Chương 19

Dưới đáy hốc tối là một khe trượt dốc đứng đen sì, Tề Hạo chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể không ngừng hướng phía dưới nhấp nhô, tốc độ càng lúc càng nhanh, ở trong hành lang anh bị vách đá đâm đến thất điên bát đảo, thật vất vả mới dùng cùi chỏ và đùi phải của mình kẹt ở chỗ cua quẹo, một giây sau…

Một cái túi lớn màu đen đánh vào đầu.

Tề Hạo bị đánh đến mắt nổi đom đóm, ngay lúc một lực lớn va chạm đến khiến cho người và túi cùng lăn ra miệng khe trượt, túi ba lô leo núi màu đen dẫn đầu rơi xuống đất trước khiến bụi đất bay mù mịt, đầu Tề Hạo đập lên trên ba lô leo núi, nhất thời hai mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Bên trong đại điện trống trải không có chút ánh sáng nào, giống như là vực sâu u tôi từ trước đến giờ không chút thay đổi, ở giữa bảy sợi xích treo một cái quan tài bạch ngọc, cái quan tài này cực lớn, ước chừng ba người ôm mới hết, trên thân quan tài hiện lên chi chít những đường vân quỷ dị.

Đột nhiên, một ngọn lửa màu đỏ phóng lên trên dây xích.

Đám lửa này đốt rất nhanh, tất cả xiềng xích giống như dầu nóng trong nồi cháy bừng thành ngọn lửa lớn, ngọn lửa hồng nhảy lên khiến cho toàn bộ cung thất đều được chiếu sáng, ngựa vàng xe bạc, dòng sông thủy ngân uốn lượn, lũy thành ngọc thạch bảo tháp núi đá, bên trên bức vẽ là một con chim khổng lồ đang dang hai cánh ra, tầng tầng lớp lớp lông vũ đẹp đẽ vô cùng, ở trong ngọn lửa chiếu sáng rạng rỡ.

Ngọn lửa không ngừng thiêu đốt cắn nuốt quan tài ở giữa, sáng rực trong ngọn lửa, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, quan tài bằng ngọc trắng mở ra.

Một bóng người ngồi dậy từ trong ngọn lửa.

Trong ánh mắt của “cô” tỏa ra ngọn lửa cháy hừng hực.

Trong lúc ý thức mơ hồ, Tề Hạo cảm giác có người đang lau mặt cho anh, anh đột ngột mở mắt, trong đôi con ngươi phản chiếu một bóng hình, trái tim đập hụt một nhịp, sững sờ tại chỗ.

Ánh sáng xung quanh mờ mịt, chỉ có ánh sáng lập loè của ngọn nến, nương theo ánh nến, tuy mờ ảo nhưng cũng đủ để anh nhìn rõ khuôn mặt của người trước mặt.

Đó là một khuôn mặt mà Tề Hạo không biết diễn tả thế nào, đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ, đường nét rực rỡ lại xen lẫn sự nhiệt huyết, giống như… như một ngọn lửa nồng cháy, toát ra một vẻ đẹp mỹ lệ khiến lòng người chấn động.

Đối phương đang ngồi xổm bên cạnh Tề Hạo, dáng người cao lớn, mặc một chiếc quần xám rộng thùng thình kết hợp với áo phông trắng, mái tóc đen dài tùy ý vén lên sau tai, nhìn thấy Tề Hạo tỉnh lại, đối phương đi tới khẽ mỉm cười với anh.

Trong lòng Tề Hạo run lên, vành tai ửng đỏ, đầu óc bị cơn đói chiếm giữ, nhất thời đơ ra như khúc gỗ, phải rất lâu sau anh mới lấy lại tinh thần.

Người đâu mà đẹp đến xuất thần!

Tề Hạo dời tầm mắt, tránh đi nụ cười của đối phương, anh nhìn ngọn nến trắng đang thắp cách đó không xa, liếʍ đôi môi khô nứt, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói:

“Chị là đàn chị Hướng Ngọc?”

Từ lúc nhìn thấy đối phương, Tề Hạo có một loại cảm giác quen thuộc khó tả, tựa hồ đã từng nhìn thấy đối phương ở đâu đó. Anh tuyệt vọng tìm kiếm trong ký ức nhưng vẫn không nhớ mình đã nhìn thấy đối phương ở đâu.

Sau đó, một bóng người mơ hồ đeo khẩu trang hiện lên trong đầu anh, dáng người cao lớn, mái tóc dài thẳng mềm mại... Tề Hạo hỏi thử.

A Ngọc nhìn thanh niên trước mặt bằng ánh mắt dịu dàng, khi nghe thấy từ "Ngọc", đôi mắt sáng lên, vui vẻ gật đầu.