Hồi ức của Giang Lai thiên (2)

Bán Hạ phủi mảnh lá phong trên tay áo, ánh mắt ko nhìn Đổng Bạch, rất rõ ràng là xem thường hắn: "Trạng Nguyên gia muốn so cái gì, chi bằng nói nhanh. Tiểu nữ với Giang tỷ tỷ vẫn chưa ăn cơm, đang rất đói bụng."

Đổng Bạch giữ bình tĩnh: "Ko thể trúng kế khích tướng của cô nhóc giảo hoạt này."

"Văn đấu, vậy thì tỷ thí kỳ nghệ." - Tôi biết Đổng Bạch rất tự tin về kỳ nghệ. Cha của hắn từ nhỏ đã nổi danh kỳ nghệ xuất chúng trong kinh thành, từ nhỏ hắn đã được cha cho xem thoả thích sách dạy đánh cờ để bồi dưỡng, cũng đã cùng vô số cao thủ kỳ nghệ so tài. Vào năm 12 tuổi, hắn đã đánh thắng cha mình, từ đó chưa từng thua, nên đối với kỳ nghệ hoàn toàn chắc chắn. Hơn nữa đạo kỳ nghệ, thắng thua chỉ cần liếc mắt đã biết. Xem ra hắn cảm thấy nếu Bán Hạ thua, muốn khống chế cũng ko khống chế được. Quả nhiên, Đổng Bạch nhìn thấy nét mặt khó khăn của Bán Hạ liền đắc ý, mở quạt trong tay, nhìn xa xôi nói: "Sao nào, Hà tiểu thư chưa đồng ý có phải là sợ?"

Bán Hạ cau mày: "Đối với kỳ nghệ tiểu nữ ko mấy tự tin, cũng chưa từng thắng nổi phụ thân."

Đổng Bạch cười ha ha: "Ta đường đường Tân Khoa Trạng Nguyên, ko lẽ lại bắt nạt một cô nương? Như vậy đi, ta nhường ngươi thập tử."

Bán Hạ nói: "Đôi khi Trạng Nguyên gia nói thật ko công bằng. Như vậy đi, nếu tiểu nữ có thể may mắn đấu hoà với Trạng Nguyên gia, thì xin Trạng Nguyên gia liền mở đường hồi phủ, thế nào?"

Đổng Bạch cười gằn: "Như vậy là công bằng? Có điều muốn đấu hoà với ta, chỉ sợ là nằm mộng giữa ban ngày. Ngay hôm nay, ta cưới Giang Lai đã định."

Tuy rằng gã họ Đổng kia ko làm ầm ĩ, nhưng trong mắt tôi hoàn toàn ko hề có bóng dáng của hắn, tôi chỉ nhìn Bán Hạ. Bán Hạ tuổi trẻ xinh đẹp, làm tôi ko thể dời mắt. Một khắc đó tôi cảm thấy, cô gái kém tôi 2 tuổi đã chiếm trọn trái tim mình, sẽ ko còn chỗ trống cho người khác.

"Vậy Trạng Nguyên gia ko đồng ý?"

"Được, ta đồng ý."

Thấy Bán Hạ cười liền biết, trận đấu văn này em ấy nhất định nắm chắc phần thắng. Tôi biết rõ, Bán Hạ ko am hiểu kỳ nghệ, em ấy đã từng cùng cha em ấy và tôi đấu cờ, nhưng em ấy chưa từng thắng nổi, nhưng em ấy cũng chưa từng thua. Tôi hâm mộ nhất chính là em ấy đã nhìn qua sẽ ko quên được, bản lĩnh học nhanh như gió. Em ấy từng đọc rất nhiều sách dạy đánh cờ, một vài thế cờ trong thực chiến em ấy vẫn nhớ. Mặc dù chỉ học bằng cách nhớ thì em ấy sẽ ko thắng nổi người khác, thế nhưng đến giờ phút then chốt thì em ấy luôn chỉ bằng một nước cờ cải tử hồi sinh, bản lĩnh ko chịu thua đúng là rất lợi hại. Đổng Bạch làm sao hiểu được em ấy? Bán Hạ là một quyển sách thần kỳ rất khó hiểu, chỉ có những người thích đọc sách cảm thấy hứng thú nghiền ngẫm, thì mới nhìn ra được một ít manh mối nhỏ.

