Chương 26

Bốn phía sàn đấu chật kín người, người chủ trì đọc tên Đoan Mộc Thần thì cả sàn đấu tiếng vang như sấm.

"Hắc, con gái, nhìn rất đẹp nha, lại đây với anh, cục cưng."

"Con gái, con gái, con gái!"

Đoan Mộc Thần thấy khó chịu với bầu ko khí nơi này, nàng sờ sờ vào túi, cầm vào lá bùa kia. Lá bùa màu vàng mà trước đây Giang Lai đưa cho nàng, khi thi đấu Giang Lai muốn nàng đem theo.

"Ở đây ngoài mấy người bình thường hiếu chiến, nhưng còn có vài thứ khác. Lá bùa này cô cầm lấy, ngoài hữu hiệu với cương thi, nó còn tác dụng với yêu quái. Cũng có thể dùng phòng thân."

"À, biết rồi." - Đoan Mộc Thần để lá bùa vào túi.

"Căng thẳng sao?" - Giang Lai hỏi.

"Vẫn còn ổn." - Đoan Mộc Thần cười.

Hai người đang nhìn về phía khán phòng đang đầy tiếng hoan hô, trầm mặc.

"Tôi đi đây." - Đoan Mộc Thần kéo cổ áo tiến về phía trước.

"Đoan Mộc." - Giang Lai gọi cô.

"Cái gì?" - Đoan Mộc Thần quay đầu lại nhìn Giang Lai, tại sao cảm giác tình huống này kì lạ vậy?

Thấy Giang Lai ko nói gì, Đoan Mộc Thần méo miệng cười cợt, nói: "Một chút tôi sẽ về, yên tâm đi."

Đoan Mộc Thần đang muốn quay đi, Giang Lai nhẹ giọng nói: "Cẩn thận."

Đoan Mộc Thần nháy mắt mấy cái, trong lòng có chút ấm áp: "Biết mà. Cô cứ ở đây chờ tôi, đừng đi đâu, chờ tôi trở về."

Ánh đèn bắt đầu đi chuyển khỏi chỗ Giang lai, khuôn mặt Giang Lai đã bị bóng đen che hơn một nữa, thế nhưng Đoan Mộc Thần vẫn thấy được Giang lai lộ ra nụ cười. Nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Đoan Mộc Thần cảm thấy toàn thân đầy năng lượng, từ tim tuôn ra một luồng nhiệt lớn, làm cho nàng muốn vung tay múa chân. Đoan Mộc Thần từ chỗ ngồi tuyển thủ nhảy xuống, vì ở trên cao nhảy xuống, nên toàn khán đài đều phát ra tiếng thán phục.

Ở một bên âm thanh Đoan Mộc Thần vững vàng tiếp đất, một bên kia Cát Điền đối thủ của Đoan Mộc Thần cũng chậm rãi đi tới. Hắn như là con ma men, lảo đảo bước, gần như muốn ngã chổng vó.

"Này, con ma men, ông anh cũng quá xem thường tôi đó! Muốn chết thì tới đây." - Đoan Mộc Thần vẫy tay nói: "Nếu như ông anh bị té chết tôi cũng mặc kệ đấy."

Ở trên khán đài VIP, Giang Lai thấy dáng vẻ của Cát Điền có một cảm giác quen thuộc khó nói. Cái dáng loạng chà loạng choạng, cô hoang mang đã nhìn thấy ở đâu? Nhìn ko giống như say vì rượu.

"Chẳng lẽ là......." - Giang Lai trong lòng cả kinh. Cô rất muốn hét to để nói với Đoan Mộc Thần, nhưng toàn bộ khán đài đều là tiếng la hét. Giọng nói của cô như lá cây trong cơn gió, hoàn toàn bị nuốt chửng.

