Chương 14

Mình đã bắt đầu già đi rồi sao?

Anh Uy đau khổ phát hiện, thể lực của mình đã bắt đầu chống đỡ hết nổi.

Tề Hạo bỗng nhiên nhảy lên, nhảy lên bả vai anh Uy, đem thân thể to lớn giống như gấu đen của anh ta áp đảo trên mặt đất, lúc phía sau lưng của anh ta mạnh mẽ rơi xuống đất, toàn bộ bên trong mộ đạo dường như đều bị chấn động theo.

Lúc anh Uy ngã xuống đất, anh ta mở to hai mắt nhìn, trong mắt tơ máu tràn đầy mở to không thể tưởng tượng nổi.

Tề Hạo nhìn chăm chú ánh mắt của anh ta, giơ nắm đấm lên, lúc đang định cho anh ta một kích cuối cùng thì...

Một vật thể cứng rắn màu đen đυ.ng vô cái ót của anh.

Huyết dịch toàn thân trong nháy mắt đông cứng lại.

"Không được nhúc nhích, giơ tay lên."

Người đàn ông đeo kính râm lúc này đã từ dưới đất bò dậy, cầm một cây thương nhắm ngay đầu Tề Hạo.

Tề Hạo nhắm mắt lại, nắm đấm trong tay cuối cùng cũng không hạ xuống.

Người đàn ông đeo kính râm một cước đá vào sau lưng Tề Hạo, đem anh bị té ầm ầm ở trên mặt đất, chỉ nghe anh ta mắng vài tiếng, tức giận nói:

"Gọi bọn người Bát Thủy và Bả Trương Số dậy."

Sau một tiếng, mấy tên trộm mộ đều đứng lên, trên cơ thể mỗi người bên trong mộ đạo đều bị thương.

Người đàn ông có cái cổ đau đến xoay không được hùng hổ kêu lớn:

"Người chúng ta bắt lần này thật sự chỉ là một sinh viên bình thường thôi sao?"

Trên núi côn trùng kêu vang từ sớm đến muộn, phía chân trời đám mây hồng dần dần tối xuống, ánh trăng rằm lặng lẽ phủ lên đầu cành, theo gió chập chờn trên nhánh cây, cành lá um tùm phản chiếu hai bóng hình màu đỏ, hai nữ sinh nắm tay từ trong rừng đi ra.

Hai người thở hồng hộc, mặt chuyển sang màu đỏ, toàn thân bốc hơi nóng, phía sau áo sơmi đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.

Lúc các cô về tới trụ sở dựng tạm thời, sau khi nhìn thấy nữ sinh tóc xoăn màu hạt dẻ đứng ở cổng, vội vàng dùng tay quạt quạt ở bên cạnh gương mặt, chạy chậm lên phía trước.

"Nóng đến chết rồi nóng đến chết rồi, thật là hành xác mà, sắp bị cảm nắng rồi! Sao trời lại nóng đến như vậy, còn phải mặc áo dài quần dài, không phải là trợ lý của cậu, có chết tôi cũng không đi."

"Có nước hoa không? Cho tôi xịt một cái, trên núi nhiều muỗi độc quá."

"Nào chỉ có mỗi muỗi độc, con kiến cũng độc, mới vừa rồi ngồi trên tảng đá nghỉ mệt ở trên núi, mới ngồi mấy phút, kiến đã bò đầy trên tay của tôi, sắp dọa chết tôi."

"Hôm trước giữa trưa, tôi và Tiểu Liêu đi múc nước, dưới gốc cây một con rắn đen đang nằm sấp mới dọa người."

Một nữ sinh cài hoa trên đầu sau khi dùng nước rửa mặt ba lần, mới cầm lấy nước hoa người bên cạnh đưa qua, xịt một loạt từ cánh tay đến cái cổ.

Mùi hương nước hoa tươi mát xua tan đi ngày hè nắng nóng.

Cô đem tóc mái cắt ngang đang ướt gạt qua một bên, lên tiếng hỏi:

"Đã tìm thấy bọn người Tề Hạo chưa?"

"Xung quanh đều không thấy."

"Điện thoại cũng gọi không được..."

"Trợ lý Chu đang gấp muốn chết."

"Bốn người lớn như bọn họ tất cả đều không thấy sao."

Tề Hạo, Lâm Lương Uẩn, Nhạc Trác Dự và một nữ sinh khác tên Tưởng Linh Vũ, ba người này từ lúc trưa hôm qua đến giờ, không ai biết tăm hơi của bọn họ.

Người tìm không thấy, điện thoại cũng gọi không được, không một tiếng động mà biến mất.

"Sao tất cả đều điện thoại đều gọi không được chứ?"