Cuối cùng đối phương bày ra một bộ quyền pháp kia, vẫn là trông bầu vẽ gáo học được từ trên người anh ta, so với anh ta càng thêm hung ác hữu lực.
Dạng tố chất cơ thể và thiên phú này...
Đáng tiếc.
"Này, anh Uy, không phải vừa rồi anh đánh nhau với người ta, đánh đến nỗi có cảm giác đồng cảm sao? Đây chính là người mà ông chủ muốn..."
Anh Uy lắc đầu, lại khoanh tay ngồi về bên trong góc khuất một lần nữa, châm một điếu thuốc lên.
"Đi, đi vào, thời gian của chúng ta rất ngắn, dụi thuốc lá đi."
"Tôi và Lưu Số Nhi dẫn đầu, anh Uy ở phía sau, Từ Cường để ý tới tên nhóc này một chút."
"A, cái bao này nặng quá, bả vai ông đây vừa mới bị thương."
"Mẹ kiếp!"
Trong một trận âm thanh ồn ào, nhóm trộm mộ vác bao tải màu đen nặng nề, cầm đèn pin, ở dưới ánh đèn lờ mờ, lục tìm đi về phía ẩm thấp bên trong mộ đạo, Tề Hạo cúi đầu, lảo đảo đi cùng đám người.
Trong không gian bị bịt kín, thời gian dường như tạm dừng, cũng không biết đi được bao lâu, mộ đạo thay đổi lớn, bên trong góc khuất xuất hiện mấy cỗ xương trắng, người ở đeo kính râm không nhìn những bộ xương trắng này mà nhấc chân bước vào một căn mộ thất.
Nằm ngay chính giữa mộ thất là một cửa đá bị phong bế, bốn phía đều là vách đá cứng rắn, trên mặt đất rải rác mấy hũ đồ gốm chất đống, có cái đã vỡ vụn, nhóm trộm mộ nhóm cầm đèn pin tìm kiếm dọc theo chỗ góc khuất, kiểm tra cửa đá từ trên xuống dưới.
Tề Hạo bị ném cùng với mấy cái ba lô leo núi màu đen mà bọn chúng vừa cởi vào trong góc tường, anh chậm chạp tìm kiếm vách tường lạnh lẽo phía, dây thừng cột hai tay đã lặng yên không tiếng động bị cởi ra.
Ngay lúc tên trộm mộ gõ lên cửa đá, tay của anh cũng tìm kiếm ở trên tườn, trong bóng đêm ngón tay thon dài xuôi theo khe đá xẹt qua.
"Lấy đồ vật ra đây, phá cửa đi."
"Lưu Số Nhi anh đến đây."
Trong bóng tối kíp nổ bị châm lửa, thân thể đám người nhao nhao nằm xuống lấy tay che lỗ tai, ai cũng không có tinh thằng chú ý tình hình bên trong góc khuất, trước lúc sắp nổ tung, Tề Hạo nhanh nhẹn nghiêng người né sang một bên, nhanh chóng quyết định dùng cùi chỏ đánh vỡ vách đá, trong bóng đêm, cũng không biết đã động chạm đến cơ quan gì, sau khi tiếng nổ lớn qua đi, cửa đá bị thủng một cái lỗ, trên tường cũng xuất hiện một cái hốc tối khoảng chừng một thước.
Mu bàn chân Tề Hạo móc lấy một cái đai an toàn của ba lô leo núi, lập tức giống như người mang bao lăn vào bên trong hốc tối.
Không lo đi xem cửa đá bị nổ tung, năm tên trộm mộ cùng nhau vây đến bên cạnh hốc tối, hốc tối giống như là một cái động đen sâu hun hút, lộ ra một khí tức khiến người cảm thấy bất an, tập trung lắng nghe, tựa như có thể nghe được được tiếng xột xoạt vang lên, giống như là trong bóng tối có thứ gì đang bò vậy.
Từ Cường có ý định muốn đưa vào đầu vào trong hốc tối dò xét, bị Lưu Số Nhi ở đằng sau kéo lại.
"Muốn chết thì theo vào bên trong đi!"
"Mẹ kiếp, tên nhóc này muốn tự tìm đường chết sao."
"Lão đại, làm sao bây giờ?"
"Có muốn ra ngoài bắt lại thêm lần nữa không?"
Người đàn ông đeo kính râm thấp giọng mắng một câu:
"Chỉ cần ba người, tôi bắt bốn tên, thiếu tên này cũng không có việc gì, trước tiên đem đồ vật vào trong đi."