Chương 27

Giang Lai cảm giác nàng thật sự là đoán việc như thần, đưa lá bùa cho Đoan Mộc Thần để trong túi. Dù là chỉ có một lá bùa, thế nhưng dựa vào năng lực của Đoan Mộc Thần, muốn thu phục người phụ nữ hung dữ đó ko có vấn đề.

Giang Lai khoanh tay trước ngực, vết thương trên tay vẫn còn chút đau. Đặc biệt là ngón tay.... Nàng biết bản thân làm sai rất nhiều việc, nhưng nàng chưa bao giờ hối hận, dù thời gian có quay lại nàng vẫn sẽ làm như vậy. Niềm tin của nàng chưa từng thay đổi, cũng bởi vì cái niềm tin đã cắm rễ sâu trong lòng kia, là động lực để nàng tiếp tục sống.

Nếu như ko có niềm tin đó, 300 năm trước nàng đã ko còn muốn sống. Thế giới này đã ko còn cái người mà nàng thương nhất, thì sống còn ý nghĩa gì? Nghĩ đến Phân Khắc, nụ cười liền ấm áp, ánh mắt kiên định, đó là thứ độc nhất vô nhị.

300 năm, qua bao nhiêu ngày và đêm, đã quá lâu chưa từng nhìn thấy người ấy, rất muốn gặp lại.......

Trong lòng Giang Lai chua xót, một giọt nước mắt rơi xuống đất.

"Cho dù làm bao nhiêu chuyện sai lầm, phụ lòng bao nhiêu người, mình nhất định phải phục sinh người ấy! Phân Khắc, chờ chị thêm chút thời gian, chị nhất định, nhất định sẽ làm người sống lại."

Tiếng khán giả hô vang như làn sóng, tốc độ của Minh Khiêu rất nhanh, lại có thể tuỳ ý thay đổi thành nhiều loại vũ khí vây quanh Đoan Mộc Thần. Làm Đoan Mộc Thần bực mình vì mất tập trung, nhiều chỗ bị thương.

"Bà tám chết tiệt!" - Đoan Mộc Thần tức điên, bởi vì một bên mắt bị thương, vẫn còn dán băng, chỉ với mắt còn lại rất khó phán đoán vị trí chính xác của Minh Khiêu.

"Ha ha ha, Đoan Mộc Thần! Mày chết đi!" - Minh Khiêu liếʍ máu trên cánh tay Đoan Mộc Thần, nét mặt phấn khởi.

Đoan Mộc Thần đã cởϊ áσ khoác nên chỉ còn cái áo thun ba lỗ đen bó sát người, xương quai xanh tinh xảo và khuôn ngực đầy đặn theo hô hấp lên xuống ko ngừng. Áo thun đeo bó sát vào chiếc eo thon, làm mấy tên bỉ ổi xung quanh kích động khoe khoang. Đoan Mộc Thần cơ thể cao gầy, lại thêm cái áo thun đen bó sát nên có sức gợi cảm khó tả. Làn da nhẵn nhụi mịn như ngọc, cho dù đang ở trong trận đấu kịch liệt bị thương, nhưng vết thương cứ như những hoa hồng trong tuyết đẹp đẽ, làm loạn lòng người.

Trên người Đoan Mộc Thần có một loại khí chất ko chính ko tà, rất nhiều người chỉ nhìn qua một lần cũng khó mà quên được.

Đoan Mộc Thần hừ một tiếng, nói: "Chị đừng tưởng mình là phụ nữ thì tôi ko dám đánh chị!" - Đoan Mộc Thần mạnh tay tháo băng dán mắt, chỉ vào Minh Khiêu hét lên: "Tôi cũng là con gái đó!"

Toàn bộ là mồ hôi.

Giang Lai đỡ tường, cái tên đó đang làm gì vậy, vết thương ở mắt còn chưa khép, làm như vậy ko sợ mù luôn sao?

Minh Khiêu cười lớn, hai tay giơ lên cao dây dưa, từ từ dung hợp lại với nhau, biến thành một thanh kiếm vừa dài vừa sắc bén.

