Chương 37.1

Edit: Heartpng

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tri Nam vừa mở mắt đã nhìn thấy Lâm Thanh Dã, bị dọa giật cả mình.

Giường công tác vốn đã hẹp, cô bị giật mình kêu lên một tiếng, cơ thể ngả ra sau, lúc chuẩn bị ngã xuống lại được một cánh tay đầy sức mạnh giữ lại, túm cô trở về.

Lâm Thanh Dã vẫn chưa tỉnh hẳn, động tác vừa rồi hoàn toàn là theo bản năng, lúc này mới nhíu mi chậm rãi mở mắt ra.

Bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của anh quả thực rất lạnh lùng khó ở.

“Làm sao vậy?” Tay anh đặt trên eo cô hai giây, sau đó thu lại.

“Em sao lại ngủ ở đây vậy?”

Hứa Tri Nam quả thực cảm thấy trí nhớ của mình như một bộ phim bị đứt đoạn, tối hôm qua vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới chính mình lại cứ như vậy ngủ luôn, còn ngủ thẳng một giấc đến sáng.

Vừa lên tiếng hỏi xong cô cũng tự suy nghĩ cẩn thận, khẳng định là Lâm Thanh Dã ôm cô lên giường ngủ.

“Anh tối hôm qua ghé vào đây ngủ sao?” Cô lại hỏi.

“Ừ.”

Lâm Thanh Dã ngồi dậy, giơ tay bóp bóp sau cổ.

Cả đêm đều duy trì một tư thế như vậy để ngủ thực sự không ổn, ngày thường Hứa Tri Nam xăm hình hai giờ đã cảm thấy nhức mỏi.

Anh vừa ấn vừa vặn cổ.

“Đau không?”

“Còn tốt.” Lâm Thanh Dã mắt nhìn di động, “Thi đấu khi nào bắt đầu.”

“Buổi sáng 9 giờ, phải chuẩn bị đi luôn.”

“Sớm như vậy.”

“Vâng, bởi vì lần này cần làm ba đồ án, tuy rằng đều là hình nhỏ, nhưng sau đó còn phải trực tiếp chấm điểm để chọn ra quán quân á quân hạng ba rồi trao giải, khả năng sẽ mất nhiều thời gian.”

Hứa Tri Nam trước đó đã tính toán ở lại trong tiệm luyện tập suốt đêm, cho nên đồ dùng cá nhân cũng đều mang đến, cô mở ngăn kéo, lấy ra bàn chải đánh răng mới nguyên chưa sử dụng đưa cho Lâm Thanh Dã.

Cửa hàng xăm tuy nhỏ, nhưng đồ đạc thì rất đầy đủ.

Cô đẩy cửa đi vào phòng trong, gió thổi bay tóc cô.

“Ấy? Cửa sổ sao lại mở nhỉ?” Cô nhớ rõ từ trước tới nay chưa từng mở cánh cửa sổ này ra.

Hứa Tri Nam đi qua chỗ cửa sổ đang mở, ngoài cửa sổ là một mảnh cỏ xanh, cô rũ mắt nhìn xuống dưới chân cửa sổ thấy tàn thuốc lá, nghiêng đầu hỏi: “Ngày hôm qua anh hút thuốc sao?”

“Ừ, lúc đun nước có hút một điếu, đi ra ngoài em đã ngủ rồi.”

Hứa Tri Nam nhẹ nhàng nhíu mày: “Không phải anh nói muốn cai thuốc sao?”

Lâm Thanh Dã sờ cái mũi: “Không nhịn được.”

“Hút ít thôi nha.”

Lời nói của cô vốn có chút ý tứ oán giận, nhưng từ trong miệng cô nói ra lại rất mềm mại, không giống oán giận, ngược lại như là làm nũng.

Lâm Thanh Dã cười ra tiếng, ngoan ngoãn đồng ý: “Đã biết.”

