Phần 4: Kiếp Số

Chúng ta đều đang tìm kiếm chính mình.

Thành phố N vào đêm vẫn ồn ào như cũ.

Tiếng động cơ xe máy nổ vang rền từ xa đến gần, giữa tiếng ồn ào của đám đông, một chiếc xe màu đỏ được cải tiến phóng nhanh như chớp, để lại hàng loạt dư ảnh.

"Gϊếŧ nó đi!!" - Quần ma loạn vũ chính là bầu không khí điển hình ở nơi này. Một người đàn ông mặc áo da màu đen, với cái đầu mào gà đỏ chót nhảy ra từ trong đám đông, cơ thể cứng ngắc rướn cổ lên, lè cái lưỡi kì quái ra hét, ngay đầu lưỡi có một cái đinh bạc lóe sáng. Giữa lúc gã đàn ông xỏ khuyên lưỡi rít gào, thì một chiếc xe máy gào thét vụt ngang qua lỗ tai hắn, chút nữa làm hắn ngã xuống đất.

"Này! Ch* cái! Cẩn thận chứ!" - Gã xỏ khuyên lưỡi mặt mày xám xịt, cái kiểu tóc khoa trương làm hắn cao thêm được 5cm, hướng về cái xe máy vừa phóng qua mà gào lên. Đội nón an toàn, mái tóc dài, cơ thể gầy, đàn bà mà cũng học người ta đua xe sao?

"Này, David, đừng trách tao không nhắc nhở mày." - Đứng bên cạnh tên xỏ khuyên lưỡi là một người phụ nữ trang điểm đậm, tặc lưỡi chế nhạo: "Mày thấy biển số xe kia đó không?"

"Cái gì? Biển số xe? Không phải BITCH438?" - Gã xỏ khuyên lưỡi tên David vẫn không tha.

"Mày nên thông minh một chút, hôm nào bị bắt vào đồn cảnh sát xem mày còn lớn giọng được không?"

"Cảnh sát? Dani, tao không hợp với chỗ đó, đúng chứ?"

Dani khẽ cười, ngậm nửa điếu thuốc phả khói: "Cái xe vừa nãy là AK58, biển số NPM999, là xe quân cảnh."

"Cái gì?"

Chủ nhân chiếc moto màu đỏ nhận thấy có người đuổi theo, liếc mắt rồi lên ga hết mức. NPM999 vẫn đuổi theo sát nút. Một chiếc xe bus đang chắn ngang khúc cua, moto màu đỏ muốn quay đầu, NPM999 ép hắn đến không thể di chuyển, cuối cùng tránh không kịp xe moto màu đỏ lật ngang trượt dài trên đất. Xe moto văng ra ngoài kẹt dưới bánh xe bus, người lái xe cũng bị thương không nhẹ.

Chủ xe NPM999 bước xuống xe, cởi nón bảo hiểm, đi tới. Chủ moto màu đỏ nằm dưới đất, hai chân run lên hình như bị thương, cởi bỏ nón bảo hiểm lộ ra khuôn mặt trắng nhỏ, nét mặt hung dữ.

"Này! Con m* mày....." - Mặt trắng nhỏ vừa mắng một câu liền im. Đứng trước mặt hắn là một cô gái tóc đen dài, đi giày cao gót, nét mặt lạnh lùng nhìn xuống hắn.

"Này, cô gái." - Vẻ mặt hung dữ của mặt trắng nhỏ liền trở nên mờ ám: "Không ngờ kỹ thuật lái xe của cô không tệ, muốn gia nhập AK58 của chúng tôi không? Đội đua xe mạnh nhất thành phố N, rất nhiều người chen vỡ đầu cũng không vào được."

"Vậy phải hỏi đại ca của tôi rồi." - Cô gái tóc đen nói, giọng đè thấp hết mức, một cảm giác ngột ngạt rất mãnh liệt toát ra.

"Đại ca cô? Cô ở đội nào?"

"Đội cảnh sát thành phố N."