Vì lẽ đó, sau hai canh giờ so kỳ nghệ kịch liệt, Đổng Bạch đã ko còn thái độ hùng hổ, sắc mặt trắng bệch. Bán Hạ vẫn rất ung dung, nhìn bàn cờ liền biết ván này nhất định sẽ hoà.

Đổng Bạch tức giận đập bàn cờ, quân cờ rớt đầy mặt đất, chỉ vào Bán Hạ nói: "Ngươi chỉ là một thường dân lại dám nhiều lần lớn lối, ta nhất định bẩm tấu trước mặt Hoàng Thượng vạch tội ngươi. Hà gia của ngươi sẽ bị tru di........"

Bán Hạ chỉ cân nhắc nhìn Đổng Bạch thất thố, thấy hắn càng nói càng quá đáng, liền đứng lên. Ở phương diện võ nghệ Đổng Bạch ko bằng, nên có chút e sợ em ấy, theo bản năng lùi về sau. Bán Hạ nhanh sáp tới, ghé vào lỗ tai của hắn nói nhỏ cái gì đó, Đổng Bạch liền biến sắc trắng bệch. Đổng Bạch sửng sốt chốc lát, rồi thật sự mở đường hồi phủ. Tôi hiếu kỳ, ko biết Bán Hạ đến cùng đã nói gì mà làm cái người ngông cuồng tự đại lại sợ hãi chạy trối chết. Sau đó tôi hỏi em ấy, em ấy cũng thần bí, trêu chọc tôi nửa ngày cũng ko chịu nói.

Sự việc Tam thối Trạng Nguyên rất nhanh lan truyền khắp kinh thành, Đổng gia giận tái mặt, việc Đổng Bạch cầu thân ngay cả cha và mẹ hắn đều ko biết. Đổng Bạch bị mắng máu chó đầy đầu, thở phì phò đi vào triều trước thời gian thăng triều. Chẳng biết vì sao , nghe nói là con đường làm quan của hắn rất gian nan, hắn là Tân Khoa Trạng Nguyên nhưng lại ko được Hoàng Thượng coi trọng, bị xa lánh và áp bức. Tôi biết việc này có chút cười trên sự đau khổ của người khác.

Có điều, mấy chuyện vui đó ko làm cuộc sống của tôi trở nên tốt hơn, mà ngược lại mây đen phủ đầy. Ngay lúc đó tôi chưa hề nghĩ, việc Trạng Nguyên ngang ngược cầu thân lại là bước ngoặt trong đời tôi.

Bán Hạ rất lâu ko đến nhà tôi, tôi phái người đưa thư cũng đều chẳng có hồi âm. Tôi đang lo lắng ko biết Bán Hạ có phải đã sinh bệnh, mua thật nhiều dược liệu quý cùng nha hoàn Tiểu Quế muốn đến Hà phủ thăm em ấy. Ai biết được, dược liêu còn chưa mua đủ, thì nghe tin Bán Hạ xuất giá. Tôi thấy đả kích, ko ngủ ko nói, cả ngày nhốt trong phòng, nhìn l*иg chim Bạch Yến đờ ra. Chẳng lẽ là tôi hiểu sai sao? Bán hạ ko hề có thứ tình cảm đó với tôi? Nhưng làm sao đúng chứ?

Trong ánh mắt của em ấy sự yêu thương tràn đầy ko che giấu, tại sao lại là tôi tự ảo tưởng? Nhưng nếu thật sự em ấy có ý với tôi, làm sao lâu vậy ko đến thăm tôi, cứ như vậy ko một tiếng đã gả cho người khác?