Người chủ trì tuyên bố bắt đầu trận đấu, Đoan Mộc Thần đánh đòn phủ đầu, một cước quét ngang. Cát Điền với cái dáng vẻ uống say cũng phản ứng rất nhanh, nhảy lên để tránh cú quét của Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần hai tay chống đất nhảy lên, đuổi theo nhịp Cát Điền, một nắm đấm thuận thế đánh tới. Cát Điền ăn một đấm, sau đó té xuống. Đoan Mộc Thần rơi xuống đất, đồng thời chạy tới hướng Cát Điền té xuống. Từ dưới bay lên, dùng đầu gối đánh vào cổ Cát Điền. 'Đông' một tiếng, Cát Điền lè lưỡi ngã xuống đất ko nhúc nhích.

Chuỗi tấn công này của Đoan Mộc Thần rất trôi chảy, ko hề cho Cát Điền cơ hội phản kích. Toàn khán đài giọng hú hét đều im bặt, họ vẫn còn chìm đắm trong thế tấn công hoàn mỹ của Đoan Mộc Thần vẫn chưa thoát ra.

Đoan Mộc Thần đứng lên, nhìn về phía chủ trì nói: "Tôi ko có gϊếŧ hắn đâu, ông nhanh đưa hắn vô bệnh viện."

Thừa lúc mọi người vẫn còn ngây ra, xung quanh yên tĩnh. Giang Lai hét lên: "Đoan Mộc! Cẩn thận, chưa kết thúc đâu!"

"Cái gì?" - Đoan Mộc Thần căng thẳng trong lòng, cảm giác phía sau có một cơn gió mạnh mẽ kéo tới. Đoan Mộc Thần tránh ko kịp, cánh tay đau đớn vì bị thương.

Toàn khán đài đều bắt đầu thốt lên kinh ngạc: "Là máu!"

Đoan Môc Thần định thần nhìn lại, đúng là máu! Một dòng máu đang bay lơ lửng trên ko, đây chính là vũ khí làm nàng bị thương. Dòng máu kia bay ở không trung, ngưng tụ thành một quả cầu, hơi rung rung.

"Cái quỷ gì vậy." - Đoan Môc Thần ấn lại vết thương trên cánh tay, bị hoàn cảnh trước mắt làm hoảng loạn. Liếc mắt về phía Cát Điền đang nằm dưới đất, phát hiện miệng của hắn như bị ai đó dùng sức tách ra, cả khuôn mặt như bị chia làm hai.

"Đúng là buồn nôn quá." - Đoan Mộc Thần buồn nôn.

"Là cương thi Li Bách." - Giang Lai hét.

"A?"

Trong khi đang nói chuyện, quả cầu máu đột nhiên biến thành lưỡi dao sắc tấn công về phía Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần tránh né, dòng máu kia như có sự sống chứ tấn công liên tục, uy lực rất lớn có thể đánh bể cả sàn của võ đài, làm Đoan Mộc Thần ứng phó ko kịp.

"Quái vật gì thế!" - Đoan Mộc Thần hừ một tiếng, đột nhiên dừng lại, ko hề tránh né nữa. Nàng quay người đối diện với dòng máu, sức lực 10 phần hét: "Tao sợ mày sao!"

"Cô ta điên rồi hả?" - Khán giả mồm năm miệng mười: "Quả cầu máu uy lực kinh người, có thể đánh nát cả đá, chém cô ta ko phải dễ như ăn cháo sao? Lại còn muốn trực diện với nó!"

Giang Lai đúng là rất bình tĩnh: "Đoan Mộc nhất định là có cách của mình, nếu ko ánh mắt chẳng kiên định như vậy." - Giang Lai dường như hơi hiểu rõ vài cách chiến đấu đặc biệt của Đoan Mộc Thần. Tuy rằng Đoan Mộc Thần bình thường dáng vẻ cà lơ phất phơ, thế nhưng có thể nói khi đánh nhau cô ấy là một thiên tài. Bất kể là dao thật súng thật, nhưng sau lưng vẫn có vài thủ đoạn chơi đùa nhỏ, Đoan Mộc Thần rất có bãn lĩnh. Từ cách cô ấy có thể cứu Giang Lai trong tay 6 cương thi lợi hại của Li Bách, chỉ điểm này có thể biết được cô ấy rất tài trí.

