Chương 13

Anh nhắm hai mắt lại, l*иg ngực không ngừng phập phồng, tiếng trái tim nhảy lên như cùng với tiếng kinh lôi bịch bịch vang to, anh dùng sức bẻ vụn đá trên tường đất, đùi phải đạp một cái, giành thế chủ động tấn công trước.

Anh Uy đón đỡ mấy quyền của anh, trong lòng đột nhiên giật mình, không nghĩ tới trên người con báo nhỏ vẫn còn nhiều sức lực như vậy.

Nắm đấm của đối phương so với trước đó càng hung bạo, sau khi anh Uy và anh đối đầu mấy chiêu, lập tức thu hồi tâm tư giễu cợt trước đó, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.

Bên trong mộ đạo gió càng lúc càng lớn hơn, Tề Hạo sau khi lắc mình mấy cái liền dùng cùi chỏ liên tiếp đánh một kích phía sau cổ anh Uy, cơ thể lại lấy một góc nghiêng kì dị quét ngang hai chân của anh ta, đầu anh Uy bị đánh ngược lại hướng về phía trước, chân thì cong về phía sau, không đợi anh ta kịp thời phản ứng, Tề Hạo lại là một quyền không sai lệch mà đánh vào cái cằm của anh ta.

"Mẹ kiếp…"

Tên nhóc này không ngừng, anh Uy dùng mu bàn tay hung hăng sượt qua cái cằm, liếʍ lấy chút tia máu trên khóe miệng, anh ta đã bị khơi dậy hung tính.

Ánh mắt Uy ca hung ác nhìn chằm chằm người trẻ tuổi trước mắt, trong thân thể đã đầy đủ sức lực, xông lên phía trước đấu cùng đối phương ngươi tới ta đi xé rách một phen, cuối cùng dùng hết sức lực toàn thân, tung chân đá lên bụng Tề Hạo, khiến thân thể anh bị đạp bay ra, hung hăng va vào trên tường lạnh lẽo cứng rắn.

Bùn đất trên tường vì cú va đập mà rơi xuống.

Yết hầu Tề Hạo ngòn ngọt, lại phun ra một ngụm máu ấm nóng, anh ngã xuống bên trong góc khuất, bùn cát trên bờ vai thuận theo cánh tay mà rơi xuống, sau khi quần áo bị máu tươi nóng hổi làm ướt, rất nhanh đã lạnh lẽo trở lại, bên trong mộ đạo gió lạnh thổi qua, càng khiến lạnh đến thấu xương.

Anh Uy nặng nề thở ra một hơi, anh ta cũng không dễ chịu gì, toàn bộ đùi phải bị đau đến tê dại, sau lưng anh ta mồ hôi ướt sũng, anh ta thở dài một hơi, nghĩ thầm cuối cùng cũng đã kết thúc.

Nhặt đèn pin lăn trên mặt đất, đèn pin chiếu sáng không dừng lại ở trên người của mấy tên trộm mộ khác, mà trực tiếp chiếu thẳng vào mặt thanh niên đang ở bên trong góc khuất.

Trên mặt của đối phương đã đầy vết máu, đôi môi khô khốc vốn tái nhợt lại bị máu đỏ tươi nhuộm đến đỏ bừng, ánh mắt của anh chán nản muốn mở ra, nhưng lại không thể làm gì ngoài nhắm mắt lại.

Tia sáng chiếu vào mắt và trên da khiến anh chói mắt, tia sáng kia tựa như nước sôi nóng hổi làm bỏng ở trên da, khóe miệng Tề Hạo co quắp bỗng nhúc nhích, cúi đầu nhắm mắt lại, dùng hết sức lực vịn ở góc tường, vịn tường lảo đảo đứng lên.

Cái bóng trên tường run rẩy đứng sững, anh Uy nhìn cái bóng kia, thế mà cảm thấy có chút sợ mất mật, mồ hôi lạnh không tự chủ được mà thuận theo lưng anh ta tuôn rơi lăn xuống, một luồng khí lạnh đột nhiên xuất hiện càn quét quanh người anh ta.

Anh ta có một loại dự cảm vô cùng không ổn.

Đối phương vậy mà còn có thể đứng lên.

Trong lúc hoảng hốt, anh ta thấy người trẻ tuổi kia lại ra quyền tấn công tới, mà thứ càng khiến cho anh Uy ca giật mình là trên quả đấm của đối phương sức mạnh tựa như trở nên nặng hơn, không, làm sao có thể có người càng đánh càng mạnh, không phải sức lực cậu ta có chuyển biến lớn, mà là do thể lực mình theo không kịp?