu trang , sau khi đem về, Trương Tư Nguy phát hiện cuốn sách tưởng bình thường này lại trở thành một pháp bảo thần kỳ, có thể thu phục tất cả yêu ma. Ngay cả hồ ly tu luyện ngàn năm cũng bị Trương Tư Nguy thu phục vào trong sách, chiết xuất tiên dược có thể chữa bách bệnh. Giờ đối mặt với con cương thi này, chỉ có một cơn gió, là do năng lực Giang Lai quá mạnh, hay là......

"Hết trò rồi sao?" - Giang Lai thật sự không hiểu Trương Tư Nguy đang làm gì: "Tôi có thể kiện cô tội đánh lén cảnh sát, hơn nữa nếu tôi bắn cô cũng không bị buộc tội." - Giang Lai phủi phủi bụi trên vai, đi vào thang máy.

Không quan tâm, nhưng là sự xúc phạm rất lớn!

"Không thu phục được?" - Trương Tư Nguy về nhà kể với Trương Bách Vân, Trương Bách Vân ngạc nhiên.

"Phải." - Trương Tư Nguy rất nghiêm túc: "Hơn nữa con phát hiện một chuyện kì lạ, Giang Lai......không còn chút thi khí nào cả."

Trương Bách Vân đứng tại chỗ nhíu mày, Trương Tư Nguy cũng không biết nói gì.

"Giống như một người sống...."

"Không thể." - Trương Bách Vân xua tay: "Chỉ có người biến thành cương thi, cương thi làm sao trở lại làm người! Tư Nguy, có phải con nhận nhầm người"

"Con không nhìn nhầm, con thấy cương thi này không chỉ một lần, nhất định là cô ta! Gương mặt đó con sẽ không nhìn nhầm, dù có người giống người, thì tại sao thân hình và giọng nói cũng giống nhau. Làm sao là người khác được."

Hai người đang nói chuyện, bộ phim truyền hình đang chiếu đột nhiên tạm ngừng, một tin tức của cảnh sát được xen vào.

"Công dân thân mến, cảnh sát đang nỗ lực để điều tra những vụ án người dân thành phố N liên tục bị sinh vật lạ tấn công........" - Hình ảnh thay đổi, là đoạn phóng viên đang phỏng vấn một người dân bị hại.

"Bạn có thể miêu tả người tấn công bạn không? Càng chi tiết càng tốt, để tránh người dân sẽ trở thành nạn nhân....." - Mirco của phóng viên bị giật đi, người bị hại với đôi mắt vằn vện tia máu, hét to vào mirco:

"Là cương thi! Cương thi thành phố B trở về! Cảnh sát vẫn chưa gϊếŧ sạch cương thi!"

Máy quay đang muốn đưa người đang kêu la ra khỏi ống kính, thì người bị hại vừa giật mirco của phóng viên đã nhào đến. Mạnh mẽ xoay ống kính, mặt người bị hại dán sát vào, lắc lắc cái cổ đang lộ rõ hai dấu răng, hắn chỉ vào dấu răng nói: "Nhìn thấy không? Đây là chứng minh tôi bị cương thi cắn! Cảnh sát đang lừa chúng ta! Cương thi còn sống! Cảnh sát đi chết hết đi! Tôi x mẹ mấy người! Tất cả mọi người đều sắp chết......" - Trong cảnh cuối cùng của chương trình phát sóng trực tiếp, toàn thể người dân đều có thể nhìn thấy nữ phóng viên đang rất lịch sự không nhịn nổi nữa, đấm vào mặt gã đang kêu gào một cú. Gã tự cắn trúng lưỡi mình, bay ra khỏi ống kính. Một cú đấm thật mạnh mẽ...

Tín hiệu được chuyển lại phòng thu trực tiếp.

"Người lúc nãy nghi ngờ là bệnh nhân tâm thần....."

Hai mẹ con họ Trương cứng đờ trước tv, ánh sáng lạnh lẽo phải chiếu lên khuôn mặt vô cảm, không khí xung quanh như giảm xuống còn không độ.

"Phải diệt trừ hết tàn dư!"

Trong nhà hàng tây ở trung tâm thành phố, Đoan Mộc Thần và Giang Lai ngồi đối mặt nhau.

Có tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, nhưng bên trong nhà hàng thì rất ấm áp vui vẻ. Có vẻ họ là những người duy nhất trong thành phố, không rơi vào cảnh hoảng sợ của cái trương trình phát sóng trực tiếp vô lý đó gây ra.

"Cô rất lợi hại." - Giang Lai cầm ly cafe trắng tròn, không nhiều nhưng ánh mắt hiện lên ý cười nhìn Đoan Mộc Thần nói.

"Lợi hại?" - Đoan Mộc Thần hơi nhướng mi, nghi ngờ hỏi.

"Trúng một phát đạn, bị đánh một đòn mạnh vào thái dương, nhưng lại xuất viện nhanh như vậy."

Đoan Mộc Thần cười, nhìn vào kính phía sau Giang Lai, thấy khóe miệng mình vẫn đang dính chặt vào nhau, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Có lẽ số mệnh của tôi không chết sớm vậy, dường như đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn. Dù cái gì cũng không nhớ, nhưng vẫn còn sống rất khỏe, đúng là kì tích."

"Cái gì cũng không nhớ?" - Giang Lai rõ ràng rất tập trung khi nghe thế.

Đoan Mộc Thần tỏ vẻ giả vờ khó hiểu, đem theo ý đùa giỡn đến gần Giang Lai, thấp giọng nói: "Nói cho cô biết, tôi bị mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ. Có phải rất giống phim HQ không?"

