Chương 28

Phòng nghỉ khách sạn máy lạnh vừa đủ, Giang Lai với Đoan Mộc Thần ngồi đối diện nhau trên ghế salong.

Ko nói gì.

Giang Lai cầm bông tăm, lau vết máu dưới lông mày cho Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần nhắm mắt, tuỳ ý Giang Lai xử lý. Một con mắt khác ảm đạm nhìn xuống, liếc nhìn chằm chằm mấy quyển tạp chí ở phía dưới chân salong do phục vụ đem tới. Đoan Mộc Thần tiện tay lật lật, trong tạp chí màu xanh toàn là mấy người trẻ trung cơ bắp, nhìn thấy Đoan Mộc Thần muốn ói.

Tay Giang Lai hơi dùng sức, Đoan Mộc Thần 'a' một tiếng kêu lên.

"Cô làm gì vậy!" - Đoan Mộc Thần bất mãn trừng Giang Lai.

"Thải độc ở vết thương giúp cô." - Giang Lai thờ ơ nói: "Cởϊ áσ khoác ra."

"Ả?"

"Trên người cô ko phải có rất nhiều vết thương sao? Ko thải độc ra muốn dính độc thi à."

Đoan Mộc Thần nháy mắt mấy cái, thở dài, ánh mắt lại trôi về phương xa, giơ tay, từ từ cởi nút áo khoác. Áo khoác màu trắng được cởi ra, cơ thể hoàn mỹ với áo ngực màu đen hiện ra trước mắt Giang Lai. Vết thương của Đoan Mộc Thần đã khô, kết vẩy đỏ trên làn da màu trắng toát lên một vẻ đẹp. [Áo Đoan Mộc Thần mặc là áo khoác lông trắng khi tắm ấy.]

Đoan Mộc Thần nhìn Giang Lai một chút, nét mặt Giang Lai rất bình tĩnh, giống như trước mặt cô ấy ko phải là một tuyệt sắc giai nhân đang khoả thân một nữa cơ thể (hay là chưa cởi đủ), mà chỉ là một đống giẻ rách.

Đoan Mộc Thần thở dài một hơi, nghĩ đến: "Cái người này đúng là lãnh cảm mà."

Cái cảnh Đoàn Nhiên ôm hôn Giang Lai, cứ nhảy loạn trong đầu Đoan Mộc Thần. Huyệt thái dương của Đoan Mộc Thần giật giật lên, bất giác nhìn về phía môi Giang Lai.

Môi Giang Lai đóng chặt, ko có màu máu, chỉ ửng hồng nhạt pha chút trắng bệch. Môi cô ấy rất mỏng, ko giống như phụ nữ thường nói môi dày gợi cảm, có cảm giác rất quật cường với khí chất lạnh lùng. Đoan Mộc Thần muốn biết, khi Đoàn Nhiên hôn lên môi Giang Lai thì có cảm giác gì? Cái người Đoàn Nhiên kia, rốt cuộc có quan hệ gì với Giang Lai, tại sao hai người lại hôn nhau?

"Đừng nhúc nhích." - Giang Lai nắm chặt cánh tay Đoan Mộc Thần, nâng cánh tay cô ấy lên, tỉ mỉ xử lý, băng bó vết thương. Bàn tay của Giang Lai cũng rất lạnh, ko hề có nhiệt độ, cứ như một cái xác vậy. Thật ra Đoan Mộc Thần đã sớm nghi ngờ thân phận Giang Lai, nhưng Giang Lai lại ko hề thẳng thắng với cô, hoặc là cô ko muốn nghĩ quá nhiều.

Giang Lai cúi đầu, tóc dài xoả xuống, vài sợi tóc thỉnh thoảng chạm vào cánh tay Đoan Mộc Thần. Một chút ngứa, trêu chọc lòng của cô, làm trái tim cô cũng ngứa.

Tim Đoan Mộc Thần đập rất nhanh, rất vang, ở trong căn phòng yên tĩnh này, nàng cảm thấy Giang Lai cũng nghe thấy nhịp tim ko bình thường rồi.

Nóng quá, nóng quá.

Giang Lai ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, nàng ngừng lại, nhẹ giọng gọi: "Đoan Mộc.."

Đoan Mộc Thần bất ngờ muốn hôn lên môi cô ấy, Giang Lai bất ngờ lùi về sau.

Hai người khó xử.

"Cô đừng lộn xộn nữa, vết thương của cô........." - Chưa hết lời, môi của Giang Lai đã bị Đoan Mộc Thần phủ lên. Đoan Mộc Thần nắm chặt vai Giang Lai, ko cho cô ấy thoát. Đoan Mộc Thần hừng hực thăm dò vào miệng Giang Lai, dùng lưỡi khuấy đảo khoang miệng Giang Lai, cố gắng tìm kiếm vị trí. Đối với những nụ hôn kiểu này, Đoan Mộc Thần đã quá quen thuộc, nàng nắm được tất cả kỹ thuật làm phụ nữ thoải mái. Nhưng mọi cách khıêυ khí©h, người phụ nữ ở trước mặt này hoàn toàn ko nhúc nhích, mặc cho Đoan Mộc Thần lôi kéo, đùa bỡn, xâm chiếm, cô ấy chưa từng có một chút đáp lại.

