Phần 4: Giải cứu.

"Đi rồi hả?"

"Ừ....."

"Có lý nào? Cảnh sát Giang vất vả lắm mới bắt được tên khốn của AK58 về. Sao lại để hắn ta đi?"

"Anh hét với tôi có tác dụng chó gì! Đi mà hỏi cục trưởng lại sao lại thả kìa!! Đừng có ở đây.......

"Anh!!! A.....cảnh sát Giang."

Giang Lai khoanh tay trước ngực nhìn hai đồng nghiệp cãi nhau, vung tay để tách họ ra. Ở trong sở cảnh sát đánh nhau, bị người ngoài biết, sẽ thế nào....

Mặt trắng nhỏ của AK58 được thả nằm trong dự đoán của Giang Lai. Ngay cả CEO tập đoàn Trương thị đã ra mặt, cũng bị đuổi về không nể tình, ông chủ của họ nhất định sẽ ra mặt. Dù sao Trương thị với AK58 có quan hệ ngầm với nhau.

"Phải tiêu diệt những thế lực đen tối này trong xã hội." - Giang lai tự nhủ.

Về đến nhà, nàng ở một mình, Giang Lai vừa vào cửa đã gục trên giường. Tim đập quá nhanh, rất khó chịu.

Giang Lai không biết tại sao nàng thấy không phù hợp với trái tim của mình, tim của người khác thay đổi dựa vào cảm xúc, còn nàng? Muốn đập thế nào thì đập, hoàn toàn không cần thảo luận với nàng.

"Ngươi đúng là trái tim của ta sao?" - Giang Lai nhấn l*иg ngực mình, tự nói.

Nhìn căn phòng trống rỗng, ngoại trừ cái giường với cái tủ quần áo thì chẳng có gì, thậm chí ghế salong, tv, máy tính, tất cả đều không có. Giang Lai cũng không cảm thấy chán, dường như trời sinh nàng không có hứng thú với cái thế giới ồn ào này, hay là do nàng quan tâm bản thân hơn.

Nàng không nhớ rõ mình là ai, khi nàng nhận thức được thế giới này, thì ở trên người chỉ có vài thứ để biết được tên và nghề nghiệp của mình -- cảnh sát. Nàng dường như mất đi một đoạn ký ức rất dài, điều duy nhất làm nàng không hiểu chính là những giấc mơ mỗi đêm của nàng. Trong mơ luôn có một loạt hình ảnh giống như phim chạy qua.

Một cô gái tóc vàng, toàn thân ánh lửa, cô ấy giơ tay, ngọn lửa bùng lên. Nụ cười quyết rũ lại bi thương, nói: "Em cuối cùng cũng cười, nhưng lại chẳng thấy vui. Tiểu Lai chị biết không? Yêu chị không hề vui chút nào cả......" - Cảnh cuối cùng là cô gái tóc vàng biến mất trong biển lửa, còn cơ thể Giang Lai thì không biết tại sao cứng ngắc không thể động đậy, không thể theo sát bước chân cô ấy.

Không biết đã mơ bao nhiêu lần, mỗi lần tỉnh dậy Giang Lai đều cảm thấy trong lòng có một nỗi buồn man mác, nỗi buồn ấy nằm ở nơi sâu nhất trong trái tim nàng, không nói rõ được, bởi vì Giang Lai không nhớ được nàng là ai. Đi trên đường, có vài người theo bản năng mà nhìn Giang Lai một chút, đó chỉ là hành động vô thức, thế nhưng Giang Lai rất muốn đi tới hỏi: "Anh/cô có quen tôi không? Có biết quá khứ của tôi không?"

Biết về quá khứ không hẳn là chuyện tốt, nhất là khi Giang Lai cởϊ qυầи áo đi tắm. Nàng đứng trước gương nhìn cơ thể kỳ lạ của mình ---- cho dù nàng từng là cảnh sát, nhưng cơ thể làm sao lại có quá nhiều vết sẹo như vậy, đặc biệt vết thương rất lớn ở ngực trái dường như đã bị người ta mổ xẻ, cắt qua từng lớp da thịt, cơ bắp, trái tim từng bị lấy đi. Còn có cô gái trong mơ, khuôn mặt cười buồn, lời nói tuyệt vọng, còn có biển lửa nhấn chìm tất cả. Ký ức dường như đã dừng lại ở hình ảnh đó.

Khả năng quá khứ của nàng, rất phi thường không thể tả.

Khi Giang Lai bước đi trong thành phố xa lạ này, một cảm giác cô đơn khổng lồ sẽ từ trên trời rơi xuống, từng lớp từng lớp kiến trúc cao như đổ sụp xuống. Tiếng ồn ào của đám đông xen lẫn những tiếng reo hò bên tai. Những ngày lễ hội, nàng cảm thấy càng cô đơn lẻ loi.

Cuộc sống riêng là một chuyện, công việc lại là một chuyện. Có lẽ vì để cuộc sống bớt nhàm chán hơn, nên nàng làm việc rất nhiều.

