Chương 26.1

Edit: Heartpng

Tin tức như vậy rất nhanh liền đưa tới sự chú ý lớn.

Cứ cho là video cũ, lúc ấy Lâm Thanh Dã chưa có tiến vào giới giải trí , không sống dưới tầm mắt của công chúng , nghị luận sau đó cũng qua đi, nhưng hiện tại lại không giống.

Không chỉ đơn giản là Lâm Thanh Dã nổi tiếng nhận được nhiều sự chú ý, càng trọng yếu hơn là, anh tiến vào giới giải trí gia nhập công ty lớn, quan hệ lợi ích trong đó rắc rối phức tạp, những công ty khác tất nhiên sẽ lưu tâm suy nghĩ hết thảy biện pháp ‘phòng bạo’, ngăn cản anh trở thành đỉnh lưu kế tiếp của giới giải trí.

Mà <> từ khi bắt đầu quảng bá đến nay, Lâm Thanh Dã nổi bật đến mức lấn át các nghệ sĩ khác, fans lại quá mức điên cuồng, quan hệ cùng những nhà khác rất căng thẳng.

Thế lực khắp nơi nhúng tay vào kết cục đem đề tài đẩy lên cao, đồng thời cũng làm nhiều ánh mắt chĩa đến công kích Lâm Thanh Dã.

[Trước kia lúc video này mới bị truyền ra fans còn tẩy trắng mà, hiện tại người bị hại cũng đi ra nói chuyện rồi, fans Lâm Thanh Dã có thấy mặt bị vả đau không?]

[Tự nhiên thông suốt tại sao gần đây các nghệ sĩ đột nhiên nổi tiếng lại bị đào ra nhiều lịch sử đen như thế.]

[Đến xem này, mấy đứa fans cứ mở mồm ra là anh Thanh Dã, ra xem anh của mấy người đánh người thế nào, khẳng định bọn họ sẽ nói đánh em này anh ơi.]

[Tẩy chay bạo lực học đường!!]

[@I’m here for the Song, tổ tiết mục còn quản hay không vậy, người như thế cũng có thể xuất hiện trên màn ảnh sao? Không còn chút tiêu chuẩn nào à?Kiếm tiền cũng quá dễ dàng đi?]

[Lúc tiết mục vừa thông báo những thí sinh tham gia đã có người xách ra cái video này rồi, những người trong tổ tiết mục không biết anh ta là tên bạo lực học đường à, tổ tiết mục dung túng bạo lực học đường đến thế này cũng quá đáng rồi đấy!!]



Video nọ nửa phần trước là đoạn Lâm Thanh Dã đánh người, phần sau là đoạn phỏng vấn của người bị hại, chứng cứ vô cùng xác thực, ngay cả fans cũng đều không biết nên giải thích thế nào.

Vì thế bình luận lên án được đà chiếm cứ.

Một số ít fans tuổi còn nhỏ vô điều kiện đứng về phe Lâm Thanh Dã thì bị chửi là fan cuồng, mà những fans phát ngôn lý trí nói muốn chờ xem chân tướng cũng bị chửi như vậy.

Trong lúc nhất thời, Lâm Thanh Dã, người trước kia được nâng lêи đỉиɦ núi, trong một đêm đã bị dư luận nhấn chìm.

Hứa Tri Nam đọc những bình luận kia, người dần dần tỉnh lại.

Cô từ trên giường ngồi dậy, càng kéo xuống dưới bình luận càng thêm khó coi.

Hứa Tri Nam cau mày, ấn vào video.

Một phút đầu trong video chỉ có thể nhìn thấy gò má Lâm Thanh Dã, nhưng nam sinh bị anh đặt trên mặt đất đánh kia không nhìn thấy mặt, đến đoạn phỏng vấn sau đó mới có thể nhìn thấy mặt hắn.

Ánh mắt Hứa Tri Nam ngừng lại.

Nam sinh này, nhìn có chút quen mắt.

Ba phút tiếp theo là video phỏng vấn, nam sinh kia kể lại quá trình mình bị bạo lực học đường.

“Lâm Thanh Dã học ở Thất Trung, hồi trung học tôi học ở Nhất Trung, khi đó giáo viên đôi khi còn nhìn thấy người bên Thất Trung thu phí bảo kê. Học sinh trường chúng tôi đều là những học sinh ngoan, tuân thủ kỉ luật, cũng không dám phản kháng đám người đó, bình thường nhìn thấy đều trực tiếp đưa tiền.”

“Sau đó có một lần, trên người tôi không mang theo tiền, gặp phải học sinh Thất Trung. Tôi nhìn thấy liền muốn đi đường vòng, lúc đó tôi còn chưa trưởng thành, nhìn thấy những người như bọn họ là sợ hãi. Nhưng anh ta nhìn thấy tôi muốn đi, cái gì cũng không nói, xông lên đánh tôi, người đó chính là Lâm Thanh Dã.”

