Hồi ức của Giang Lai thiên (3)

Nhà trọ có lúc rất bận, nhưng vì tiết kiệm chi tiêu nên chúng tôi ko thuê thêm người, tất cả trong ngoài hầu như cả hai đều tự làm. Hai năm ở đây chúng tôi học được rất nhiều thứ, những việc mà ở Giang gia và Hà gia cả đời cũng ko cần phải làm. Bất quá chúng tôi thấy hài lòng, chỉ cần ở bên nhau, tất cả đều chẳng còn quan trọng.

Có một ngày, bên trong nhà trọ của chúng tôi xảy ra một việc kỳ lạ. Tôi với Phân Khắc ra ngoài mua đồ trở về, thì Đường tiểu nhị nói là hôm nay có một vị khách rất kì quái. Vị khách đó thân hình cao lớn, mặt xanh nanh vàng, bộ dạng dại ra, rất đáng sợ. Vốn tính ko muốn để hắn vào trọ, nhưng nhìn hắn có vẻ ko ổn, lại chi tiêu hào phóng, nên cho vào. Tôi ko tin, làm gì có người nào như vậy? Phân Khắc nghi ngờ, nói tiểu nhị tỉ mỉ tả thật rõ về người đó, nét mặt của em ấy càng lúc càng nghiêm trọng.

"Phân Khắc, người đó?" - Thấy biểu hiện của em ấy, tôi đã biết đáp án.

"Thiên, nghe tiểu nhị miêu tả, huynh cảm thấy vị khách đó rất giống một cương thi trong sách từng nói qua."

[Vì 2 người giả làm vợ chồng, nên tất nhiên sẽ thay đổi xưng hô. Chứ vợ chồng mà tỷ -muội nó kì.]

Cương thi? Tôi sững sờ, theo như Phân Khắc nói tôi cũng xác nhận trong sách đã từng miêu tả một ít liên quan đến cương thi. Mặt xanh, nanh vàng.

Biểu hiện hoảng sợ.

"Chuyện này......." - Tôi cắn môi dưới nhìn Phân Khắc, ko ngờ chuyện phiền phức lại tìm đến cửa.

"Để huynh lên xem. Tiểu nhị, hắn ở phòng nào......"

Tôi nhanh chóng che miệng Phân Khắc, nói: "Huynh muốn làm gì? Huynh muốn xem sao? Lỡ đúng là cương thi thì sao? Muội ko muốn gây chuyện thị phi, mặc kệ hắn là người hay cương thi, hắn ở trọ rồi cũng sẽ đi. Huynh lo chuyện bao đồng làm gì."

Phân Khắc nhìn nét mặt vừa nghiêm túc vừa lo lắng liền buồn cười, kéo tay tôi làm nũng nói: "Được được rồi, tỷ tỷ xinh đẹp của huynh, huynh nghe lời, ko cho đi ta sẽ ko đi, được ko? Đừng giận mà, giận sẽ hại cơ thể, huynh đau lòng." - Tôi thấy gương mặt bướng tỉnh của em ấy liền nguôi giận một nửa. Đêm đã khuya, chúng tôi trở về phòng nghỉ.

Đêm đó tôi khó ngủ, đang là Trung Thu nên thời tiết ko nóng, nhưng tôi vẫn cảm thấy khô nóng, vươn người. Phân Khắc bị tôi đánh thức, dụi dụi mắt, ôm tôi vào lòng, giọng nói ngáy ngủ: "Làm sao vậy, ko ngủ được sao?" - Tôi nằm trong lòng em ấy, bất giác cảm thấy sợ, chỉ có dán vào ngực của em ấy, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của em ấy mới làm tôi hơi bình tâm.

"Ngủ ko được, cảm thấy sợ."

Phân Khắc mơ màng cười nói: "Sợ cái gì, tỷ tỷ đang lo lắng con cương thi đó?" - Qua nhiều năm như vậy, em ấy vẫn gọi tôi là tỷ tỷ, dường như đã thành thói quen ko bỏ được. Tôi ko biết trả lời thế nào, ko phải chỉ vì cương thi đó, mà có một cảm giác lo sợ khác. Sau đó nghĩ lại, hay chỉ là linh cảm.

[Có người thì mình sẽ để là huynh - muội vì 2 ng giả vợ chồng, ko có người là tỷ - muội]

Phân Khắc thấy tôi ko trả lời, liền ôm chặt tôi: "Tỷ tỷ đừng sợ, có muội ở đây, sẽ bảo vệ tỷ. Nếu tỷ cảm thấy nơi này tà khí nặng, ngày mai muội sẽ nhờ sư phụ đến, để ông ấy giúp chúng ta xua âm khí." - Nói qua liền chạm khẽ vào môi tôi.