"Oa, thật buồn nôn." - Đoan Mộc Thần lấy ra lá bùa Giang Lai đưa, cười xấu xa nói: "Đến đây chị gái cương thi, em gái sẽ thu chị."

Minh Khiêu hét lớn một tiếng, nhanh như chớp vọt tới, lưỡi dao tạo thành từ hai cánh tay đâm thẳng vào ngực Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần tập trung, rốt cục đã nhìn thấy được động tác của Minh Khiêu, đuổi kịp tốc độ của cô ta. Bất ngờ nhảy lên, lá bùa trên tay dán vào trán của Minh Khiêu.

"Hẹn gặp lại, từ nay chị ko cần vì gương mặt bị huỷ đó mà đau buồn rồi."

Lá bùa ngay khi được dán lên trán Minh Khiêu, lập tức Minh Khiêu ngẩng đầu, miệng há lớn, từ trong miệng bay ra rất nhiều dao máu dồn dập bay về phía cánh tay Đoan Mộc Thần. Lá bùa màu vàng trong nháy mắt đã bị rách, Đoan Mộc Thần khẽ rên, máu tươi tung toé.

Đoan Mộc Thần vội vàng rút lui, Minh Khiêu đuổi tới, cơ thể hoá thành dây thừng bằng máu quấn xung quanh người Đoan Mộc Thần. Sau đó siết lại, trói chặt Đoan Mộc Thần.

Toàn trường kêu lên sợ hãi, tình thế trong nháy mắt chuyển biến.

"! !" - Đoan Mộc Thần dùng sức tránh thoát, thế như cơ thể Minh Khiêu cứ như sắt thép, làm thế nào cũng không thể dùng sức để thoát ra, trái lại càng cố sức thì càng siết chặt. Đoan Mộc Thần cảm thấy xương cốt toàn thân kêu 'ken két', khí huyết ko thông, vết thương ở mắt lại nứt ra, máu theo gò má chảy xuống, nhuộm đỏ làn da trắng như tuyết.

Đoan Mộc Thần hô hấp ngày càng khó khăn, luôn miệng: "Cái đồ phụ nữ ko biết xấu hổ......Chúng ta rất thân sao? Ngươi quấn ta chặt vậy......."

Minh Khiêu như một con rắn từ từ trườn quanh đi lên, ở trước mặt Đoan Mộc Thần há lớn miệng, nụ cười u âm, lộ ra răng nanh, để sát vào Đoan Mộc Thần: "Tao sẽ hút sạch máu mày."

Đoan Mộc Thần thật muốn tát một phát vào cái miệng rộng đó, nhưng nàng hoàn toàn ko nhúc nhích được. Răng của Minh Khiêu đã gần đến cổ Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần dùng hết sức muốn tránh thoát, nhưng vẫn là chuyện vô ích.

Giang Lai thấy tình hình ko ổn, đang muốn lao xuống khỏi khu VIP. Nàng ko thể để Đoan Mộc Thần như vậy mà chết.

Nhưng lúc này, đột nhiên có một ngọn lửa bắn ra, Minh Khiêu vội rụt người lại. Vài đoạn ánh sáng phóng đến, cơ thể Minh Khiêu bị chém đứt, ngã xuống đất.

Giang Lai trong lòng cả kinh, chuyện gì?

Ngọn lửa đó từ tay Đoan Mộc Thần phát ra, Giang Lai định thần nhìn lại. Trong tay Đoan Mộc Thần ko hề có bất cứ vũ khí nào, nhưng lửa cứ từ trong tay cô phóng ra. Hình dáng của ngọn lửa giống thanh kiếm, phần đuôi thì tản ra bốn phía, phần đầu thì hợp lại. Ngọn lửa màu đỏ rất đẹp, cứ xoay quanh Đoan Mộc Thần.

Đoan Mộc Thần ngơ ngác nhìn ngọn lửa tự nhiên xuất hiện trong tay mình, ngạc nhiên: "Đây là cái gì.........."