"Toàn thể điều động."

Tỉ lệ phạm tội ở thành phố N đặc biệt cao, có người nói vì nơi này quá mức sầm uất, nhân khẩu lưu động quá nhiều, ai cũng nghĩ đến đãi vàng. Đáng tiếc do vận số không tốt, chẳng tìm được thứ gì, cuối cùng chỉ vì lưu lạc mà phạm tội.

"Tôi cũng là người lưu lạc." - Giang Lai đã từng đáp trả như vậy, dù không phải hành động khôn ngoan, nhưng thành công làm đối phương im miệng. Thân là một cảnh sát, nếu có sự phân biệt đối xử, vậy làm sao người dân có thể an tâm mà giao sinh mạng của mình cho họ?

Ngồi trên xe quân cảnh, chạy tới hiện trường.

"Điểm đến, trụ sở tập đoàn Trương thị."

Nghe được mệnh lệnh hành động, Giang Lai sững sờ một chút. Tập đoàn Trương thị? Nàng không thể giải thích nghĩ tới, CEO của tập đoàn đó, là cô gái tên Đoan Mộc Thần kia. Không phải là muốn mời nàng đi uống trà sao? Không ngờ cơ hội lại đến sớm như vậy. Giang Lai khẽ cười.

Khi xe cảnh sát đến dưới tòa nhà Trương thị, các nhân viên đã sơ tán, bên trong đầy cảnh sát.

"Tình hình thế nào?" - Giang Lai hỏi.

"Nghi phạm bắt con tin đưa lên sân thượng. Muốn 200 triệu USD và một chiếc trực thăng...."

Giang Lai thở dài, rút súng ra, cùng mấy người cảnh sát lên sân thương: "Lại một kẻ phát điên vì tiền."

Đi tới sân thượng, một trận gió thổi mạnh làm rối tóc Giang Lai, lúc nàng đang vuốt lại tóc che đi tầm mắt của mình, thì một tiếng *bằng* vang lên, một viên đạn bay sượt qua mặt nàng, cắm vào tường phía sau, phát sinh âm thanh sắt bén.

"Cảnh sát chết tiệt! Tiền đâu! Tôi muốn tiền!!" - Người đàn ông cầm súng gầm lên, một tay ôm người phụ nữ trước mặt, tay cầm súng run rẩy, nòng súng cũng run theo, giống như lúc nào đạn cũng có thể bắn ra. Các cảnh sát có chút sợ rúc vai, nòng súng chỉ vào nghi phạm nhưng không lùi lại.

Lỗ tai Giang Lai bị đạn làm nóng đến đỏ, nhưng không thảm bằng người phụ nữ bị bắt kia. Vai người phụ nữ trúng một phát đạn, máu liên tục chảy ra, nhuộm đỏ cả cái sơmi trắng. Máu theo cánh tay cô ấy chảy dài xuống ngón tay, rồi nhỏ giọt tí tách xuống đất. Tên xấu này cũng đã học bài trước khi hành động, người bị hắn bắt là CEO của tập đoàn Trương thị, Đoan Mộc Thần.

Sắc mặt Đoan Mộc Thần rất xấu, dường như đã bị đánh, khuôn mặt trắng nõn sưng đỏ, khóe miệng còn chảy máu.

"Dám đánh phụ nữ.........." - Giang Lai rất khó chịu về điều này, hai tay cầm súng, nhắm vào kẻ xấu. Nhưng rõ ràng kẻ xấu này là tay già đời, chọn vị trí tốt, năm người bắn tỉa đều không tìm được vị trí thích hợp để hạ gục. Dù trên sân thượng tường rất thấp, nhưng các đường ống cũng cản trở việc bắn tỉa.

Giang Lai muốn hạ gục hắn bằng một phát đạn, thế nhưng không nắm chắc. Kẻ xấu rất thông minh trốn phía sau Đoan Mộc Thần, nếu bắn từ chính diện, tám chín phần sẽ bắn trúng Đoan Mộc Thần.

"Tiền với trực thăng đã chuẩn bị xong chưa?" - Tiếng hét của gã gió cũng không thể thổi bay.

"Tiền với trực thăng cần có thời gian chuẩn bị." - Tổ trưởng tổ hành động trả lời.

"Thời gian?" - Kẻ xấu bắn ba phát về phía cảnh sát. May mắn, các cảnh sát đứng rất thưa, nên không ai bị bắn trúng.

"Thời gian? Được, tôi cho mấy người thời gian." - Kẻ xấu đặt một thiết bị điều khiển từ xa lên eo Đoan Mộc Thần, nét mặt méo mó: "Nhìn thấy không? Tôi sẽ nhấn cái nút này mỗi phút, sau đó sẽ có một quả bom nổ. Tất nhiên, những quả bom kia cũng giống thiết bị này, được đeo lên eo của mỗi con tin."

"Cái gì?" - Cảnh sát đứng bên cạnh Giang Lai thì thầm: "Còn có con tin?"

"Ở dưới lầu, anh em."