"Sư phụ của muội?" - Tôi nghi hoặc.

"Đúng đó, chính là vị đạo sĩ đã dạy muội thuật ly miêu hoán thái tử. Lúc trước có gửi tin báo là sẽ vân du đến đây. Muội tính toán một chút, cũng chắc đã được 2 ngày rồi."

Tôi ko nói, cũng ko muốn suy nghĩ nhiều, Phân Khắc liền ôm lấy, rồi ngủ tiếp. Tôi nhìn bóng cây ở ngoài cửa sổ liên tục chập chờn, trong lòng ko biết thế nào. Tôi xoay người, chui sâu vào lòng ngực của Phân Khắc, muốn tìm tư thế ngủ thoải mái nhất. Nhưng là, cả đêm ko chợp mắt.

Sáng hôm sau tôi dậy từ sớm, đi vào nhà bếp muốn làm bữa sáng cho Phân Khắc. Vừa mới xuống lầu đã nghe tiếng kêu sợ hãi, trong lòng tôi run lên, thấy tiểu nhị liên tục lăn lộn từ hậu viên chạy đến. Miệng cứ la hét mơ hồ: "Chết............Chết người rồi! Chết người rồi" - Tôi kéo tiểu nhẹ, khẽ la.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó! Đừng ở đây làm ồn! Đã xảy ra chuyện gì? Cái gì mà chết người. Đưa ta đi xem."

Tiểu nhị ko dám đi: "Bà chủ tự đi đi! Ở sân sau! Tiểu nhân thực sự...........bị sợ tới vỡ mật rồi! Chân ko nhúc nhích nổi."

Tôi lại tiếp tục nhắc nhở: "Ngươi vào bếp đi, đừng có ra ngoài ăn nói linh tinh biết chưa?" - Tiểu nhị gật đầu liên tục, chạy thẳng vào bếp. Tôi tự mình đi vào sân sau, trong lòng cũng có chút sợ, thế nhưng sự hiếu kì vẫn hấp dẫn để tôi bước vào sân sau. Từ xa nhìn tới có một người nằm dưới tán cây sân sau, người đó tôi chỉ nhìn sơ liền nhận ra đó là người làm trong quán trọ Chu Lục, chuyên phụ trách quét dọn. Hắn vừa lùn còn mập, mặc y phụ của quán trọ, vì thế tôi xác định đó là hắn. Hắn nằm trên đất, cái đầu lắc lắc, lưng đưa về phía tôi, hai tay dang rộng, cứ như say rượu. Nhưng tôi biết, lúc này ko phải hắn đang say. Nếu ngủ thì khi tiểu nhị la lớn như vậy hắn sẽ phải nghe thấy, mà bây giờ hắn cứ như hồn lìa khỏi xác, nhìn cứ như một cái xác.

Đột nhiên có một bàn tay đập lên vai tôi, tôi giật mình vung tay về sau. Tuy rằng tôi tập võ chưa lâu, nhưng cũng đủ để phòng thân với mấy chiêu thức quen thuộc. Một chưởng đó đánh thẳng vào trán Phân Khắc, tại vì ko đề phòng nên Phân Khắc hét lên rồi té ngã. Tôi vừa nhìn thấy Phân Khắc, liền đến đỡ em ấy. Em ấy xoa cái trán ửng đỏ, bất đắc dĩ nói: "Tỷ tỷ của muội, tỷ đang múa cái gì đấy. Tự nhiên đập muội một chưởng, may muội là người tập võ, nếu là phụ nữ bình thường trói gà ko chặt, chắc bị tỷ đập chết rồi."

Tôi xin lỗi em ấy, đỡ em ấy dậy, quay đầu nhìn Chu Lục phía sau. Hỏi Phân Khắc: "Sao muội lại tới đây?"

Phân Khắc lách qua người tôi, em ấy cũng nhìn thấy Chu Lục nằm trên đất, liền đi tới.

"Chờ chút." - Tôi muốn ngăn em ấy, nhưng em ấy vài bước đã đến cạnh Chu Lục, ngồi xổm xuống, xem xét. Phân Khắc luôn làm cho người khác có cảm giác an toàn, cho dù lúc nãy tôi rất sợ, nhưng bây giờ lại cam đảm bước tới.

