Chương 12

Cái người đàn ông gọi là anh Uy này được ông chủ Trần bỏ ra không ít tiền mời đến làm tay chân, cũng là nhân vật có tiếng ở trên đường, là nhân vật có tiếng không cần mạng sống, kỹ năng chiến đấu thật sự rất mạnh, trước kia anh đen, Nam Dương Quyền Hoàng ở dưới mặt đất đánh quyền cũng không phải đối thủ của anh ta, về sau làm lính đánh thuê ở khu vực tam giác vàng mấy năm, bây giờ không biết vì sao lại đi theo bán mạng cho ông chủ Trần.

Hốc mắt của anh ta rất sâu, giống như có chút huyết thống với dị vực, hai con mắt đen sì có chút doạ người, anh Uy nhíu mày nhìn về phía người học sinh trẻ tuổi đối diện, trên người đối phương có rất nhiều chỗ đều bị thương, ở dưới ánh đèn lờ mờ, cơ bắp trên người anh đều căng cứng lại, có một vẻ đẹp sắc sảo và đáng sợ.

Anh Uy cũng không có để đối phương vào mắt, cái sinh viên họ Tề trẻ tuổi mà thể lực dồi dào, có sức lực và tốc độ vượt qua người thường, tựa như là một con báo trời sinh để đi săn.

Nhưng mà, ở trong cảnh đao kiếm đổ máu đã quen, dưới tay không biết lấy mạng của bao nhiêu người, trong mắt anh Uy bây giờ, đối phương cũng chỉ là một con báo nhỏ còn chưa dứt sữa.

Nhìn lại mấy quyền đánh của đối phương, đều không dám đánh vào tử huyệt, luôn luôn tránh lấy đi mạng người ở thời điểm mấu chốt, không thể một kích lấy mạng đối thủ, vẫn muốn giữ lại mạng.

Đây chính là nhược điểm trí mạng của đối phương, báo nhỏ còn chưa đủ ác.

Anh Uy xoay xoay cổ tay, dự định sẽ chơi đùa cùng người trước mắt một phen.

Ngủ mê một ngày không uống giọt nước nào, sau khi tỉnh lại chỉ ăn miếng lương khô, bụng đói kêu vang làm anh hoa mắt chóng mặt, Tề Hạo đứng ở nơi đó, hơi thở nặng nề phả ra từ lỗ mũi, rơi vào hoàn cảnh sa cơ lỡ vận.

Khi nãy đánh đổ năm tên trộm mộ kia khiến cho khí lực còn sót lại của anh tiêu tốn không ít, hiện tại đứng được là dựa vào nghị lực siêu nhiên, cố gắng không để cho mình ngã xuống.

Anh đưa tay che chắn ánh sáng của đèn pin chiếu vào, một giây sau, ánh sáng kia biến mất, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, ngay sau đó là nắm đấm phá gió mà đến, nắm đấm kia giống như cuốn lấy trên trăm cân lực, nặng nề mà đánh vào l*иg ngực của anh.

Cơ thể nhận cú đánh mạnh lảo đảo lui về sau, cơ hồ tất cả xương sườn đều bị gãy nát, trong lỗ tai là tiếng ong ong nổ vang, ánh mắt của anh nhìn không rõ được phía trước, chỉ có thể mơ hồ thấy trên tường trước mặt là một bóng đen đang lắc lư, ánh nến chỗ xa mờ mờ ảo ảo.

Tề Hạo che lấy l*иg ngực của mình, ho khan vài tiếng, sặc ra mấy ngụm máu.

Mùi tanh bên trong mộ đạo đã không ngửi thấy được nữa, anh chỉ có thể ngửi ra mùi máu tươi phát ra ở trên người mình.

"Nhóc con, còn chịu được không?"

Trong giọng nói của đối phương mang theo ý cười trêu đùa, không chờ anh kịp phản ứng, anh Uy lại tiếp tục tấn công tới, Tề Hạo miễn cưỡng ngăn cản mấy quyền, đã bị đối phương dồn vào bên trong nơi hẻo lánh.

Tề Hạo dựa lưng vào tường lạnh lẽo, cái lạnh lẽo thấu xương theo lưng của anh lan tràn đến toàn thân, hai tay anh run rẩy đặt trên vách tường gập ghềnh, vô lực cúi đầu, mấy sợi tóc ở thái dương bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dính sát vào gương mặt tuấn lãng của anh.

Cũng không biết là chất lỏng của mồ hôi hay là máu thuận theo cằm trượt xuống xương quai xanh.