Đoan Mộc Thần cảm thấy nàng như đang hôn lên một tảng băng lạnh.

Đoan Mộc Thần dừng nụ hôn không hề lúng túng, thấy nét mặt Giang Lai trước sau vẫn ko thay đổi. Giang Lai nâng kính, nói:

"Vết thương trên tay cô bị rách, tôi giúp cô........"

Đoan Mộc Thần đột nhiên đứng lên, cầm trên tay một cuốn tạp chí dày ném vào Giang Lai. Đã kiềm nén quá lâu, nên đã tức giận hét to:

"Cô ko thích thì đẩy tôi ra! Cô ko có phản ứng gì là sao? Đùa giỡn tôi sao!"

Mắt kính Giang Lai bị ném trúng rơi ra, trên trán có một vết ửng hồng.

"Có phải ai cũng có thể?"

Giang Lai nghi hoặc nhìn Đoan Mộc Thần.

"Tôi được, cái người tóc vàng kia cũng được. Bất kì ai hôn, cô cũng ko từ chối phải ko?" - Mắt Đoan Mộc Thần đỏ lên.

Giang Lai cười gằn trong lòng, Đoàn Nhiên cô đúng là cáo già, dùng cái kế khích tướng cũ rích ấy, nhưng cái tên ngốc này đúng là bị lừa thật rồi. Ko sai, với Giang Lai mà nói, Đoan Mộc Thần yêu nàng là chuyện rất tốt, yêu chính là xiềng xích vững chắc nhất, càng có thể làm Đoan Mộc Thần ko rời đi. Xiềng xích chỉ khoá được con người, nhưng tình cảm thì lại khoá cả trái tim. Giang Lai ko phủ nhận, từ lúc nàng tiếp cận Đoan Mộc Thần đã có chủ ý quyến rũ cái tên giả vờ hung hăng ko tý nữ tính này. Đáng tiếc, Giang Lai ko phải là loại phụ nữ có thể câu dẫn người ta, nếu ko Đoan Mộc Thần đã dính bẫy từ lâu.

Trong lòng Giang Lai chỉ có một người, vì thế nàng ko hề muốn có tình cảm với người khác, nếu chỉ là vui chơi thì nàng sẽ chẳng bao giờ quan tâm.

Mà bây giờ, nhiệm vụ trước mắt là thuần hoá con thú hung dữ ko nghe lời này.

Giang Lai đứng lên nhìn thẳng vào Đoan Mộc Thần, thở dài nói: "Chuyện của tôi với Đoàn Nhiên ko phải vài câu là nói hết. Tôi và cô ấy trước đây từng yêu nhau, nhưng vì một vài lý do nên chia tay." - Giang Lai tất nhiên ko hề nói đó là chuyện 8 năm trước, nếu ko phải vậy Đoan Mộc Thần sẽ trợn mắt lên mà ko thể tin, gương mặt cô chỉ mới 20 tuổi.

Đây là gương mặt đi cùng Giang Lai suốt 200 năm.

"Sau này có cơ hội thích hợp tôi nhất định nói cho cô, được ko? Chuyện của chúng ta, tôi hi vọng là tìm hiểu từ từ, ko nên nóng vội, dù sao thời gian chúng ta quen nhau quá ngắn, tôi ko biết phải làm sao đáp lại cô. Con người của tôi với chuyện tình cảm tiếp thu rất chậm, nhưng ko phải ko có cảm giác." - Lời này cũng ko phải là nói dối, thời gian hai người ở bên nhau đúng là quá ít, vẫn chưa hiểu hết về nhau.

Giang Lai tới gần Đoan Mộc Thần, nàng ko sợ con thú dữ kia sẽ cắn nàng bị thương, nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng: "Đừng tức giận nữa."

Dù đang ôm nhưng cơ thể hai người vẫn có một chút khoảng cách. Đoan Mộc Thần biết Giang Lai rất galăng, vẫn giống trước vì sợ nàng lạnh nên sẽ cởϊ áσ khoác cho nàng. Người phụ nữ xinh đẹp này đúng là có một loại khí chất khó hiểu, hay là bản năng làm mẹ?

Đoan Mộc Thần gửi thấy hương bưởi trên người Giang Lai, mùi nước hoa làm nàng từ từ bình tĩnh lại. Sau khi bình tĩnh, mặt Đoan Mộc Thần liền nóng lên, nghĩ tới tự nhiên lên cơn đi hôn Giang Lai. Nàng vùi mặt mình càng sâu, ko dám nhìn Giang Lai, tới mức muốn đào hố chôn luôn.

Giang Lai thấy, cái tên tiểu quỷ này cái gì cũng ko sợ, ko sợ trời ko sợ đất, thế mà Đoan Mộc Thần lúc này cứ như một đứa con nít, ngại ngùng vùi trong lòng nàng, đúng là buồn cười mà. Giang Lai dùng hai tay nâng mặt Đoan Mộc Thần lên, tặng cô ấy một nụ cười hiếm thấy dịu dàng, nói với Đoan Mộc Thần:

"Quậy đủ rồi thì để tôi xem vết thương của cô."