Đoan Mộc Thần phát hiện trong tay còn dính một mảnh của lá bùa, mảnh giấy đó ko bị cháy thành tro mà được thấm máu của Đoan Mộc Thần. Ngọn lửa vừa tiếp xúc với máu Đoan Mộc Thần càng cháy mạnh hơn.

"Máu của mình cộng hưởng với lá bùa, nên mới tạo ra thanh kiếm lửa này hả?'" - Đoan Mộc Thần nhớ tới 6 năm trước, khi Đoan Mộc Quý Diệp đưa nàng Quang Mộc kiếm cũng như vậy.

Máu của nàng cứ liên tục bốc cháy. Đoan Mộc Quý Diệp đã từng nói, máu của nhà Đoan Mộc là khắc tinh với yêu ma, có thể tạo ra năng lực mạnh mẽ, trảm yêu trừ ma.

Xem ra đúng là vậy rồi. Đoan mộc Thần cảm thấy hưng phấn, dùng một vệt máu trên mặt tụ thành kiếm lửa, chỉ vào Minh Khiêu đang bị cắt làm mấy khúc, lớn tiếng gọi: "Mau đứng lên! Tôi biết chị còn chưa chết!"

Những khúc bị chặt đứt của Minh Khiêu hoá thành dòng máu, từ từ dung hợp lại, sau đó từ từ đứng thẳng biến thành người. Tóc tai Minh Khiêu rối bời, thở hổn hển. Cô ta rõ đang tức tới nổ phổi, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ nhẹ.

Giang Lai quay lại chỗ cũ dựa lưng, nàng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Đoan Mộc Thần chắc chắn thắng. Nhưng nàng lại có chút lo lắng, Đoan Mộc Thần đột nhiên kích phát ra vũ khí lợi hại như vậy, ko biết với Giang Lai là hoạ hay phúc.

Đột nhiên một cánh tay từ phía sau đưa tới, xoa gò má của nàng. Giang Lai cả người run lên, vội vàng né ra, là ai? Lén lút đi tới phía sau nàng, nhưng nàng lại ko phát hiện? Nhìn thấy mái tóc vàng sáng chói, Giang Lai tuôn mồ hôi lạnh khắp người.

"Đoàn Nhiên, cô đúng là âm hồn bất tán mà." - Giang Lai hừ một tiếng.

Đoàn Nhiên khoanh tay trước ngực, cười nói: "Chị đâu cần khẩn trương như vậy, em đâu định tới gϊếŧ người."

"Vậy cô tới làm gì?" - Thái độ của Giang Lai cứng rắn, cười lạnh: "Tôi cũng ko rãnh ôn lại chuyện xưa với cô."

"Chị đúng là người vô tình mà." - Đoàn Nhiên cười.

"Ko sai, tôi cần gì có tình cảm, cái tôi cần là người có giá trị lợi dụng. Mà Đoàn Nhiên cô thì đã hết giá trị rồi."

Lời nói của Giang Lai gọn gàng dứt khoát, nàng cần phải bình tĩnh, bình tĩnh đến tuyệt tình. Nàng ko cho phép bản thân có tình cảm, nàng ko thể mềm yếu, ko thể lưỡng lự, ko thể vì những tình cảm xưa kia mà trói buộc bản thân. Nàng phải dũng cảm tiến tới, ko từ bất cứ thủ đoạn nào, kể cả mất đi nhân tính nàng cũng phải đạt được mục đích của mình.

Đoàn Nhiên ko chút biến sắc, cũng ko tỏ ra khổ sở, nàng nhìn Đoan Mộc Thần ở trên võ đài, thấy Đoan Mộc Thần vung vẩy ngọn lửa kiếm lại tiếp tục chặt đứt Minh Khiêu. Ngọn lửa vây chặt Minh Khiêu, toàn bộ sàn đấu đều toàn là tiếng kêu thảm thiết của Minh Khiêu. Lần này xem ra Minh Khiêu sẽ bị đốt thành tro rồi.