“Mấy ngày hôm trước tôi vô tình nhìn thấy một cô gái đang xem chương trình kia trên tàu điện ngầm. Trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Thanh Dã, cả người tôi đều đổ mồ hôi lạnh, nhớ lại những ác mộng kia.”

“Lúc ấy tôi phải nằm viện rất lâu, sau khi hồi phục liền nhanh chóng chuyển trường rời khỏi Yến Thành tới nơi khác. Hai năm gần đây bóng ma trong lòng mới vơi bớt đi.”

Bộ dáng của hắn thật giống như một người bị hãm sâu vào bóng ma bạo lực học đường vậy.

Người bình thường nhìn thấy bộ dáng như vậy sẽ rất đồng tình với hắn, tuổi tác như vậy, thành tích nổi trội xuất sắc lại là một học sinh nghiêm túc, bị một đám người như vậy huỷ hoại thanh xuân.

Hứa Tri Nam lại không thấy thế.

Cô biết cái người gọi là “Người bị hại” trong video này.

Đúng là học nhất trung, là bạn học cùng cấp với cô.

Nhớ không lầm, nam sinh này tên là Tô Tranh, trước khi chuyển trước lúc ở Nhất Trung thành tích cũng không tốt, thường đội sổ, Hứa Tri Nam không biết nhiều về hắn, nhưng thường nghe giáo viên nhắc tới hắn ở văn phòng, vừa nhắc tới đều là bộ dáng đau đầu, nghe bạn bè lúc ấy nói, hắn hình như là học sinh thể dục được đặc cách vào Nhất Trung.

“A Nam.” Mẹ Hứa nhẹ nhàng gõ cửa, tiến vào,“Có thấy khá hơn chút nào không? Còn phát sốt không?”

Hứa Tri Nam tắt điện thoại: “Không ạ, cũng hết nhức đầu rồi.”

Mẹ Hứa thấy cô đã tỉnh, đặt tay lên trán cô, nhẹ nhàng thở ra: “Chốc lát nữa vẫn đi bệnh viện một chuyến đi, tránh đến tối lại phát sốt, hôm nay đừng ra tiệm, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”

“Vâng, con tẹo nữa sẽ đến bệnh viện, nếu không còn sốt sẽ ra tiệm, mấy ngày nay công việc phát triển tốt nên rất bận.”

“Vậy con cũng phải chú ý đến thân thể mình nha, công việc phát triển tốt đến đâu cũng không quan trọng bằng thân thể.”

“Con còn chưa nói với mẹ, con tham gia một cuộc thi thiết kế xăm hình, hiện tại thành tích cũng khá tốt, có rất nhiều khách hẹn trước.”

Mẹ Hứa thần sắc vui vẻ: “Thành tích có rồi?”

“Chưa có, vẫn đang trong giai đoạn bỏ phiếu vòng loại, hiện tại đang xếp thứ hai.”

Hạng nhất vẫn là Lộ Tây Hà, ưu thế dẫn đầu áp đảo, Hứa Tri Nam không có khả năng vượt qua, nhưng hiện tại đã rất hài lòng.

Cô dừng lại một chút, lại đột nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ còn nhớ Tô Tranh không?”

Mẹ Hứa sửng sốt: “Tô Tranh?”

“Vâng.”

Bà nhớ lại, nhíu mày: “Người bạn học thời trung học của con sao? Nó làm sao? Con gặp lại à, nó nói gì với con?”

Mẹ Hứa hiếm khi nóng lòng hỏi liên tiếp như thế.

“Không có, con chỉ là đột nhiên nhớ ra người này ấy mà.” Hứa Tri Nam vén chăn lên xuống giường, “Được rồi, con rửa mặt xong liền trực tiếp đi bệnh viện, đừng lo lắng nha mẹ.”

Sự tình của Lâm Thanh Dã mang tới sóng to gió lớn, rất mau Vương Khải cũng biết.

Vương Khải không chỉ là người trong tổ chế tác của <>, mà còn là người phụ trách của công ty giải trí ‘Truyền Khải’, vừa nghe được tin tức liền trực tiếp lái xe đến chung cư của Lâm Thanh Dã.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Lâm Thanh Dã để trần nửa thân trên, quần rộng rãi ôm lấy thắt lưng, vừa đi vừa đem dây lưng cài lên, rồi sau đó kéo cửa ra: “Đến đây.”

“Sao cháu không có chút vội vàng nào vậy!” Vương Khải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ vào anh.

Lâm Thanh Dã từ trong ngăn đựng giày lấy đôi dép lê vứt xuống bên cạnh chân ông: “Vào đi.”

“…”

Trước kia khi gặp phải loại sự tình này, người gấp đến loạn lên đều là nghệ sĩ, mà đoàn đội là những người sẽ tỉnh táo vội vàng giải quyết hậu quả cùng quan hệ xã hội, đến chỗ anh thì lại ngược lại.

“Cháu thấy cái video trên mạng kia chưa?” Vương Khải hỏi.

“Nhìn thấy rồi.”

“Cháu có quen biết người kia không?”

“Quen biết, người là cháu đánh.” Lâm Thanh Dã nói.

“…”