Viên cảnh sát hoảng hốt, không ngờ gió to đến vậy, người đứng cách 20m lại có thể nghe thấy.

"Một phút đã đến." - Kẻ xấu mỉm cười, duỗi ngón tay ấn vào eo của Đoan Mộc Thần, trong tòa nhà vang lên một tiếng nổ.

Người trên sân thượng đều cảm thấy rung chuyển, sau đó là những tiếng súng và la hét hỗn loạn.

"Con tin....đang ở tầng dưới!" - Cảnh sát bị sốc.

"Vì thế, các người cần bao nhiêu thời gian? Chúng tôi chẳng thiếu thời gian. Dù sao trong vòng ba tiếng, tất cả nhân viên của tập đoàn Trương thị vẫn đủ gϊếŧ." - Dù cầm súng có chút run, nhưng thần kinh thì không giống người thường, rất bình tĩnh. Hơn nữa có vẻ từng ở trong lực lượng cảnh sát, rất hiểu rõ hành động của cảnh sát.

Đoan Mộc Thần không lên tiếng, nhưng nhìn chằm chằm Giang Lai.

Giang Lai bắt gặp ánh mắt của cô. Đoan Mộc Thần mỉm cười, giống như đang nói: "Cô rốt cục cũng chịu nhìn tôi."

Tóc Đoan Mộc Thần không biết có nhuộm hay không, màu nâu rất đồng đều, dù gió thổi mạnh cũng không thấy được sợi tóc đen nào. Tóc nâu tự nhiên.

Vết thương nơi khóe miệng Đoan Mộc Thần đã đóng vảy, để lại một vết đỏ sẫm. Vốn dĩ nụ cười của nàng rất quyến rũ, mái tóc cao kết hợp gương mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều, vệt máu nơi khóe miệng xếp thành một đóa hoa xinh đẹp.

Ánh mắt Đoan Mộc Thần lấp lánh, nhìn Giang Lai chằm chằm.

"Này!" - Đoan Mộc Thần lên tiếng: "200 triệu đô, anh dùng nó thế nào? Trả nợ? Hay là chuộc vợ ra khỏi hộp đêm? Anh cũng rất giỏi đấy, lấy tiền của người khác để bù đắp bản thân......" - Nói đến đây, thái dương của Đoan Mộc Thần bị tay cầm súng đánh mạnh, một tiếng súng vang lên, khẩu súng của hắn bị Giang Lai bắn bay. Tay kẻ xấu đau nhức, Đoan Mộc Thần bị đánh hôn mê, cơ thể mềm nhũn ngã xuống, trong lúc hoảng loạn kẻ xấu đã bị bắn chết.

Giang Lai đến, cẩn thận tháo nút bấm trên eo của Đoan Mộc Thần.

"Gọi xe cứu thương." - Giang Lai nói với đồng nghiệp.

Ngồi xổm bên cạnh Đoan Mộc Thần, thấy Đoan Mộc Thần nhắm hai mắt, bên thái dương đỏ lên, máu chảy dài trên má.

Khi Trương Tư Nguy chạy đến bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy Đoan Mộc Thần ngồi dựa vào giường, trước mặt là một phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát. Thấy động tĩnh, cả hai cùng quay đầu, gương mặt của Giang Lai làm Trương Tư Nguy ngỡ ngàng tại chỗ.

Quả nhiên là cô ta!

"Vậy cám ơn." - Đoan Mộc Thần rất lịch sự nói: "Nếu cần tôi giúp đỡ, xin cứ liên hệ." - Nói xong rồi đưa danh thϊếp của mình.

Giang Lai gật đầu, nhận lấy danh thϊếp: "Vậy tôi đi trước, cô nghỉ ngơi tốt."

"Vậy khi nào thì chúng ta đi uống trà chiều?" - Đoan Mộc Thần không buông tay, hai người cùng lôi kéo tấm danh thϊếp kia. Giống như Giang Lai mà không đồng ý, Đoan Mộc Thần sẽ không cho cô rời đi.

Tại sao một người phụ nữ có vẻ ngoại dịu dàng, lại thô lỗ như vậy? Giang Lai rút danh thϊếp ra: "Trước tiên cô dưỡng thương tốt, sau đó nói tiếp." - Quay người bỏ đi, đi tới cửa gật đầu chào Trương Tư Nguy, rồi đẩy cửa ra ngoài.

"Đó là......" - Ánh mắt Trương Tư Nguy vẫn nhìn theo bóng lưng của Giang Lai.

"Cảnh sát phụ trách vụ án của chúng ta." - Đoan Mộc Thần nhướng mày hài lòng nhìn Trương Tư Nguy: "Thế nào, có phải rất đẹp không?" - Trương Tư Nguy thật muốn trợn mắt. Cái tên này, dù có mất trí nhớ hay không, bản chất vẫn không đổi.

Bất kể là quan hệ gì, nếu là cương thi phải loại trừ. Hòa bình không dễ dàng có được, thành phố này không thể bị cương thi xâm hại.