"Cổ đã bị cắn đứt, vết cắn rất đặc biệt. Thiên, tỷ xem." - Phân Khắc chỉ vào cái cổ của Chu Lục nói: "Vết thương này chắc chắn là chí mạng, rất sâu, thế nhưng xung quanh ko có nhiều máu, tỷ ko cảm thấy lạ sao? Nhìn sắc mặt hắn, còn có cái cổ, quần áo và màu sắc da xuất hiện tím xanh. Có giống với cái người hôm qua tiểu nhị miêu tả ko?"

"Ko lẽ......."

Nét mặt Phân Khắc nghiêm túc: "Hay là, do cương thi làm......" - Ngay lúc Phân Khắc đang suy nghĩ, thì thi thể Chu Lục bất ngờ nhào tới, há to miệng lộ ra răng nhanh sắc bén, cắn phập vào cổ Phân Khắc. Tôi và Phân Khắc đều kinh hãi, Phân Khắc dùng cùi chỏ đánh mạnh tới, Chu Lục bị đánh bay. Thế nhưng hàm răng vẫn cắn chặt vào cổ Phân Khắc, khi bay đi kéo luôn một miếng thịt lớn.

Người luyện võ đều dựa vào khí tức của đối phương để phán đoán tiến thủ, nhưng vỉ Chu Lục đã chết lại bất ngờ tất công, Phân Khắc đang nói chuyện cùng tôi lại ở rất gần. Coi như thực lực của em ấy cao hơn Chu Lục, nhưng vẫn bị đánh lén.

Cổ Phân Khắc thiếu mất cả miếng thịt, tôi nhìn đến khó chịu, ngẩn cả người. Phân Khắc cũng kinh ngạc đến đơ ra, nét mặt còn cứ như đang nằm mơ. Vết thương trên cổ em ấy bắt đầu phun máu, em ấy dùng tay ấn lại, nhưng máu vẫn chảy điên cuồng qua những kẽ tay. Chu Lục lại đứng lên, hai mắt đỏ chót, miệng thì đang nhai miếng thịt ở cổ của Phân Khắc, âm thanh thật buồn nôn. Phân Khắc 1 tay ấn cổ, 1 tay bẻ cành cây, vận dụng nội lực bắn về Chu Lục, trói hai tay hắn vào cây cột.

Phân Khắc quay đầu, thấy tôi còn đang ngẩn người ánh mắt đầy hoảng sợ. Sự biến hoá này quá nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng. Nửa người của Phân Khắc nhuộm đỏ vì máu, mặt em ấy đầy mồ hôi, tay đặt lên cổ để che vết thương. Em ấy thở hổn hển, đứt quãng nói với tôi: "Tỷ tỷ.......lấy lửa tới.....Đốt.....đốt con cương thi này...."

Tôi "nha" một tiếng, máy móc chạy về phía bếp. Dáng vẻ đầy máu của Phân Khắc cứ trong đầu tôi, tôi hoàn toàn ko biết bếp phải đi từ đâu, chỉ dựa vào bản năng mà chạy vào bếp lấy lửa. Có một dự cảm ko tốt cứ luẩn quẩn trong lòng. Nét mặt Phân Khắc tái nhợt......có phải em ấy.....Khi tôi cầm đuốc trở lại sân sau, thì linh cảm của tôi đã trở thành hiện thực. Phân Khắc nằm trên mặt đất.

Tôi khó khăn cất bước, còn Chu Lục thì đang giãy dụa cố thoát khỏi cành cây đang trói buộc hắn nhưng ko đc, cổ họng phát sinh tiếng gào rú. Tôi ném cây đuốc tới, cả người Chu Lục cháy hừng hực. Tôi đi tới cạnh Phân Khắc, muốn đưa em ấy đi trị thương. Nhưng tôi vừa chạm vào em ấy, thì vết thương trên cổ cứ chảy máu ko ngừng. Cái cổ thì ngửa hẳn ra, cứ như muốn đứt lìa vậy.

Tôi bắt đầu khóc, ko dám chạm vào em ấy.

Phân Khắc mở mắt, nhưng đăm đăm. Nước mắt của tôi rơi lên mặt em ấy, em ấy khó khăn hỏi: "Tỷ........khóc?"

Tôi vội vàng nhìn em ấy, phát hiện em ấy dù đang nói với tôi, nhưng ánh mắt cứ đăm đăm nhìn lên trời. Trong lòng tôi vô sùng sợ, cảm giác đau đớn nước mắt tuôn trào như mưa rơi lên mặt Phân Khắc.

"Phải.....phải...đốt xác của muội...."

