Chương 17

Ra khỏi tiệm mì, Đoan Mộc Thần hỏi: "Chúng ta ở cùng nhau, vậy ở nhà ai đây?"

"Cô nói xem? Tôi ko ý kiến." - Giang Lai nhún vai.

"Vậy ở nhà tôi đi, dù sao nhà tôi cũng có tầng. Phòng ngủ của tôi cô dùng đi, tôi ra salon. Hơn nữa nhà cô chả có tivi, thật đáng sợ. Bộ cô từ thời trung cổ tới đây à?"

Giang Lai cười ko ngừng, nói: "Có thể, vậy ở nhà cô. Theo tôi về lấy chút quần áo."

Đoan Mộc Thần nói: "Hôm nay cũng trễ rồi, hơn nữa nhà tôi cũng ở gần đây, thôi thì mai về lấy có tốt hơn ko? Nhà tôi cũng có đồ ngủ mới mua."

"Ok." - Giang Lai tùy ý.

Đoan Mộc Thần nói: "Vậy trước tiên ra siêu thị mua vài thứ, nhà tôi hết đồ ăn rồi cũng phải mua thêm."

"Ok."

Thế là 2 người tới siêu thị đầu hẻm mua đồ.

Thời gian này siêu thị ko nhiều người, Đoan Mộc Thần tay đẩy xe, một tay quơ đồ nào là bánh tây, sữa tươi......., Giang Lai khoanh tay đi bên cạnh. Đi một vòng, chất đầy cái xe, rồi ra quầy chờ tính tiền, Giang Lai đứng bên ngoài chờ cô. Đột nhiên phía sau có một giọng nữ nói với Giang Lai: "Ra ngoài siêu thị."

Đoan Mộc Thần ôm một đống đồ quay lại, ko nhìn thấy Giang Lai đâu, trong lòng căng thẳng, sợ người của Li Bách đuổi tới. Nàng bỏ đồ xuống, chạy khắp nơi trong siêu thị kiếm Giang Lai, ko thấy bóng người đâu. Liền ko để ý đồ chưa tính tiền, vọt thẳng ra khỏi siêu thị.

"Giang Lai........! Giang Lai.........!" - Ở vỉa hè la lớn, người qua đường đều nhìn. Nhưng Giang Lai vẫn ko thấy đâu.

"Làm sao đây? Cô ấy đưa mình lá bùa duy nhất, thì cô ấy phải luôn đi bên mình mới đúng chứ." - Đoan Mộc Thần lo lắng, bắt đầu chạy đi tìm.

Sâu trong một con hẻm nhỏ tối tăm, có 2 người phụ nữ đang đứng đối mặt nhau.

Giang Lai vẫn khoanh tay trước ngực, đối diện cô là Trương Tư Nguy đang cầm một cây kiếm gỗ dán đầy bùa chú.

"Tại sao cô tiếp cận Đoan Mộc Thần, cô có mục đích gì?" - Trương Tư Nguy trong tay có vũ khí, nên giọng nói cũng lớn hơn.

Giang Lai đối mặt với vũ khí nguy hiểm trong tay Trương Tư Nguy cũng ko hoang mang, rất bình tĩnh nói: "Chuyện này thì có liên quan gì đến cô? Tôi với Đoan Mộc Thần đều có tự do riêng."

"Im, tự do riêng, cô tưởng mình là người sao? Cô là cương thi!"

Giang Lai cười nói: "Cô là đạo sĩ?"

"Đúng, ngoan ngoãn chịu chết đi!"

"Tại sao cô muốn gϊếŧ tôi? Tôi đã làm gì xấu?"

Trương Tư Nguy ko nghĩ tới lý do này, ko đúng, tại sao con cương thi này nhìn thấy vũ khí trong tay cô mà ko có chút sợ hãi, còn lại đứng 8 với cô để gϊếŧ thời gian. Nói ko chừng ko có 1000 năm đạo hạnh, thì cũng được 500 tu thành tinh rồi. Tay cầm kiếm gỗ của Trương Tư Nguy có chút run, cuống họng cũng bắt đầu khô, cô nói.

"Cương thi các ngươi ko thuộc về thế giới này, các ngươi đã chết, thì ko nên sống lại đó là trái luân hồi. Cô ko biết trên người các ngươi đều có thi độc sao? Ở cùng với các ngươi sẽ nhiễm phải thi độc. Nặng thì chết, cô còn nói ko làm gì xấu sao?"