Mặt trắng nhỏ liền giật mình, lập tức muốn chạy, mới quay đầu đã bị ăn một đạp vào mông đập mặt về trước, đầu óc choáng váng. Cảm thấy cổ tay đau dữ dội, đã bị cô gái tóc đen bẻ ra sau lưng. Trên cổ tay còn được tặng thêm cái còng.

"Cảnh sát chết tiệt!"

Sở cảnh sát thành phố N.

Một nhóm người đang đi lại trong đại sảnh sở cảnh sát yên tĩnh, tiếng đế giày chạm đất có chút không hài hòa với bầu không khí yên tĩnh. Tiểu Vương vừa liếc mắt đã nhìn thấy đối phương đến với vẻ không thiện ý, vội vã tiến lên nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì?"

Đi phía trước là một phụ nữ mặc vest sẫm màu, với mái tóc nâu, một đôi mắt sáng đẹp mê người. Nhìn thấy Tiểu Vương đi tới, liền cười nói: "Tôi đến tìm người."

Tiểu Vương bị thu hút bởi người phụ nữ với nét đẹp trung tính này, câu trả lời nhẹ nhàng kia làm anh đỏ cả mặt, liền sững sờ đứng đó nhìn cô gái dẫn theo một đám người giống vệ sĩ bước vào. Khi Tiểu Vương tỉnh táo lại, cảm thấy đây không phải là lúc để mê gái, vội vàng chạy đến quầy lễ tân gọi điện thoại.

Gọi điện xong, Tiểu Vương vẫn ở đó ngây ngốc một thời gian, anh cảm thấy người phụ nữ vừa rồi thật quen mắt, nghĩ đi nghĩ lại bất ngờ la lên "A". Tiểu Vương nhớ, đã nhìn thấy hình ảnh của cô ấy trên tờ báo buổi sáng thành phố N sáng nay. Anh ấy vội cùng Tiểu Lâm nhiều chuyện một chút, nói rằng một người phụ nữ xinh đẹp như vậy làm kinh doanh thật uổn, tốt nhất là nên vào làng giải trí.

"CEO của tập đoàn Trương thị! Đoan Mộc Thần!"

Đoan Mộc Thần là một nhân vật rất nổi tiếng ở thành phố N.

Trước đó, có tin đồn tập đoàn Trương thị ngoài các hoạt động kinh doanh bề ngoài, đằng sau còn rửa tiền, cấu kết với thế lực đen, là cái gai trong mắt cảnh sát. Còn CEO của họ, là một cô gái trẻ, tất cả hoạt động từ thiện và phúc lợi công cộng đều nhìn thấy nàng, cụ cười thiên thần của nàng là thần tượng của rất nhiều trẻ em. Tuy nhiên, vì mối quan hệ sâu với tập đoàn Trương thị nên chẳng ai biết Đoan Mộc Thần là thiện hay ác, nói không chừng là sói đội lốt cừu.

Tiểu Vương đã hứng thú với Đoan Mộc Thần từ lâu, liền vội vàng lên lầu với tâm lý xem náo nhiệt. Khi anh đẩy cửa phòng tiếp khách ra, bầu không khí đã ngàn cân treo sợi tóc.

Đoan Mộc Thần vẫn là khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng: "Vậy là không thể thả người?"

"Phải." - Đối diện với Đoan Mộc Thần chính là nữ cảnh sát tóc đen, đã bắt mặt trắng nhỏ. Các nhân viên cảnh sát phía sau nét mặt đều căng thẳng, chuẩn bị sẵn sàng đón địch.

"Vậy à....." - Đoan Mộc Thần chống hay tai lên bàn, giữ nữ cảnh sát ở giữa, nghiêng mặt hơi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn thẻ cảnh sát của nữ cảnh sát.

"Giang Lai, cảnh sát Giang. Khi nào rãnh tôi mời cô uống trà chiều."

"Không cần khách sáo." - Giang Lai khoanh tay trước ngực, dáng vẻ tránh xa mười ngàn dặm.