Phòng trong rất nhỏ, chỉ để chút đồ linh tinh, còn lại cũng chỉ đủ để bồn rửa tay cùng bệ xí, hai người ở bên trong thì riêng việc xoay người cũng có chút khó khăn.

Lâm Thanh Dã bỏ chỗ nước cũ trong bình hôm qua, chuẩn bị đi lấy thêm nước mới: “Em đi rửa mặt trước đi, anh đi đun nước.”

Anh nói, xoay người lại đi ra ngoài.

Hứa Tri Nam nhìn bóng dáng anh, hẳn là tối qua anh ngủ không ngon, lấy nước xong cắm điện liền dựa vào giá gỗ bên cạnh, giơ tay tiếp tục bóp cổ cùng bả vai.

Cửa cuốn bị kéo lên, tóc trên trán anh rũ xuống, ánh sáng mặt trời của buổi sớm chiếu vào tiệm, rơi trên mặt hiện ra những mảng nắng loang lổ.

Cô thu hồi tầm mắt, bắt đầu rửa mặt.

Chờ cô rửa mặt xong rồi Lâm Thanh Dã mới tiến vào, Hứa Tri Nam mới vừa ra ngoài, Từ Chấn Phàm liền tới.

“Em gái A Nam!” Anh ta vừa kêu một tiếng, toàn bộ tiệm đều tràn ngập không khí sôi động.

“Sao anh đến đây sớm vậy?”

“Hôm nay không phải là trận chung kết sao, anh đi cũng em, làm cổ động viên cho em!” Từ Chấn Phàm vỗ vỗ bộ ngực, “Chuẩn bị thế nào rồi?”

Hứa Tri Nam ăn ngay nói thật: “Không quá đầy đủ.”

Từ Chấn Phàm trấn an nói: “Không có việc gì, lần này thời gian vốn dĩ quá vội vàng, anh tối hôm qua có gọi điện thoại cùng anh Lộ, anh ấy cũng nói mấy ngày này vội vàng chuẩn bị đến tiệm cũng không đi được.”

Hứa Tri Nam lấy toàn bộ đồ lát nữa cần dùng cho thi đấu bỏ hết vào túi, Từ Chấn Phàm nhìn thấy mấy bản thảo thiết kế cô đặt ở bên cạnh: “Được quá nha, thiết kế đồ đằng này của em cũng rất đẹp đó.”

“Thật vậy à?” Hứa Tri Nam cười cười, “Em rất ít khi vẽ phong cách này, còn cảm thấy lo lắng sẽ vẽ xấu.”

“Đương nhiên là đẹp rồi! Thi đấu hôm nay cố lên nha, tự tin một chút.” Từ Chấn Phàm nói, “Tuy rằng anh Lộ rất lợi hại, rốt cuộc cũng là lão làng trong giới xăm hình mà, bất quá có câu trò giỏi hơn thầy, kết quả cuối cùng thế nào cũng chưa biết được!”

Hứa Tri Nam cười nói cảm ơn.

Mà cùng lúc đó, Lâm Thanh Dã ở phòng trong rửa mặt xong đẩy cửa ra ngoài, anh rửa mặt, nhưng không có khăn lông, trên mặt vẫn còn bọt nước, tóc cũng bị ướt, bọt nước theo mũi cùng quai hàm lăn xuống dưới.

Từ Chấn Phàm chớp chớp mắt ngây người, lại nghĩ tới trước đó lúc chuyện của Nguỵ Tĩnh xảy ra gây ồn ào huyên náo ở trong giới xăm, Lộ Tây Hà cũng nói qua với anh ―― thợ xăm A Nam thâm tàng bất lộ, là một cô gái nhỏ rất lợi hại.

Từ Chấn Phàm truy hỏi, Lộ Tây Hà cũng không nói nhiều, chỉ một câu “Đại minh tinh anh hùng cứu mỹ nhân, gặp qua chưa?”

Anh vẫn luôn không hiểu, thẳng đến lúc được nhìn một màn trước mắt này, bỗng nhiên xâu chuỗi được tất cả những sự tình lúc trước.