"Chết thì ko thể sống lại, dựa vào cái gì?" - Giang Lai nói nhỏ, hai mắt từ từ đỏ lên, sâu hoắc. Trương Tư Nguy ko ngờ cương thi có thể biến hóa như vậy thì giật mình, chưa kịp định thần thì đã thấy Giang Lai vọt tới. Trương Tư Nguy dưới tình thế cấp bách nghiêng ngã ra một chiêu kiếm, nhưng vì cô chưa từng chiến đấu nên nó rất dễ né, Giang Lai chỉ xoay người đã ở cạnh Trương Tư Nguy.

"Cô bạn nhỏ, cho dù bây giờ cô đang cầm Quang Mộc kiếm, nhưng tôi vẫn có thể cắn đứt cổ cô."

Trương Tư Nguy hốt hoảng, thụt chỏ về sau đánh Giang Lai. Giang Lai đỡ đòn, sẵn tiện chụp luôn hai tay Trương Tư Nguy khóa ra sau lưng.

"!!" - Trương Tư Nguy cảm thấy vai bị đau, ngón tay phải tê dại đành buông kiếm ra. Trương Tư Nguy ra sức giãy giụa, nhưng ko thể nhúc nhích được. Giang Lai đá kiếm gỗ văng xa, Trương Tư Nguy tức điên.

Giang Lai đưa miệng đến gần cổ của cô, nhẹ nhàng nói: "Ai cũng nói máu đàn ông rất tệ, máu phụ nữ rất ngon, đặc biệt là máu của mấy cô gái trẻ. Để tôi thử một chút xem."

"Giang Lai ..........Giang Lai..........." - Đột nhiên nghe thấy tiếng của Đoan Mộc Thần, Giang Lai buông lỏng tay, Trương Tư Nguy xém ngã dập mặt.

"Ủa? Hai người sao lại ở cùng nhau?" - Đoan Mộc Thần chạy tới, thấy Trương Tư Nguy với Giang Lai. Trương Tư Nguy đang rất chật vật và tức giận, trừng mắt nhìn Giang Lai. Còn Giang Lai thì lạnh như băng, đôi mắt đen nhìn Đoan Mộc Thần nói:

"Tôi với em gái này nói chuyện phiếm thôi." - Đôi mắt đỏ của cô đã trở lại màu đen bình thường.

Dù Đoan Mộc Thần cảm thấy 2 người có chút gì đó ko đúng, nhưng nàng biết Trương Tư Nguy có tính đại tiểu thư, ai ko hợp mắt liền có thể đạp thẳng. Cho dù Giang Lai là người rất biết điều, nhưng Trương Tư Nguy cũng có thể nổi sóng.

"Nói cái gì chứ! Đoan Mộc Thần, nếu chị còn có chút lý trí thì cẩn thận người đàn bà này. Cô ta rõ ràng ko phải người, là cương thi!" - Trương Tư Nguy dùng sức hét to, thấy Đoan Mộc Thần cau mày.

Trong đầu cô bé này có bình thường ko vậy, sao cứ hay kích động thái quá, mẹ cho ăn cái gì lớn lên thế? "Giang Lai là cương thi", định hù con nít sao.

Đoan Mộc Thần nhìn Giang Lai một chút, một cô gái xinh đẹp duyên dáng, mặt lạnh lùng cấm dục, chỗ nào giống cương thi?

"Được rồi, được rồi, Tư Nguy em về nhà ngủ đi. Đừng có xem mấy cái báo lá cải rồi tự mình hù mình." - Đoan Mộc Thần vỗ vai Trương Tư Nguy, đẩy lưng cô ấy.

"Chị!!!! Tại sao chị ko tin tôi! Chị bị con cương thi này mê hoặc rồi hả?" - Trương Tư Nguy hét.

Đoan Mộc Thần thở dài: "Có thể mê hoặc người ko phải là cương thi, mà là Hồ Ly Tinh có hiểu ko?"

Trương Tư Nguy giận đến ko nói được gì, vung tay đẩy Đoan Mộc Thần ra, cánh tay cô vẫn còn thấy đau.