Đoan Mộc Thần giật mình, vết thương của nàng bị rách lại chảy máu, làm dơ quần áo trắng của Giang Lai. Đoan Mộc Thần vội vàng muốn né ra, nhưng Giang Lai cười ôm Đoan Mộc Thần, tiếp tục xử lý vết thương.

Giang Lai cảm giác được Đoan Mộc Thần đang thở rất khó khăn, nàng hiểu, nàng rất hiểu. Lòng kiên định của Giang Lai lại có chút hỗn loạn, Đoan Mộc Thần nhìn Giang Lai với ánh mắt kiên định ngốc nghếch mà lại dịu dàng, làm Giang Lai có chút nhẹ dạ.

Nụ hôn vừa nãy của Đoan Mộc Thần rất nóng, chút nữa đã làm Giang Lai rối loạn tâm trí. Giang Lai cảm nhận được cơ thể nàng sinh ra một chút rung động, nàng thậm chí còn một chút nữa đã ôm chầm lấy Đoan Mộc Thần. May mà nàng nhịn được.

Nàng ko muốn tổn thương Đoan Mộc Thần, ít nhất ko làm tổn thương quá sâu.

Sàn đấu vẫn tiếp tục trận đấu, Đoàn Nhiên của SS7 từ xa đi tới, ngồi cạnh Lương Triệt. Lương Triệt ngáp dài, như vừa ngủ dậy, vành mắt vẫn đen thui. Anh quay đầu nhìn Đoàn Nhiên vừa ngồi xuống 'ồ' lười biếng, nói:

"Đi đâu vậy?"

"Đi dạo, nhìn thấy một con mèo hung hăng, thuận tiện đùa giỡn một chút." - Đoàn Nhiên híp mắt, theo bản năng liếʍ môi.

"Ố ồ." - Lương Triệt gãi đầu một cái nói: "Cô nhìn thấy trong tay em gái nhà Đoan Mộc hoá kiếm lửa ko?"

"Thấy." - Đoàn Nhiên thuận miệng đáp, lại nghĩ, ko phải lúc nãy anh ta đang ngủ sao? Ngủ mà cũng biết xung quanh xảy ra chuyện gì. Đoàn Nhiên liếc mắt nhìn Lương Triệt, cơ thể gầy gò, mặt còn chưa tỉnh ngủ. Người đàn ông này đúng là ko đơn giản, 3 năm là cộng sự, nhưng Đoàn Nhiên ko biết gì về chuyện của anh. Chỉ biết là một viên chức nhỏ ở thành phố B, sau đó cấp trên ở trung ương chính phủ bổ nhiệm làm thành viên của SS7, ngoài việc đó ra bối cảnh đều là dấu chấm hỏi.

"Ko ngờ em gái nhà Đoan Mộc lại có năng lực hơn chị gái." - Lương Triệt thở dài một hơi nói:

"Đoan Mộc Quý Diệp lúc nào cũng muốn học thực thể hoá năng lực, nhưng chưa bao giờ nắm được trọng điểm, cho đến khi chết vẫn ko tìm ra được. Ko ngờ em của cô ấy lại trong trận đấu kí©h thí©ɧ được năng lực. Tương lai của Đoan Mộc Thần đúng là sáng lạn."

Đoàn Nhiên phát hiện, Lương Triệt rất thích nói đến việc của Đoan Mộc Quý Diệp. Mỗi lần nhắc đến cái chết của cô ta, thì giọng nói của anh lại mang theo chút thương cảm. Đoàn Nhiên có thể đoán được 8 9 10 phần, cái bóng của Đoan Mộc Quý Diệp đã ăn sâu vào tâm lý của tên lười biếng này rồi.

Đoàn Nhiên muốn trêu Lương Triệt, cố ý nói: "Nhà của Đoan Mộc, chỉ còn mỗi Đoan Mộc Thần. Đáng tiếc, cô bé lại đi theo một cương thi. Tôi cảm thấy có ngày Đoan Mộc Thần sẽ chết."

Lương Triệt cười hắc hắc: "Ko đâu."

"Hử?"

"Tôi giở một chút trò, nên cương thi kia ko gϊếŧ được Đoan Mộc Thần đâu."

Đoàn Nhiên cảm thấy hứng thú, nhưng ko ngờ nhanh như vậy đã biết đáp án. Lương Triệt đúng là cao thâm khó dò, anh ta đã ra tay với Giang Lai trong lúc thần ko biết quỷ ko hay. Anh chỉ gặp Giang Lai có một lần thôi, Đoàn Nhiên cũng có mặt, lại ko hề nhận ra.

Đoàn Nhiên muốn biết, nhưng nàng ko muốn hỏi.

Đúng vậy, rất nhiều chuyện ko biết thì tốt, như vậy cuộc sống mới thú vị chứ.

Đoàn Nhiên cảm thấy, nhiệm vụ lần này là lần vui nhất từ trước tới nay, nàng thật ko đến nhầm chỗ.