Nghĩ tới đây Giang Lai cảm thấy buồn cười, lúc là một người rất thông minh, lúc thì như một đứa ngốc làm người ta muốn khóc.

Dòng máu kia đâm nhanh về phía Đoan Mộc Thần, Đoan Mộc Thần nhanh chóng cởϊ áσ khoác, dùng sức bọc lại, dựa theo lực ly tâm xoay dòng máu vài lần, rồi khoá chặt quả cầu máu trong áo khoác. Đoan Mộc Thần loạch xoạch buộc hai ống tay áo lại, quả cầu máu trong áo khoác muốn thoát ra nhưng ko thoát được. Quả cầu máu bị trói trong áo khoác ko thể nào thay đổi hình dáng, làm sao cũng ko thoát được.

Đoan Mộc Thần hừ một tiếng, dùng sức ném mạnh quả cầu xuống đất. Quay đầu nhìn chủ trì dưới sàn đấu, hung hăng nói: "Mấy ông bị mù sao? Tôi đã thắng từ lâu, tại sao ko tuyên bố tôi thắng trận?"

Người chủ trì lúc này mới như người tỉnh mộng, vội vàng hỏi ý kiến trọng tài, trọng tài gật đầu."Được, tôi tuyên bố. Người thắng trận này là...................."

Đang kéo dài âm thanh chưa xong, thì quả cầu máu phát ra âm thanh kỳ quái. Đoan Mộc Thần chậm rãi mở nút buộc, tình cảnh thật làm người ta sợ hãi.

Người chủ trì lùi về sau một bước dài, Đoan Mộc Thần cũng có chút sững sờ.

"Quả nhiên là cô ta." - Giang Lai đã đúng: "Minh Khiêu trong bộ vest đen, là người đã bắt cóc mình. Xem ra Li Bách ko chỉ phái một mình Hội Gia đến."

Giang Lai suy đoán ko sai, đó đích thực là Minh Khiêu.

Đám người vest đen đó chia làm 2 đội, một là Hội Gia, Minh Khiêu, Frankie và Bàn Tử. Bốn người họ phụ trách tìm kiếm và gϊếŧ Đoan Mộc Thần với Giang Lai. Những người còn lại thì phụ trách đi trộm thanh kiếm trong tay Tả Chính.

Thanh kiếm kia đúng thật chính là Quang Mộc kiếm mà Giang Lai muốn tìm.

Hai người lén đi trộm kiếm, một là Khắc Lý, một là Tiết Tinh. Hai người họ từng là thần thâu tiếng tăm lừng lẫy, bọn họ hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, chưa bao giờ thất bại. Nhưng từ khi 6 người bọn họ tách ra hành động, đám Hội Gia hao phí sức lực trở về, vẫn ko thấy Khắc Lý và Tiết Tinh. Bọn Hội Gia ý thức được đã có chuyện xảy ra, có thể khi hai người đi trộm bị Tả Chính phát hiện, gϊếŧ chết rồi. Nhưng thái độ của Tả Chính đối với bọn họ vẫn rất bình tĩnh, giống như chưa từng có vấn đề gì xảy ra.

Đáng sợ nhất là, Tả Chính chưa từng hỏi Hội Gia, tại sao mất đi 2 người.

Hội Gia càng khẳng định, Khắc Lý và Tiết Tinh đã chết.

Vậy tại sao Tả Chính biết rõ 4 người còn lại muốn tạo phản, mà lại ko gϊếŧ? Bởi vì bọn họ còn có giá trị lợi dụng.

Tả Chính nói: "Các ngươi cũng ko cần gϊếŧ cảnh sát kia, ta tự nhiên biết sắp xếp người đi giải quyết mấy kẻ cỏn con đó. Các ngươi thay ta đi một chuyến đến sàn đấu ngầm, giúp ta lấy được thẻ VIP Hồng Khám, sau đó đi tới Hồng Khám mua một thứ."