"Được! Đoan Mộc Thần! Chị giỏi lắm! Sau này bị cô ta cắn đứt cổ hút khô máu, đừng có trách tôi! Hừ!" - Trương Tư Nguy gằn giọng, chạy đi. Lòng tốt ko dược báo đáp, lòng tốt ko được báo đáp! Cái gì mà lòng tốt ko được báo đáp, thì đây chính là ví dụ điển hình. Trương Tư Nguy nghĩ đến ánh mắt Đoan Mộc Thần quan tâm khi nhìn Giang Lai, còn nhìn mình thì đầy bất công, trong lòng chua xót. Tự nhiên mắt cay xè, cay đến nỗi nàng chỉ muốn khóc.

Trương Tư Nguy dừng bước, dựa vào cột điện ven đường, ổn định lại tâm trạng. Nàng vuốt xuống lòng ngực mình, tự nhủ: "Bình tình, bình tĩnh, Trương Tư Nguy mày phải bình tĩnh. Cái tên khốn nạn đó, sống hay chết đều ko liên quan đến mày.......phải, ko liên quan..." - Lầm bầm một hồi, nàng cảm thấy trong lòng ko còn khó chịu, thở dài, tự khen bản thân được rèn luyên vô cùng tốt. Nàng ngẩng đầu nhìn trời đêm, sao đêm nay thật sáng. Nàng thấy vầng trăng kia có màu sắc thật quen thuộc?

"A---------------------------------! Kiếm gỗ của mình!" - Trương Tư Nguy đột nhiên la làng, làm mấy con quạ sợ bay đầy trời.

Kiếm gỗ bị xú nữ kia đá bay đi mất! Mới bình tĩnh chưa được lâu, thì trái tim bé nhỏ lại treo tòng teng. Đó chính là bảo bối của mẹ, nếu để bà Trương biết nàng lén cầm kiếm ra ngoài, lại còn làm mất, thì ko phải sẽ lột da nàng sao?

Thật sự ko thể bình tĩnh nổi mà. Trương Tư Nguy ngồi thụt xuống ở ven đường khóc, làm cất công xây dựng rào thép trong lòng lại sụp đổ.

Đúng là tiền mất tật mang, cuộc sống sao u ám vậy chứ.

"Xin lỗi, cô nhóc đó gần đây rất lạ. Có thể do áp lực thi cữ, làm thay đổi nội tiết tố." - Đoan Mộc Thần nói.

"Cô ko có gì phải xin lỗi." - Giang Lai đẩy kính nói: "Cô ấy chỉ hỏi tôi vài câu thôi."

"Thật ko, tôi tưởng rằng............."

"Cô tưởng cái gì?"

"Tôi tưởng cô gặp phải đám người Li Bách, tôi chạy khắp nơi tìm cô cũng ko thấy, tôi rất lo."

Giang Lai thấy Đoan Mộc Thần nét mặt thành khẩn, yên lặng ko nói.

Đoan Mộc Thần cũng cảm thấy câu nói của nàng quá mức mờ ám, nói ra khỏi miệng liền hối hận. Đặc biệt thấy Giang Lai im lặng, nàng càng hối hận hơn. Hai người im lặng đi đến đầu hẻm, ngõ hẻm vắng lặng chỉ vang lên tiếng giày cao gót của Giang Lai. Đoan Mộc Thần rất quen với âm thanh này, thế nhưng bây giờ ko còn ghét nó nữa. Hay là tại tâm trạng ko giống lúc trước?

"Đoan Mộc." - Giang Lai đột nhiên ngừng bước, quay đầu nhìn Đoan Mộc Thần.

"Hả?" - Đoan Mộc Thần nhìn tới, vì trong hẻm tối om nên chỉ nhìn thấy bóng đen ko thấy rõ mặt Giang Lai. Đoan Mộc Thần trong lòng hơi động, nàng đương nhiên phát hiện lần này Giang Lai ko gọi đầy đủ tên của nàng, mà chỉ gọi "Đoan Mộc".

Đoan Mộc Thần đang đợi Giang Lai nói, trong lòng đầy suy nghĩ xem Giang Lai định nói gì. Kết quả im lặng gần nửa tiếng Giang Lai mới chậm rãi nói:

"Ko có gì."

Tưng! Trong lòng Đoan Mộc Thần nhảy lên, thấy Giang Lai quay người tiếp tục đi. Nàng cũng chỉ đành theo sau.

Ngày đó, Giang Lai muốn nói gì? Đoan Mộc Thần rất muốn biết, đáng tiếc, Giang Lai đến cùng đều ko mở miệng. Có một số việc, chỉ cần theo thời gian sẽ trở thành bí mật.