Đoan Mộc Thần thở hổn hển, lửa trong tay từ từ tắt, nàng mất máu quá nhiều, có chút mê man nhưng cảm giác chiến thắng làm nàng thấy vui vẻ. Nàng ngẩng đầu tìm kiếm Giang Lai, muốn cho nàng thấy một nụ cười thắng lợi. Nhưng khi nàng tìm thấy Giang Lai, lại thấy Giang Lai đang ở trong lòng một cô gái tóc vàng, cô gái đó nâng cằm Giang Lai lên, hôn lên môi cô ấy.

Đoan Mộc Thần kinh ngạc đến ngây người, nụ cười liền vụt tắt.

Eo Giang Lai bị Đoàn Nhiên giữ chặt, ko thể tránh. Giang Lai tức giận dùng sức cắn, môi Đoàn Nhiên bị cắn đến chảy máu, máu chảy vào miệng Giang Lai. Môi của Đoàn Nhiên vẫn vây chặt trên môi Giang Lai, trong miệng hai người toàn mùi máu.

"Buông tôi ra!" - Giang Lai hai tay che trước ngực, dùng sức đẩy Đoàn Nhiên ra, ra lệnh.

Mãi đến khi Giang Lai thở hổn hển ko ngừng Đoàn Nhiên mới buông nàng ra, máu trên môi Đoàn Nhiên theo khoé môi chảy xuống, nở nụ cười mê hoặc, lại còn rất dịu dàng. Từ trên cao nhìn xuống, thấy gương mặt Giang Lai tràn đầy tức giận, trong lòng có chút thoả mãn.

"Em là đang giúp chị đấy, cương thi bé nhỏ." - Đoàn Nhiên cười hì hì nói: "Em xem ra cái tên osin Đoan Mộc kia vẫn chưa biết nhỉ, em chỉ muốn kí©h thí©ɧ cô ấy một chút, để cô ta càng thêm kề cận chị, ko thể rời bỏ chị. Đây ko phải là mục đích của chị sao? Lợi dụng tất cả người mà có thể lợi dụng."

Đoàn Nhiên kì lạ ko kí©h thí©ɧ được Giang Lai, Giang Lai nhàn nhạt cười: "Vậy tôi thật phải cám ơn cô."

Đoàn Nhiên cười haha: "Chị đúng là ko còn một chút nhân tính."

Giang Lai cũng cười, mang theo ý châm chọc: "Tôi đâu phải con người, làm gì có nhân tính."

Đoàn Nhiên quay đầu, mái tóc dài che khuất mặt cô: "Trò hay vừa mới bắt đầu thôi, em sẽ chờ xem."

Giang Lai nhìn bóng lưng Đoạn Nhiên đi xa, mang theo kiên cường và cô đơn, bóng dáng đã ko còn là Đoàn Nhiên trẻ tuổi khí thế năm nào. Thanh xuân đã qua, chỉ còn lại đau thương.

Tám năm, một người có thể được bao nhiêu lần 8 năm?

Tâm trạng Giang Lai có chút vụn vỡ, nàng vội vàng điều chỉnh tâm tình, lấy lại bình tĩnh. Nàng nhìn về phía sàn đấu, vừa nhìn đã đối diện ánh mắt đầy đau thương của Đoan Mộc Thần, đôi mắt kia dường như đang ngấn lệ, nhưng một giọt nước mắt cũng ko rơi xuống. Chỉ im lặng như vậy, ko ồn ào, nhìn Giang Lai.

Khoảng cách giữa hai người cứ như cả dãy ngân hà, chỉ có thể nhìn nhau từ xa, trái tim chẳng thể chạm vào nhau.

Hội trường to lớn, tiếng hoan hô như dời non lấp biển, có thể đem sự bi thương này nhấn chìm.

Như là, có thể đem tất cả bi thương che mờ.

------

Lời tác giả: Bất tri bất giác cũng đã viết rất nhiều chữ, đã sắp qua phần 2.

Phần 2 chắc sẽ tăng thêm trêu đùa tình cảm, Ây~~ tôi thích cái trò trêu chọc này a ~~Thế nhưng với cái màn cẩu huyết thì vẫn tiếp tục nha.

Hy vọng thấy nhiều ý kiến của mọi người.

Cùi mình, nghiêng chào ~ cảm tạ ~