Bốn người đám Hội Gia đã đến đủ, chỉ có Hội Gia vào cuối tháng trước thắng liền 3 trận, điểm cao hơn người khác rất nhiều nên lọt vào quán quân tháng. Thế nhưng thứ bọn họ phải mua ở Hồng Phố có giá trị rất lớn, Tả Chính chỉ kêu họ làm việc, chứ chẳng trả tiền. Lão hồ ly này thật sự keo kiệt, đây chính là cái người ta gọi là thương nhân.

Thế là đám Hội Gia tất cả tham gia vào sàn đấu ngầm để kiếm tiền, bán rẻ sức lao động.

Quả cầu máu trong áo khoác biến thành dáng vẻ phụ nữ, Minh Khiêu.

Minh Khiêu cúi đầu, Đoan Mộc Thần khoát áo lên người cô ta, hình ảnh hơi bị ám muội hết sức.

"Là cô!" - Đoan Mộc Thần cũng nhận ra Minh Khiêu.

"Là tôi. Đoan Mộc Thần, đúng là oan gia ngõ hẹp." - Mái tóc dài của Minh Khiêu xoả trước mặt, dáng vẻ hết sức âm u. Thật khác xa Minh Khiêu gợi cảm đã từng thấy.

Đoan Mộc Thần thấy sang bắt quàng làm họ: "Cái gì mà oan gia, chị gái, chúng ta sao lại có thể là oan gia."

"Đoan Mộc Thần!" - Minh Khiêu đột nhiên hét lên điên loạn.

"Ơ....." - Đoan Mộc Thần che lỗ tai.

"Ngày hôm nay tao nhất định phải gϊếŧ mày! Ko, tao phải dằn vặt mày, dằn vặt đến chết! Để mày sống ko bằng chết!" - Minh Khiêu điên loạn la hét.

Đoan Mộc Thần trưng ra dáng vẻ vô tội: "Chị gái, tại sao chúng ta cần gϊếŧ nhau. Tôi với chị nào có thâm thù đại hận gì mà phải muốn gϊếŧ tôi. Tôi chết đối với chị có lợi ích gì? Chi bằng chúng ta tìm chỗ nào, tôi mời cô uống........."

Minh Khiêu há lớn miệng, phun ra rất nhiều dao máu bay tức tốc về phía Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần vội vàng né, những cây dao máu bay một vòng về phía kính bảo hộ dưới khán đài, làm nứt vỡ rất nhiều chỗ.

"Chị thật độc ác." - Đoan Mộc Thần thì thầm.

"Mày thì ko tàn nhẫn?"

"Tại sao chị nói tôi tàn nhẫn?"

"Mày đang giả ngu hay là quên." - Minh Khiêu hất mái tóc lên, toàn bộ khán giả, ngay cả Đoan Mộc Thần đều 'oà' lên một tiếng, bản năng lùi ra sau.

Minh Khiêu với gương mặt giống như quỷ la hét: "Mày nhìn mặt tao đi! Tất cả do mày ban cho đó! Lần trước bị mày thiêu sống, làm người ko ra người, quỷ ko giống quỷ. Tao cũng là phụ nữ mà, mày bắt tao phải sống thế nào!"

Đoan Mộc Thần bất đắc dĩ: "Chuyện này..........."

Thì ra lần trước Đoan Mộc Thần vì cứu Giang Lai, dùng cái bật lửa tự chế làm hỏng khuôn mặt của Minh Khiêu. Bây giờ thì như ác quỷ muốn lấy mạng của cô.

"Mày chết đi!" - Minh Khiêu hét lên, giọng khàn khàn như dã thú, hai mắt đỏ chót, viền mắt đen lại, miệng nứt ra, răng nanh lộ ra.

"Ai!" - Đoan Mộc Thần thở dài: "Cha mình nói đúng, phụ nữ là sinh vật đáng sợ. Chớ nên đυ.ng vào."