Tôi càng nghĩ càng ko thông, càng ko thông càng nghĩ, nghĩ đến ko thể chợp mắt, cả ngày ko ăn, cả người tiều tuỵ, cuối cùng ngã bệnh.

Tôi bị bệnh trong nhà liền cuống lên. Tôi từng vô tình nghe thấy cha mẹ nói cái gì đó, sức khoẻ không tốt thì làm sao bây giờ? Kỳ hạn đã tới, nếu bị trách tội Giang gia chúng ta làm sao gánh nổi? Lúc đó tôi ko nghe rõ họ nói gì, cũng ko có tâm trạng suy nghĩ. Chỉ trông ngóng tin tức tôi bị bệnh truyền đến Bán Hạ, nếu em ấy thật sự thương tiếc tôi, nhất định sẽ đến tìm tôi.

Hay là trời cao thương hại. Một đêm canh ba, mọi nhà đã đóng cửa, Bán Hạ nhảy từ cửa sổ nhà tôi đi vào.

Tôi vừa nhìn thấy em ấy, những ngại ngùng đều quăng lên 9 tầng mây, chỉ muốn ôm chặt em ấy, khóc như mưa. Bán Hạ thấy tôi khóc, cũng bắt đầu luống cuống tay chân, sau đó cũng khóc theo tôi. Chúng tôi kể với nhau về sự nhớ nhung, vừa cùng nhau lau nước mắt như hai đứa bé. Chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt một khắc cũng ko cam lòng rời khỏi đối phương.

An ủi một hồi tôi liền luôn miệng, tôi hỏi em ấy: "Tại sao lâu như vậy muội ko đến thăm tỷ? Tỷ đưa tin cho muội, cũng ko thèm hồi âm cho tỷ. Bây giờ tới đây nói nhớ nhung, muội nói làm sao tỷ tin được?"

"Tin? Muội chưa từng nhận được thư tín nào của tỷ." - Bán Hạ chớp mắt, liền tức giận nói: "Nhất định là phụ thân muội giở trò, ko cho muội với tỷ liên lạc. Đáng ghét! Từ bây giờ muội và Hà gia ko còn quan hệ, cũng ko muốn gặp lại họ."

Tôi giật mình nói: "Bán Hạ, ko nên lỗ mãng như thế! Chỉ vì chút chuyện mà muốn cắt đứt quan hệ với người nhà. Đừng làm bậy."

Bán Hạ lớn tiếng: "Chút chuyện? Tỷ tỷ tốt của muội, tỷ biết tại sao thời gian dài như vậy mà muội ko đến tìm tỷ ko? Muội ko phải loại người bạc tình phụ nghĩa! Bởi vì muội bị thương, ko còn sức rời giường, lại càng ko thể ra khỏi nhà."

"Bị thương?" - Bây giờ tôi mới để ý Bán Hạ gầy đi rất nhiều, thế nhưng còn chưa kịp hỏi, em ấy nói vậy làm tôi cực kỳ lo lắng: "Thương thế của muội thế nào rồi?"

Bán Hạ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Ở trên lưng."

"Để tỷ xem."

"Đừng........."

"Ko được! Tỷ nhất định phải xem! Nhanh lên!"

Bán Hạ ko từ chối được, đành phải nằm bẹp trên giường, cởi bỏ quần áo lộ ra phần lưng. Tôi nhìn thấy sau lưng em ấy có một cái bớt màu đỏ, bên trên còn đầy những vết roi, nước mắt lăn dài: "Ai lại nhẫn tâm xuống tay nặng như vậy?"

Bán Hạ lờ mờ nói: "Là phụ thân muội."

Tôi ngạc nhiên: "Phụ thân muội? Tại sao.............."