"Muội sẽ ko chết, ko đâu........" - Tôi muốn ôm em ấy, nhưng hoàn toàn vô dụng. Vào lúc này cơ thể tôi hoàn toàn mềm nhũn, đứng còn ko nổi thì làm sao ôm em ấy?

Phân Khắc cũng khóc, đây là lần đầu tiên tôi thấy em ấy khóc. Giọng của em ấy đứt quãng, ngay cả tôi cũng khó nghe thấy: "Muội......muội cứ nghĩ...nhất định sẽ cùng tỷ tỷ đến già...." - Nói xong liền ngắt hơi.

Tôi ko thể tin chuyện đang xảy ra, tự nhủ nói: "Muội lại trêu tỷ, muội lại trêu tỷ rồi." - Tôi ôm chặt lấy em ấy: "Mau tỉnh lại! Đừng có đùa với tỷ nửa! Nếu ko, tỷ sẽ giận thật đó! Thật đó........." - Chỉ vài chữ mà thấy thật khó khăn, nước mắt vẫn cứ tuôn ra, ngực thắt lại đến ko thở nổi. Tôi nhếch miệng, nhưng ko khóc thành tiếng.

Nếu ko phải sư phụ của Phân Khắc xuất hiện đúng lúc, tôi sợ rằng Phân Khắc đã chết thật rồi. Đạo sĩ vừa vào quán trọ, cảm giác được âm khí rất nặng, chạy vào phòng gϊếŧ chết cương thi đã cắn Chu Lục. Sau đó, ông tìm thấy Phân Khắc cũng bị cắn, lập tức kéo tôi ra xa, nói: "Lập tức thiêu xác nó đi!"

"Ko được." - Tôi hét lên.

Đạo sĩ nói: "Nếu ko thiêu, đứa nhỏ này sẽ biến thành cương thi."

"Tôi mặc kệ! Nói chung tôi ko muốn rời khỏi muội ấy." - Tôi giãy dụa muốn thoát khỏi đạo sĩ, chạy đến ôm lấy Phân Khắc. Đạo sĩ cuốn lên: "Nếu như cô ko thiêu xác cô bé, sau hai ngày nó cũng biến thành cương thi. Lúc đó nó sẽ gϊếŧ thêm nhiều người, cô ko hiểu sao?"

Tôi ra sức lắc đầu. Ko hiểu! Ko hiểu! Tôi ko muốn hiểu.

Đạo sĩ lắc đầu: "Nữ nhân ngu ngốc! Hành vi của cô sẽ hại chết chính mình, còn hại rất nhiều người vô tôi." - Tôi nghe ông ấy nói thế, nhưng hoàn toàn ko để tâm, tôi hỏi đạo sĩ: "Có thể cứu muội ấy ko? Có thể cứu muội ấy ko? Muội ấy là đệ tử của ông mà...ông....ông giúp muội ấy đi." - Tôi dường như cúi lạy trước mặt ông ấy, lòng tự ái chưa bao giờ chịu thua trước mặt ai, vào lúc này tôi chẳng còn quan tâm.

Đạo sĩ suy nghĩ một hồi, nói: "Cũng ko phải là ko có cách..........."

Tôi bất ngờ nắm lấy cánh tay ông ấy, thất thố hỏi: "Có cách gì? Mau nói tôi biết!!"

Đạo sĩ dùng bùa dán khắp người Phân Khắc, nói với tôi. Đầu tiên là chôn cất em ấy, thi độc trong cơ thể của em ấy đã được phong ấn. Sau 200 năm thi độc sẽ tan biết, trong lúc này em ấy sẽ trong trạng thái giả chết. Trên đời này có một thanh kiếm gọi là Quang Mộc kiếm, chỉ có duy nhất một gia tộc có thể sử dụng được nó. Dùng máu của họ, có thể gϊếŧ cương thi cũng có thể cải tử hồi sinh.

Đạo sĩ nói xong thì rời đi, còn tôi vì câu nói của ông ấy mà tìm kiếm suốt 300 năm.

Ko ai nói cho tôi biết, uống máu cương thi thì cũng biến thành cương thi, bắt đầu trải qua năm tháng chờ đợi. Trong 200 năm tôi cùng thế giới thay đổi, tôi cũng phải thay đổi chính mình, vì muốn thích nghi với thế giời này. Tôi thu dọn tình cảm của mình, lang thang khắp nơi. Tôi vì Phân Khắc đã xây một ngôi mộ, thay đổi rất nhiều lần, chỉ vì muốn bảo quản thi thể của em ấy tốt hơn. 80 năm sau, tôi lại lấy tên là Giang Lai, vì cái tên 'Thời Thiên' đặt biệt dễ gây sự chú ý, cũng sẽ làm người ta dễ nhớ. Tôi ko cần bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn ở một nơi yên tỉnh, thầm lặng chờ đợi người yêu tỉnh lại.

