Chương 25.2

Edit: Heartpng

Lâm Thanh Dã không nói chuyện, bà tiếp tục nói: “Không chỉ là đối với thần phật thật tâm, mà càng quan trọng hơn là phải đối với vị kia nhân duyên phải thật tâm, chân tâm đối xử với mọi người mới mới có thể bền vững, cậu phải hiểu được điều ấy.”

“Ta lần trước còn nói cậu tâm ma quá nặng, hại người không lợi mình, nên nghĩ biện pháp bài trừ.”

Lâm Thanh Dã yên lặng, hỏi: “Vậy nếu không thể phá được thì sao?”

Đêm khuya vắng vẻ, Lâm Thanh Dã người cao chân dài, bộ dáng chán nản, đứng ở trước một cái bàn đoán mệnh, đối diện là một lão bà thần thần bí bí nếp nhăn đầy mặt đang ngồi, hình ảnh này nhìn qua rất quỷ dị.

“Không phá được, vậy cậu cũng phải thẳng thắn nói ra với vị nhân duyên kia của cậu, dùng chân tâm đối xử với mọi người mới có thể bền lâu.” Thần côn đùa nghịch ống quẻ, phát ra chút thanh âm, “Huống chi, cái vị kia người hữu duyên của cậu là một người phúc trạch thâm hậu và rất thành kính, có thể giúp được cậu.”

Đáng tiếc vị kia của anh người hữu duyên không hề muốn gặp lại anh.

Lâm Thanh Dã tự giễu bật cười, chuẩn bị rời đi.

“Đúng rồi.” Thần côn gọi anh lại, từ trong tay áo lấy ra một cái túi giấy nhỏ: “Đương nhiên, cũng có thể mượn ngoại lực, ta thấy cậu là một người hữu duyên, hôm nay liền đem cái bao này bán cho cậu.”

Lâm Thanh Dã hạ mi nhìn, nhận ra đây chính là cái bao lần trước bà ấy muốn bán cho anh với giá 500 tệ, gọi là bí dược.

“Bao nhiêu tiền.”

“Giá tốt.” Bà vươn ra một ngón tay, lắc lắc. “Một ngàn tệ.”

Lâm Thanh Dã hừ cười một tiếng, không đứng đắn nói: “Cái giá này của bà tăng cũng thật nhanh, chỉ vài ngày mà đã tăng gấp đôi.”

Thần côn oán trách trừng anh một cái, ngón trỏ chỉ chỉ: “Cậu thế này là đại bất kính.”

Bởi vì những lời này của bà, Lâm Thanh Dã chợt nhớ tới hồi trước.

Từ sau khi lần đầu tiên gặp nhau ở quán bar, hai người thêm WeChat, sau đó rất lâu đều không có liên hệ, mãi đến một ngày anh gửi cho Hứa Tri Nam một tin nhắn, hỏi cô đang ở đâu.

Hứa Tri Nam trả lời: Sao vậy?

Qua hai phút, cô lại gửi tới một cái định vị, là một ngôi chùa ở vùng ngoại thành.

[Lâm Thanh Dã: Đến đó làm gì vậy?]

[Hứa Tri Nam: Đi gặp đại sư xin kinh Phật.]

Lâm Thanh Dã nhướn mi, có chút kinh ngạc: Em còn tin những thứ này?

[Hứa Tri Nam: Vâng.]

[Hứa Tri Nam: Anh tìm em có chuyện gì à?]

Anh ỷ vào việc ban đầu Hứa Tri Nam nói với anh sẽ đối với anh phụ trách, chầm chậm ung dung trả lời: Hôm nay gặp mặt đi.

[Hứa Tri Nam: Được, anh có chuyện gì à?]

Mới chỉ nói chuyện vài câu, Hứa Tri Nam đã ba lần hỏi anh có chuyện gì à, anh có thể đoán được lúc này Hứa Tri Nam ôm di động trả lời một cách rất câu nệ.

Lâm Thanh Dã cố ý đùa cô: Bồi dưỡng tình cảm chút.

Phía bên kia an tĩnh lại, một hồi lâu mới trả lời: Được, vậy thì đi thư viện được không?

Con mẹ nó còn lâu anh mới đi thư viện bồi dưỡng tình cảm.

Lâm Thanh Dã tay cầm điện thoại: Không được.

Hứa Tri Nam đành dùng giọng điệu thương lượng: Vậy anh có nơi nào để chúng ta đến dễ dàng hơn?