Giang Lai nhìn vào mắt Đoan Mộc Thần, thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong ánh mắt cô.

"Chắc cô cho rằng tôi bị điên." - Đoan Mộc Thần cười tự giễu.

"Không." - Giang Lai chăm chú nói: "Tôi không nghĩ vậy."

Đoan Mộc Thần thu lại nụ cười cường điệu, nhìn Giang Lai đầy ẩn ý. Giang Lai cũng nhìn nàng, vào khoảnh khắc đó, Đoan Mộc Thần rất muốn hỏi: "Có phải cúng ta đã quen nhau từ rất lâu phải không?"

Đến tận khuya, hai người được ông chủ nhà hàng "lịch sự" mời ra về, ông chủ muốn về nhà từ lâu, nhưng hai tên ôn thần này cứ ở đó diễn cái trò tôi với cô. Cuối cùng ông chủ đã chọn giữa danh dự và cuộc sống, liền đuổi khách ra khỏi cửa.

"Hôm nay thật lạ, chưa tới 12 giờ lại không còn taxi." - Đoan Mộc Thần với Giang Lai đứng trên vỉa hè, hai người đều mặc áo khoác choàng khăn. Giang Lai giấu nửa khuôn mặt vào trong cái khăn mềm mại, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp, trong trẻ hơn tuổi rất nhiều.

"Chắc có tin 'cương thi hồi sinh', nên mọi người đã chạy nạn rồi." - Giang Lai lạnh nhạt nói.

"Cương thi?" - Đoan Mộc Thần nhíu mày.

"Ừ, sợ sao?"- Để làm bầu không khí thêm đáng sợ, Giang Lai cố ý nở nụ cười đáng sợ.

"Không! Vì đã có chị cảnh sát đây bảo vệ tôi." - Đoan Mộc Thần cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắm như một đứa bé.

"CEO mà không có xe riêng?" - Giang Lai hỏi.

"Khi lái xe tôi bị run tay." - Đoan Mộc Thần thở dài, giơ tay đón lấy những hoa tuyết đang rơi xuống: "Giống như tôi bị thương quá nặng, cơ thể không còn như trước. Khi lái xe, tay sẽ run. Việc này rất nguy hiểm, nên người nhà không cho tôi dùng xe."

Đứng trong đêm tối, Đoan Mộc Thần trông vẫn rất gầy dù nàng đang mặc một cái áo khoác rộng, ngăn cách nàng với màn đêm. Tuyết trắng nhẹ nhàng rơi trên mái tóc nâu của cô, ngay cả ánh đèn phía sau cũng vì thế mà mờ nhạt.

"Thật giống một dũng sĩ diệt trừ cái ác....." - Trong lòng Giang Lai được bóng dáng của Đoan Mộc Thần làm ấm áp. Chẳng biết tại sao lại nghĩ như thế, nhưng Giang Lai cảm thấy khí tức Đoan Mộc Thần toát ra khiến bóng tối lùi bước.

"Chắc tài xế ngủ hết rồi......Làm sao bây giờ? Sao tôi về nhà được?" - Đoan Mộc Thần hai tay đút vào túi, tùy ý đá hòn đá nhỏ trên đường. Giang Lai không nói, chỉ nhìn vào mũi chân Đoan Mộc Thần.

"Thật ra, tôi cũng không phải rất muốn về nhà." - Đoan Mộc Thần quay đầu, xuyên qua tầng tầng lớp lớp băng tuyết, ánh mắt ôn nhu nhìn Giang Lai.

Người này.....rất ấm áp.

Sâu trong con hẻm nhỏ, có hai người hôn nhau thắm thiết. Đoan Mộc Thần nâng mặt Giang Lai, hai đầu lưỡi quấn quít, sưởi ấm nhau trong đêm đông lạnh giá.

"Tối nay ở với tôi chứ?" - Rời khỏi môi Giang Lai, Đoan Mộc Thần áp trán vào Giang Lai dụi dụi.

".....Cô thường thế này à?"

"Hả?"

"Mới gặp vài lần đã đưa người ta về nhà." - Giang Lai nhìn Đoan Mộc Thần từ dưới lên.

"Không phải....." - Đoan Mộc Thần rất vô tội: "Đây là lần đầu tiên."

"À, vậy tôi rất vinh hạnh?"

Đoan Mộc Thần thở dài, làn khói màu trắng phả ra từ miệng nàng. Đúng là người miệng lưỡi sắc bén mà.

"Này, làm bạn gái tôi được không?" - Đoan Mộc Thần nói.

"Nói sau đi." - Giang Lai bỏ cô lại, đi thẳng. Đoan Mộc Thần gọi rất nhiều lần, nhưng nàng không quay đầu.

"Thật là." - Đoan Mộc Thần vò đầu: "Có phải mình quá trực tiếp, nên hù người ta chạy rồi? Tsk! Cô ấy sẽ không cho rằng mình là người tùy tiện chứ? Aiz..... Lần sau gặp phải nhận lỗi với người ta."

Đoan Mộc Thần cũng đi về phía đầu hẻm, gót giày chạm đất, tiếng vang vọng khắp con hẻm vắng, làm người ta hơi sợ.

Đột nhiên có một bàn tay ở đâu từ trong bóng tối thò ra, bóp cổ Đoan Mộc Thần kéo nàng sang một bên, Đoan Mộc Thần la "A" liền bị bịt miệng.

Bước chân Giang Lai đã đi đến đầu hẻm. Vừa nãy, giống như nghe thấy tiếng hét của cô ấy?