200 năm trôi qua trong nháy mắt, nhưng cho đến lúc này tôi vẫn chưa tìm thấy Quang Mộc kiếm.Thời gian chầm chậm trôi đã đến 300 năm, lòng tôi thất vọng vô cùng.

Một lần tình cờ, tôi quen được cô bé tên Đoàn Nhiên. Cô bé có thể tạo lửa từ bàn tay, điều này làm cho tôi mừng rỡ vạn phần. Dù thời gian dài như vậy vẫn chưa tìm được gia tộc cùng với thanh kiếm đó, nhưng tôi hỏi thăm được người trong gia tộc đều có năng lực đặt biệt. Năng lực này lại giống hệt của Đoàn Nhiên.

Đoàn Nhiên tiếp cận tôi, cô bé nói yêu thích tôi, tôi cũng ko chán ghét cô bé, cũng có chút thích sự ôm ấp đó. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn nghĩ tới việc hồi sinh Phân Khắc, tất nhiên tôi chưa từng quên bỏ người yêu của mình. Có nên để Đoàn Nhiên đến gần thêm ko? Nếu như cô bé biết được quá khứ của tôi, cảm thấy tôi dồn hết tâm trí chỉ vì muốn tiếp cận cô bé, thì cô bé có hận tôi ko?

Mặc dù tôi ko muốn cô bé hiểu nhầm, thế nhưng cô bé vẫn biết được bí mật của tôi. Trong laptop của tôi đầy những tài liệu liên quan đến cương thi phục sinh, với hình ảnh của Quang Mộc kiếm. Khi Đoàn Nhiên nhìn thấy, cô bé hỏi tôi, cười nhạo tôi, nói cô bé ko phải là người đó.

Cô bé ko phải người của gia tộc đó, tôi thì im lặng. Nếu cô bé thấy đang bị tôi lợi dụng, tôi đã lừa dối tình cảm của cô bé, vậy tôi cũng chẳng còn gì để nói. Dù rằng khi tôi ở cùng cô bé, làm sau này cô bé phát hiện và thức tỉnh năng lực.

Tôi ko muốn cùng cô bé dây dưa, tôi là cương thi cô bé là người, chúng tôi ko thể ở cùng nhau, đến cuối cùng vẫn sẽ hại cô bé. Tôi chuẩn bị rời đi, thế nhưng cô bé ko cho, cô bé hỏi có phải tôi lại đi tìm tình nhân mới. Tôi tức giận, chỉa súng vào cô bé: "Em ko để chị đi, thì chị sẽ gϊếŧ em."

Ánh mắt đẹp đẽ của Đoàn Nhiên trở nên u ám, giọng điệu châm chọc, nắm lấy súng trong tay tôi đặt thẳng vào ngực mình: "Bắn vào đây, bắn thẳng vào trái tim em này. Như vậy em mới có thể chết, như vậy tâm mới có thể chết."

Tôi thật sự đã nổ súng, nhưng ko bắn vào tim cô bé. Khi cô bé ngất đi, tôi liền đưa cô bé vào bệnh viện, trải qua cấp cứu cô bé vẫn còn sống. Như vậy thật tốt, cô bé vẫn có thể tiếp tục sống, còn khẳng định là cực kì hận tôi. Ở trên thế giới này, chỉ có hận mới chiến thắng tình yêu. Vậy thì cứ để cô bé hận tôi, sau đó sẽ quên tôi.

Đời người thật dài, dài đến mức ko thể nhớ rõ mọi thứ. 100 năm trước đã từng đến đâu, đã quen biết ai, tôi đã quên hết. Tôi nghĩ, cái não của con người có phải đã chứa đầy, nên bị liệt luôn rồi. Tôi vẫn tiếp tục tìm thanh kiếm, có chút thấy mệt rồi. Nếu nói lúc đầu là vì yêu, thì bây giờ nó trở thành một loại niềm tin.

"Cô tên gì?" - Người đó tiếp tục hỏi tôi.

"Giang Lai."

Người đó cười cợt: "Tên rất hay."

Tên rất hay sao? Nhưng đúng là rất mỉa mai, tôi tên Giang Lai, nhưng vẫn cứ sống mãi trong quá khứ.

(Kết)