Từ Chấn Phàm mặt không biểu cảm dùng dư quang liếc nhìn đồng hồ ở một bên, lúc này mới 7 giờ nha.

Sớm như vậy, một người nam nhân từ buồng trong đi ra, còn là bộ dáng vừa mới rửa mặt xong.

Ai da, chuyện này không thể nghĩ nhiều.

Dễ dàng phát sinh tư tưởng bất bình thường.

Em gái A Nam quả nhiên là thâm tàng bất lộ!

Từ Chấn Phàm đột nhiên đến đôi mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào.

Nhưng Lâm Thanh Dã lại gật đầu chào hỏi cùng anh trước, Từ Chấn Phàm ngượng ngùng cười: “Chào cậu chào cậu.”

Lâm Thanh Dã không để ý đến anh ta nữa, gương mặt kia của anh khi không có biểu tình gì trông rất lạnh lùng, đứng ở bên cạnh người xuân phong ấm áp như Hứa Tri Nam, hai loại tương phản liền càng thêm rõ ràng.

Từ Chấn Phàm nghĩ thầm: Không hổ là tuổi còn trẻ đã nổi tiếng, tính cách rất kiêu ngạo.

Kết quả cái người kiêu ngạo poker face này giây tiếp theo liền cúi đầu nói với Hứa Tri Nam: “Không ăn sáng sao?”

Thanh âm còn rất ôn nhu.

Từ Chấn Phàm bỗng nổi lên một tầng da gà.

“Không còn kịp nữa, bên ngoài địa điểm thi đấu hình như có quán bán đồ ăn sáng, đi qua đấy mua cũng được.”

Lâm Thanh Dã: “Để anh đưa hai người đi.”

Vì thế Từ Chấn Phàm cứ thế mang vẻ mặt ngơ ngẩn mà đi theo ngồi vào chiếc xe kia của Lâm Thanh Dã, trong đầu nghĩ mình đang ngồi trên xe người nổi tiếng, toàn bộ hành trình như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đến nói chuyện cũng không dám, cho đến khi Lâm Thanh Dã dừng xe ở nơi phụ cận sân thi đấu.

Ven đường có mấy quán bán đồ ăn sáng.

Hứa Tri Nam quay đầu hỏi Từ Chấn Phàm ngồi ở ghế sau: “Anh Chấn Phàm, anh ăn sáng chưa?”

Từ Chấn Phàm không có thói quen ăn vào sáng sớm mỗi ngày: “Còn chưa ăn nữa.”

“Vậy để em đi mua luôn.”

Cô nói xong liền xuống xe, trong xe chỉ còn lại có hai người Lâm Thanh Dã cùng Từ Chấn Phàm, anh ta chịu không nổi, cũng theo sát xuống xe đi qua quán bán đồ ăn sáng.

Hứa Tri Nam sửng sốt: “Anh xuống đây làm gì.”

Từ Chấn Phàm ăn ngay nói thật: “Khí tràng của vị anh em trên xe quá kinh khủng, không dám ngồi một mình cùng cậu ấy đâu.”

Hứa Tri Nam cười rộ lên, “À” một tiếng, không nhiều lời nữa.

Bánh bao tiệm này bán rất tốt, địa điểm của cửa hàng cũng ở con đường đi học đi làm, có một hàng người xếp hàng trước cửa, phải chờ vài phút mới đến lượt mua.

“Anh ăn mấy cái?” Hứa Tri Nam hỏi.

Từ Chấn Phàm: “Ba cái.”

“Chú ơi, cho cháu sáu cái bánh bao.” Hứa Tri Nam hơi hơi cong người, nói với chủ quán, “Với thêm ba cốc sữa đậu nành nữa ạ.”

Từ Chấn Phàm: “Nhiều như vậy?”

“Ừ, mua cho anh ấy nữa.”