Bán Hạ thở dài: "Giang tỷ tỷ, phụ thân tức giận vì muội gây sự ở bên ngoài, nên đã đánh muội......." - Nói đến đây em ấy đột nhiên cất cao giọng: "Ông ấy đã ép chết mẹ muội, ko còn ai thương muội che chở cho muội. Còn nói muội trời sinh gàn bướng, cứ ép buộc muội thành thân! Nói sau khi lấy chồng thì an phận! Nói cái quỷ gì chứ! Nếu tối nay muội ko thừa dịp ông ấy và gia đinh lơ là bèn bỏ trốn, dám chừng ngày mai muội bị bắt ép gả đi xa rồi." - Bán Hạ đột nhiên nắm chặt tay tôi, động tình nói: "Muội ko muốn lấy chồng xa! Ko muốn rời xa tỷ tỷ!"

Cơ thể ko hề che đậy của em ấy đập vào mắt tôi, làm lòng tôi hơi động. Biểu hiện tràn đầy yêu thương dường như bị cô nhóc trước mắt nhìn thấu, em ấy ôm lấy cổ tôi, hôn lên. Chưa bao giờ cùng người khác tiếp xúc cơ thể, tôi có chút hoảng, thế nhưng nụ hôn của Bán Hạ vừa ngọt ngào và dịu dàng, rất nhanh tôi liền mê mụi. Em ấy cởi bỏ y phục của tôi, hai người trên giường môi dính chặt môi, ôm siết lấy nhau. Đó có phải là yêu ko, chúng tôi cũng ko rõ nữa, thế nhưng cả hai đều rất vui vẻ. Đêm đó, đối với tôi và Bán Hạ đều là một đêm khó quên. Chúng tôi trao hết cho nhau, hưởng thụ sự vỗ về của người yêu, kết nối thật sâu, thời gian trôi qua nhanh như bị ai cướp đi.

Sau đó chúng tôi đều mệt mỏi, tôi dựa vào ngực em ấy thϊếp đi một lúc. Trời sắp sáng em ấy liền gọi tôi dậy, nói nhỏ bên tai tôi: "Chúng ta phải đi thôi."

"Đi? Đi đâu?"

"Lẽ nào tỷ còn chưa biết? Phụ thân tỷ muốn gả tỷ cho thái tử." - Thì ra lúc đó, em ấy nói nhỏ bên tai Đổng Bạch việc này. Tự biết ko thể cùng thái tử tranh thê, nên hắn đành bỏ chạy.

"........." - Tôi nhớ lại lúc trước vô tình nghe thấy cha mẹ nói chuyện, lúc đó tôi cũng ko để trong lòng, ai ngờ chuyện là vậy.

"Vẫn là tỷ ko muốn đi theo muội? Muốn gả vào trong cung, hưởng thụ cả đời vinh hoa phú quý sao?"

Tôi có chút ko vui: "Ở trong mắt muội, tỷ là như vậy sao?"

Bán Hạ nắm chặt tay tôi, nói: "Tỷ tỷ vậy cùng muội bỏ trốn, chúng ta đi khỏi nơi này, chu du thiên hạ, thanh thanh thản thản bên nhau một đời, có được ko?" - Tôi tất nhiên vạn lần đồng ý, nhưng nếu thật sự tôi phải gả cho thái tử, tôi bỏ trốn thì cha mẹ sẽ thế nào? Đây chính là tội khi quân.

"Tỷ tỷ đang lo lắng điều gì? Là lo lắng cho phụ mẫu sao?" - Tôi chưa mở miệng, chỉ cần một ánh mắt Bán Hạ cũng hiểu rõ tôi. Tôi im lặng, ko biết nói gì.

"Nếu là việc đó, tỷ tỷ ko cần lo lắng. Bán Hạ đã có một diệu kế." - Bán Hạ giảo hoạt nháy mắt. Tôi hiếu kỳ: "Muội có cách gì?"