Lâm Thanh Dã lúc ấy đang ngồi ở trước bàn trong phòng làm việc sáng tác nhạc, vốn muốn cô trực tiếp đến phòng làm việc, nhưng nghĩ đến tiểu cô nương có tâm đề phòng nặng, chắc sẽ không dám, vì thế sửa miệng.

[Lâm Thanh Dã: Đến quán bar đi, ©ôи ŧɧịt̠ chiều một giờ có hoạt động.]

[Hứa Tri Nam: Được, em sẽ đến đúng giờ.]

Sân khấu tạo ra cho “Dã” rất đẹp, phía trước còn có một sân khấu chữ T, lúc ấy vào ban ngày được một nhóm người mẫu mượn dùng cho một buổi biểu diễn thời trang.

Bởi vì ban ngày quán bar ở tầng một vẫn có khách, hai người trực tiếp đi lên phòng bao ban ngày không mở cửa ở tầng hai , bên ngoài có kính trong suốt, phía dưới không nhìn được tình hình bên trên.

Hứa Tri Nam đối với buổi biểu diễn trên sàn chữ T không có hứng thú, lại không biết nên trò chuyện về cái gì, Lâm Thanh Dã cũng không có ý tứ chủ động tìm đề tài, cô liền lấy từ trong túi sách ra quyển kinh Phật, mở ra xem.

Lâm Thanh Dã vẫn là lần đầu nhìn thấy một người ở tuổi này đọc kinh Phật, kinh ngạc nheo mắt, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Lăng Nghiêm Kính.” Cô trả lời chững chạc đàng hoàng.

“…”

“Cái đồ chơi này…” tay anh thò qua, nhấc lên một góc trang sách, “Đọc không thấy choáng sao.”

Anh nhấc quyển sách lên vứt xuống sô pha bên cạnh, con mắt Hứa Tri Nam chăm chú nhìn theo.

“Còn đau không?”

“Cái gì.” Cô còn nhìn theo bản kinh Phật trên sô pha bên kia, không nhận thức được ý tứ trong lời của anh.

Lâm Thanh Dã cũng không giải thích gì thêm, nở nụ cười, chẳng qua tiếng cười có ý nghĩa không rõ, chứa một chút nghiền ngẫm cùng xấu xa.

Hứa Tri Nam sửng sốt hai giây, hiểu ra, mặt cũng theo đó đỏ bừng lên, ánh mắt cô rũ xuống, mi đen khẽ run, sau đó đứng dậy di chuyển đến bên sô pha, đem bản kinh Phật lần nữa ôm vào trong lòng.

“Anh như vậy là đại bất kính.” Cô cúi đầu nói.

Lâm Thanh Dã thu hồi suy nghĩ, nhìn vị thần côn kia, lại tiến lên phía trước, lấy ra điện thoại: “Mã QR của bà đâu?”

Thần côn hừ cười: “Cậu nghĩ cậu mua xong là sẽ không phải đại bất kính nữa sao!”

“Vậy bà bán hay không.”

Bà ấy rút ra cái mã QR đặt trước mặt anh: “Ta làm sao không bán, thần phật cũng phải có tiền nhang đèn, không chịu thành thật thiệt thòi chính là cậu.”

Dường như bị thái độ kia của Lâm Thanh Dã làm cho giận, thái độ nữ thần côn cũng không quá tốt.

Lâm Thanh Dã trong lúc đang quét mã chuyển tiền còn tự nghi hoặc, chính mình biết rõ ràng cái đồ này lúc thì 500 lúc thì 1000 nhất định là đang gạt người, cũng không có khả năng thật sự đi ăn cái bột phấn có độc không cũng không biết này, nhưng vẫn tình nguyện bỏ ra một ngàn tệ.

Trả tiền xong, nữ thần côn lại từ trong túi rút ra một cái bút, trên giấy viết xuống: Nước ấm pha lẫn, một khi ăn vào, tâm ma đứt đoạn, nhân duyên mau tới, thiên linh địa linh.

Bà ấy đem bao ném tới lòng bàn tay Lâm Thanh Dã: “Hoan nghênh lần sau lại tới. ”

“…”

Chỗ này đến cánh cửa còn chẳng có, vậy mà cũng nói.

Tại cái chỗ đó trì hoãn một lúc, Lâm Thanh Dã lúc về đến nhà đã rất trễ.

Anh tắm rửa, bên hông cuốn khăn tắm đi đến trước gương.

Trên người đường cong cơ bắp cân xứng, có cảm giác đầy đặn mạnh mẽ, nhưng không quá lực lưỡng, chính là kiểu mọi người hay nói “Mặc quần áo thì trông gầy, cởi ra lại có cơ bắp”.