Đoan Mộc Thần đứng dậy đi ra ngoài, đám vệ sĩ theo sau. Các nhân viên cảnh sát tưởng rằng bầu không khí căng thẳng như vậy, sẽ xảy ra một cuộc chiến tàn khốc. Ai ngờ kết thúc nhẹ nhàng tới mức họ không khỏi nhìn nhau. Giang Lai cúi đầu dường như suy nghĩ cái gì đó.

Tiểu Vương đóng cửa, nét mặt si mê. Giang tiền bối là người anh ngưỡng mộ nhất, lại đối đầu với Đoan Mộc Thần xinh đẹp như vậy. Thật là nên quay thành cả bộ DV.

"Cảm giác rất quen." - Giang Lai nghĩ thầm: "Đã từng nhìn thấy qua sao?"

Gió đêm rất lạnh, Đoan Mộc Thần thu vai, vệ sĩ bên cạnh lấy áo bành-tô khoác lên vai nàng, nàng gật đầu tỏ ý cám ơn.

"Này, các ngươi nói xem, có phải tôi từng gặp qua cảnh sát Giang không? Sao cảm thấy rất quen thuộc." - Nhìn như đang nói chuyện với vệ sĩ.

Thật ra Đoan Mộc Thần giống đang tự nói hơn. Đám vệ sĩ làm sao biết họ đã gặp hay chưa? Tất cả đều không trả lời được. May mà Đoan Mộc Thần không cần họ trả lời, chỉ yên lặng nhìn về phía trước.

Tài xế lái xe đưa Đoan Mộc Thần về đến Trương gia, Đoan Mộc Thần vừa vào cửa liền nằm cuộn tròn trên salong ở phòng khách.

"Đoan Mộc Thần." - Thấy Đoan Mộc Thần nhíu mày, một cô gái chừng 20 tuổi bước tới: "Lại không khỏe sao?"

"Thấy đau đầu thôi..... Không sao, bệnh cũ." - Đoan Mộc Thần nở nụ cười: "Tư Nguy, chị Trương đâu?"

"Mẹ em với ông già kia đi ra ngoài, một tuần mới về." - Cô gái này chính là Trương Tư Nguy.

"Ừ.." - Đoan Mộc Thần thấp giọng, vẫn mỉm cười, không muốn để Trương Tư Nguy lo lắng. Trương Tư Nguy thở dài, đưa tay xoa bóp đầu giúp Đoan Mộc Thần. Bởi vì Đoan Mộc Thần rất hay bị đau đầu, nên Trương Tư Nguy đã đi học massage. Mỗi lần sau khi xoa bóp giúp Đoan Mộc Thần, chị ấy sẽ nở một nụ cười nói: "Cảm ơn, tốt hơn rồi."

Ba năm trước, Đoan Mộc Thần sống sót trở về, nhưng đang hấp hối. Ông già tóc đỏ cũng được đưa về, không rõ tại sao.

Một cô gái tóc dài cả người tàn tạ với một con cương thi đưa Đoan Mộc Thần gần như tắt thở, đến trước nhà nàng. May mà Trương Tư Nguy vẫn ở nhà, để chờ Đoan Mộc Thần. Hai người bỏ Đoan Mộc Thần xuống rồi đi, Trương Tư Nguy vẫn còn cảm thấy ghét cương thi, nên tốt nhất không nên đi quá xa. Trương Bách Vân với Trương Tư Nguy đưa Đoan Mộc Thần vào bệnh viện, toàn lực cấp cứu mới giữ được cái mạng. May mà Đoan Mộc Thần là cảnh sát, nếu không bị thương nặng như vậy, bệnh viện chưa chắc sẽ chịu nhận.

Đoan Mộc Thần thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bác sĩ vẫn lo lắng nói với Trương Bách Vân: "Dù mạng sống đã không còn nguy hiểm, nhưng có một việc rất lạ. Não của cô ấy bị virus tấn công, dù tỉnh tại khả năng cao sẽ xảy ra biến chứng. Mọi người nên chuẩn bị tâm lý."