Bán Hạ nói: "Lúc nhỏ muội có quen một đạo sĩ, pháp lực cao cường. Ông ấy pháp thuật cao siêu, muội luôn muốn bái ông ấy làm sư, nhưng đáng tiếc ông ấy ko nhận đồ đệ nữ. Có điều, tại vì em mặt dày bám riết nên ông ấy có dạy em một chiêu, vô cũng hữu dụng."

"Chiêu gì?" - Tôi từ trước đến nay ko có thiện cảm với thầy bùa, cứ thấy bọn họ chỉ dùng một vài trò vặt để lừa gạt.

"Tỷ tỷ biết tối nay muội làm sao trốn ko? Cho dù phụ thân có vào phòng muội, vẫn thấy muội đang ngoan ngoãn ngồi im." - Bán Hạ nói: "Muội sẽ dùng thuật 'ly miêu hoán thái tử', chỉ cần một động vật có thể biến nó giống mình. Pháp thuật ấy có thể duy trì nửa năm, nửa năm sau con vật ấy liền chết, sau khi chết vẫn duy trì được dạng người, nên trong mắt người khác sẽ tưởng là bệnh nặng mà chết."

Tôi có chút ko tin, bật cười.

"Tỷ ko tin, vậy muội trổ tài cho xem." - Bán Hạ nhìn xung quanh, lấy con chim Bạch Yến trong l*иg ra. Sau đó biến nó thành hình dạng của tôi, tôi giật mình ko thể tin được. Bán Hạ cười ha hả nói:

"Việc này ko nên chậm trễ, nhanh lên thu dọn một chút vật dụng đi với muội." - Bán Hạ gấp gáp, trấn an tôi, cảm thấy ko còn gì tốt hơn.

Thế là chúng tôi thu dọn hành lý, mang theo chút lộ phí, khởi hành suốt đêm. Đi ko có mục đích, chỉ cần rời xa kinh thành, càng xa càng tốt.

Tôi với Bán Hạ dừng chân ở một thôn trang nhỏ, vì che dấu tai mắt nên giả làm vợ chồng trẻ tuổi.

Sống chung với nhau, trải qua cuộc sống vợ chồng, loáng một cái đã hai năm. Trong lúc đó tôi từng nghe tin thái tử phi tạ thế, cả nước chia buồn, chỉ có tôi và Bán Hạ cảm thấy buồn cười. Chúng tôi nhớ người nhà, nên đã từng dịch dung trở về nhìn vài lần. Cha mẹ chúng tôi đã già đi rất nhiều, nhưng vừa nghĩ tới họ ko để ý đến mong muốn của chúng tôi, còn ép gả đi, liền cảm thấy khó thể tha thứ.

Tháng ngày trôi qua rất bình thản, mà tôi với Bán Hạ cũng rất hưởng thụ khoảng thời gian yên bình này. Chúng tôi mở một quán trọ nhỏ, ko nói là giàu sang nhưng rất đầy đủ. Tôi với Bán Hạ đều thay đổi danh tính, Bán Hạ gọi là Phân Khắc, còn tôi là Thời Thiên, thời gian này là đoạn vui vẻ nhất của tôi. Chúng tôi cùng nhau nói về quá khứ, thì ra khi còn nhỏ vừa gặp mặt nhau đã có ấn tượng tốt, thì ra chúng tôi đã sớm yêu thích nhau. Bất luận cơm canh đạm bạc hay sơn hào hải vị, chỉ cần Phân Khắc ở bên cạnh tôi, tất cả đều là hạnh phúc.

Tôi đã từng nghĩ, tôi và Bán Hạ sẽ cùng nhau qua một đời. Nhưng trời phụ lòng người, chúng tôi cuối cùng lại âm dương chia cách, người ma khác biệt.

---------

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người tha thứ, vì ko am hiểu cổ văn. Cảm giác hơi khó chịu, mọi người.........mọi người chấp nhận đi......