Trên vai có nước chưa lau khô, theo đường cong lưu loát trượt xuống.

Lâm Thanh Dã nghiêng người, nhìn hình xăm trên xương bả vai lưng phía bên phải.

Bôi bốn năm lần thuốc mỡ, đỡ hơn nhiều, vài ngày trước còn kết vảy, bây giờ vảy đã bong ra, hẳn là đã khôi phục tốt.

Trên xương bả vai là chữ A Nam xinh đẹp được khắc xuống.

Không thể không thừa nhận, thủ pháp xăm hình của Hứa Tri Nam đích xác là rất tốt; mặc dù chỉ đơn giản có hai chữ, nhờ thủ pháp của cô mà mang lại một mỹ cảm không tầm thường.

Một cánh tay của Lâm Thanh Dã chống trên bồn rửa tay, vài lọn tóc bị ướt vì tắm rũ trên trán, anh mở di động ra.

Sau khi đăng bài trên WeChat, có rất nhiều người đến hỗ trợ chia sẻ, mặc dù chỉ là muốn tham gia náo nhiệt chứ không thực sự muốn giúp, dù sao cũng rất khó để thấy Lâm Thanh Dã chủ động quan tâm đến một cô gái.

Bên dưới bài đăng của anh có rất nhiều người bình luận, anh lười đọc mấy lời trêu chọc kia, trực tiếp ấn vào link.

Hứa Tri Nam từ hạng bảy đã nhảy lên hạng năm, cách hạng thứ tư một khoảng chỉ tầm bốn mươi phiếu.

Anh nghĩ, ở trên lưng xăm ‘A Nam’ cũng chẳng tính là đại giới .

A Nam của anh, về sau có lẽ tìm cô để xăm hình sẽ phải xếp hàng hẹn trước, xem như anh buôn bán có lời.

Bởi vì truyền nước và uống thuốc cảm, Hứa Tri Nam ngủ một giấc rất sâu, một đêm không mộng mị, thẳng đến ngày hôm sau bị Từ Chấn Phàm nhắn tin liên tục đánh thức.

Cô mê mang mở mắt ra, ánh nắng chói mắt chiếu vào phòng ngủ, cô khép hờ mắt mở di động ra.

[Từ Chấn Phàm: Em gái!!! Mẹ nó em lên hạng hai rồi!!]

[Từ Chấn Phàm: Em đăng một bài viết mà được vậy cũng quá lợi hại!! Quả nhiên, mọi người vẫn rất có ánh mắt, tiến lên! Mục tiêu tiếp theo chính là hạng nhất!!]

Hứa Tri Nam ngẩn người, mở link ra, lần này không cần kéo xuống, trực tiếp tìm thấy chính mình ở trang thứ nhất.

Số phiếu hiện tại so sánh với tối qua quả thực là tăng trưởng theo luỹ thừa.

Hứa Tri Nam tự nhiên biết tình hình trên WeChat của mình, cho dù cũng có mấy người bạn giúp cô chia sẻ, nhưng cũng không có khả năng đến được trình độ này.

Cô rời khỏi trang web, lại vào WeChat, đi xuống chút, liền thấy tên Lâm Thanh Dã.

“…”

Cùng lúc đó, phía trên màn hình di động nhảy ra một tin tức.

Từ lúc chương trình được quảng bá tới nay, Lâm Thanh Dã lấy một loại tốc độ cực kì mạnh mẽ mở rộng độ nổi tiếng, tốc độ hấp dẫn fan cực nhanh.

Tin tức này vừa ra liền nhanh chóng dẫn đến một hồi thảo luận sôi nổi.

Hứa Tri Nam ấn vào tin tức, hiện ra video, chính là đoạn video đánh nhau từng bị nghị luận qua sau khi anh lấy được giải thưởng Kim Khúc.

Anh mặc đồng phục Thất Trung, nắm đấm hạ xuống trên mặt người kia, mặt đất còn có máu người nọ nhổ ra sau khi bị đánh.

Mà mặt Lâm Thanh Dã hờ hững, hung ác nham hiểm tàn nhẫn, như là một chút cũng không nhìn thấy máu.

Editor có lời mún nói: ổng xăm tên người iu cũ xong giờ còn đi xem bói và còn vì tình iu mà ngu ngốc đến mức bỏ một ngàn tệ (hơn 3 triệu) ra để mua cái bao phấn đấy, muốn cạn lời với ổng lắm tự nhiên bị lừa tiền không đâu. Chắc không còn ai nghĩ ổng tra với khốn nạn nữa nhỉ chứ oan quá.