Hai mẹ con nhà họ Trương lo lắng không yên chờ Đoan Mộc Thần tỉnh lại, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý nếu đầu óc của Đoan Mộc Thần không bình thường. Kết quả, khi Đoan Mộc Thần tỉnh, lại rất vui vẻ. Chỉ là vừa thấy hai mẹ con họ Trương đang rất vui mừng, thì rất máu chó hỏi một câu: "Hai người là ai?"

Trương Bách Vân gạt lệ nghe bác sĩ giải thích. Đoan Mộc Thần mất trí nhớ là do virus không xác định gây ra, loại virus này chưa từng thấy, nó giống như một loại thuốc gây tê liệt não bộ, khóa chặt tất cả ký ức, cho nên mọi thứ của cô ấy đều bình thường, chỉ có trí nhớ là mất đi.

"Vậy có khả năng hồi phục không?" - Trương Tư Nguy hỏi.

"Có, nhưng khả năng rất thấp, trừ khi nghiên cứu ra kháng sinh. Nhưng có thể yên tâm, virus này không lây, trừ khi thông qua đường máu và quan hệ tìиɧ ɖu͙©."

Trương Tư Nguy vừa nghe "quan hệ tìиɧ ɖu͙©" đã đỏ mặt.

Ông chú tóc đỏ dường như có quan hệ với Trương Bách Vân, ông chú tóc đỏ không cho Trương Bách Vân bán mì nữa, rất hào phóng mở luôn một tập đoàn Trương thị, để một người không biết gì về kinh doanh như bà làm chủ tịch. Ban đầu, bà định kêu Trương Tư Nguy vào công ty làm, nhưng Trương Tư Nguy từ chối thẳng, nói muốn học tiếp. Mà nhà họ Trương đón nhận Đoan Mộc Thần, nói rằng họ là họ hàng.

Sau khi Đoan Mộc Thần tỉnh lại, sức khỏe kém hơn trước rất nhiều, dường như trở thành một cô gái yếu đuối trói gà không chặt. Hay là do trận chiến đã tàn phá cơ thể cô quá nhiều, khiến cô lần này hết lần khác bị đau đầu, hoặc có thể là do di chứng của virus. Có điều vậy cũng tốt, nhớ tới khoảng thời gian đầy máu me ba năm trước, Trương Tư Nguy đau lòng cho Đoan Mộc Thần, không muốn cô quay lại cuộc sống đó. Nên là đưa cô vào công ty với chức vụ CEO, mỗi ngày không có việc gì làm, thì đi làm từ thiện cũng tốt. Vì thế mẹ con họ Trương không kể cho Đoan Mộc Thần chuyện trước đây, chỉ nói cô là một nhân viên văn phòng bình thường, sau khi bị tai nạn xe thì não bị tổn thương.

"Tư Nguy....."

"Hả?"

Đoan Mộc Thần rũ mắt, ánh mắt rất mờ mịt: "Em...có biết một cô gái có mái tóc dài màu đen không? Đôi mắt đen, sắc mặt tái nhợt, môi mỏng mím chặt...... Em có biết một người như vậy không? Hoặc là, chị biết?"

Ngăn ngắn hai câu hỏi làm Trương Tư Nguy toát mồ hôi lạnh, rất không tự nhiên nói: "Làm ơn, trên đường đều là phụ nữ như thế. Được rồi đừng nghĩ mấy thứ này nữa, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi! Nếu không mai chị lại đau đầu không dậy nổi."

Đoan Mộc Thần nhắm mắt cười: "Chị nằm một lát, chút sẽ lên."

Tim Trương Tư Nguy đập nhanh, cái người này, từ khi nào lại có nụ cười như thế?

Người mà lúc nãy Đoan Mộc Thần nói, trong lòng Trương Tư Nguy đã có đáp án -- Giang Lai! Là cương thi đó! Chẳng lẽ cô ta lại xuất hiện? Vì sao vậy, chẳng lẽ là do kiếp số sao? Giang Lai nhất định là kiếp số của Đoan Mộc Thần.