Xung quanh có rất nhiều người, Hứa Tri Nam không nhắc tới tên của Lâm Thanh Dã, chỉ chĩa tay về phương hướng chiếc xe.

Trong lòng Từ Chấn Phàm nói đại minh tinh chẳng lẽ sẽ ăn mấy món ăn bình dân tầm thường này sao?

Hứa Tri Nam thanh toán tiền, lại chạy về đến bên cạnh xe, Từ Chấn Phàm không đi qua cùng, đứng ở một bên chờ cô.

Lâm Thanh Dã hạ cửa kính xe xuống, đưa cô túi công tác, Hứa Tri Nam nhận xong nói cảm ơn, rồi đưa cho anh hai cái bánh bao cùng một cốc sữa đậu nành: “Anh ăn không?”

Tầm mắt Lâm Thanh Dã nhìn qua, bánh bao thịt, bọc trong túi nilon trong suốt, mà sữa đậu nành thì được đựng trong cốc nhựa mỏng loại vừa ấn liền bẹp, phía trên cốc còn in hình hoạt hình.

Anh đối với việc ăn uống ngày thường đều rất chú ý, tuy không tính là kén ăn, nhưng trừ bỏ thi thoảng ăn khuya cùng mấy thành viên ban nhạc, anh không hay ăn đồ ở mấy quán ven đường.

Lâm Thanh Dã nhận lấy, cười nói cảm ơn.

Từ Chấn Phàm đang đứng ở một bên: “…………”

Hứa Tri Nam ôm túi: “Vậy em đi trước đây.”

“Đợi chút.”

Lâm Thanh Dã vươn tay về phía cô, lòng bàn tay hướng về phía trước, ngón tay thon dài xinh đẹp hơi cong.

Hứa Tri Nam nhìn tay anh, không rõ nguyên do: “Làm sao vậy?”

“Tay.”

Cô nửa tin nửa ngờ không hiểu gì đưa bàn tay qua.

Lâm Thanh Dã nắm lấy, nhéo nhéo tay cô, nói: “Thi đấu cố lên.”

***

Đi cùng Từ Chấn Phàm vào nơi thi đấu, Lộ Tây Hà cùng một quán quân tiểu tổ khác đã tới rồi.

Quán quân tiểu tổ truyền thống phương Đông là một cô gái, tóc bạch kim, trang điểm kiểu khói, Hứa Tri Nam nhận ra, chính là người lần trước ở KTV quỷ khóc sói gào bài《 Thứ Hòe 》.

Trừ bỏ ba tuyển thủ thi đấu bọn họ, còn rất nhiều người khác cũng tới, trận chung kết được vào xem, có không ít người yêu thích xăm hình đều tới.

“Em gái A Nam.” Lộ Tây Hà chào hỏi cô.

“Anh Lộ.”

Lộ Tây Hà nhìn ra cô đang khẩn trương, vỗ vỗ bả vai cô: “Ai da, cứ bình tĩnh đi, tuổi còn trẻ đừng tạo áp lực lớn như vậy cho chính mình, còn không phải chỉ là một trận chung kết sao, tên ngu ngốc Ngụy Tĩnh kia không có ở đây, tổng cộng chỉ có ba người, có thế nào thì cũng đều có thể nhận giải không á quân thì cũng hạng ba.”

Hứa Tri Nam bị anh chọc cười, thần sắc không căng thẳng như trước nữa.

Rất nhanh, thi đấu bắt đầu.

Ba người từng người đều được phân một người mẫu.

Trận chung kết của cuộc thi xăm hình cũng rất là tuỳ ý.

Ba quán quân tiểu tổ cùng ba cái giường công tác song song nhau, mà quần chúng vây xem cũng không có sân cố định, cứ đứng ở ngay cửa sổ cách đó không xa nói chuyện phiếm.

Từ Chấn Phàm đứng ở trong đám người, giơ cánh tay hô to: “A Nam cố lên!!!”

Lộ Tây Hà là lão sư trong ngành xăm, đối với loại thi đấu này cũng tương đối thành thạo, còn bớt thời giờ ngẩng đầu liếc anh ta một cái: “Tên kia sao cậu vừa gặp em gái xinh đẹp liền phản bội luôn được vậy?”

Một đám người xung quanh cười ha ha.

Hứa Tri Nam mím môi cười khẽ.

Từ Chấn Phàm “Ai ai” vài tiếng, mất bò mới lo làm chuồng mà thêm một câu: “Anh Lộ cũng cố lên!”

Có người đào hố hỏi: “Cậu hy vọng ai lấy quán quân vậy?”

Từ Chấn Phàm ai cũng không đắc tội: “Tôi thấy bọn họ cả ba người đều lợi hại như vậy, dứt khoát cùng đứng nhất đi.”

***

Đưa Hứa Tri Nam xong, Lâm Thanh Dã đi đến công ty, một lần nữa thu âm lại bản demo đã được sửa chữa, cơ bản đã xác định xong bài hát chủ đề mới.

Đến giữa trưa, Lâm Thanh Dã trở về nhà lớn Lâm gia.

Anh đã gần như không nhớ rõ lần cuối mình trở về đây là khi nào.

Không chỉ anh, người làm trong nhà cũng giống vậy, khi mở cửa ra nhìn thấy anh rõ ràng rất sửng sốt, nụ cười cứng đờ: “Tiểu thiếu gia đã về rồi.”

Lâm Thanh Dã nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, đổi giày vào nhà.

Lâm Quan Thừa đúng lúc từ trên lầu xuống dưới: “Tới rồi, ngồi đi, đã lâu rồi không cùng ăn cơm.”

Hai người cùng ngồi xuống, đại khái là Vương Khải đã nói qua với Lâm Quan Thừa, nên ông cũng biết Lâm Thanh Dã đang chuẩn bị album, ông hỏi vài câu về tiến trình chuẩn bị album.

Tuy rằng sản nghiệp của Lâm Quan Thừa rất nhiều, nhưng không có cái nào liên quan đến giới giải trí, đối với đề tài này cũng không hiểu lắm, cũng chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếm mà thôi.

“Mau đi lên lầu gọi bà chủ xuống, như thế nào còn chưa xuống dưới, đồ ăn đều đã nguội.” Lâm Quan Thừa nghiêng đầu nói với người hầu.

Người hầu “Vâng” một tiếng, hướng ánh mắt nhìn Lâm Thanh Dã một chút, rồi mới đi lên lầu.

Trong chốc lát Phó Tuyết Mính liền xuống lầu, bà hôm nay mặc một bộ váy đen, tóc dài đen thẳng xõa trên vai, trang điểm đơn giản, trên người không có một trang sức nào, rất khác với bộ dáng lúc bình thường.

Bà liếc mắt nhìn Lâm Thanh Dã một cái, lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục xuống bậc thang.

Người hầu di chuyển ghế ngồi vào vị trí cho bà.

Lâm Quan Thừa: “Ăn đi, ăn xong rồi chúng ta cùng nhau đến đó.”

Trên bàn cơm rất yên tĩnh, người hầu lùi sang một bên, cúi đầu cụp mắt, sợ vị tiểu thiếu gia kia lại giở thái độ, huỷ hoại bữa cơm đang rất tốt đẹp này.

Cũng may bữa cơm bình tĩnh kết thúc, mỗi tội không khí cũng thật sự rất áp lực, đến thở dốc quá lớn cũng không dám.

Cơm nước xong, ba người liền đứng dậy, Phó Tuyết Mính cầm kính râm đeo lên, người hầu đã chuẩn bị trước một bó hoa, bách hợp trắng, trên cánh hoa vẫn còn vương bọt nước trong suốt.

“Chốc lát đi cùng một chiếc xe chứ?” Lâm Quan Thừa hỏi.

“Con tự lái xe.” Lâm Thanh Dã nói, “Lát nữa không quay lại đây nữa, còn có việc khác.”