Chương 26.2

Edit: Heartpng

Vương Khải hoàn toàn không tin cái lý do kia của Tô Tranh, Lâm Thanh Dã với điều kiện gia đình như thế, sẽ không thiếu tiền, làm sao có khả năng làm ra hành vi ‘Thu phí’ kia.

Vương Khải thở dài, mệt tâm nói: “Cháu phối hợp chút đi.”

Lâm Thanh Dã bật cười, nhấc chiếc áo ngắn tay trên sô pha mặc vào.

Vương Khải lúc này mới chú ý tới hình xăm trên lưng anh; trước đó cũng nghe Chu Cát đề cập tới, A Nam - là tên cô bạn gái kia của anh.

Chỉ lướt qua trong giây lát, anh rất nhanh đã mặc đồ vào, che mất hình xăm.

Bây giờ không phải là lúc để trò chuyện bát quái, Vương Khải lại hỏi: “Truyền thông có gọi điện cho cháu không?”

“Có gọi.” Cũng không biết lôi từ đâu ra điện thoại, Lâm Thanh Dã đốt điếu thuốc, “Buổi sáng bị nó đánh thức, vừa mới tắt máy.”

“Cháu không ra mặt giải thích bọn họ sẽ còn tiếp tục làm phiền, cháu định giải quyết chuyện này như thế nào?”

Lâm Thanh Dã búng điếu thuốc: “Cháu đánh hắn là sự thật.”

Chỉ cần điểm này thôi là đã không cãi được, vô luận anh có giải thích thế nào cũng đều vô dụng, dư luận đang ồn ào như vậy, hiện tại Lâm Thanh Dã đang ở thế yếu, muốn đảo ngược nhất định phải cầm ra đầy đủ chứng cứ.

Chỉ nhẹ nhàng một câu “Không có thu phí” là vô dụng, thậm chí ngược lại hậu quả sẽ tệ hơn.

Vương Khải nhíu mày: “Vậy cháu có hay không suy xét qua, cùng Tô Tranh âm thầm giảng hoà, chú đã điều tra qua, cậu ta học ở đại học bình thường, điều kiện gia đình cũng bình thường, hiện tại đang là thời điểm tốt nghiệp, nhiều chỗ cần tiền, huống chi hiện tại cậu ta đột nhiên đứng ra, nếu là vu hãm thì mục đích sẽ không chỉ vì xả giận, khả năng giải hoà thành công rất lớn.”

Lâm Thanh Dã cười nhạo một tiếng: “Không hoà giải, đánh hắn là do hắn đáng đời.”

“…” Vương Khải dựng thẳng mày. “Lâm Thanh Dã! Bây giờ không phải là thời điểm cháu có thể tuỳ tính!”

“Cháu nói cho chú biết, cháu đánh hắn vì lí do gì?” Vương Khải lần nữa dùng giọng điệu chậm rãi hỏi, “Chú nhìn xem có phương án giải quyết khác không.”

Anh ngậm điếu thuốc, một hồi lâu không nói chuyện.

Sau đó anh cong môi nở nụ cười, lưu manh vô lại: “Vì một cô gái nhỏ.”

Hứa Tri Nam đi bệnh viện, tuy rằng không cảm thấy khó chịu, nhiệt độ cơ thể lại vẫn nóng nhẹ, vì thế lại truyền một bình nước.

Tác phẩm của cô trên trang web bình chọn kia sau khi tăng hạng, có vẻ như đã được chú ý đến nên lượng phiếu vẫn tiếp tục tăng.

Hứa Tri Nam chỉ nhìn qua liền rời khỏi, lần nữa ấn vào tin tức của Lâm Thanh Dã, phía dưới bình luận đã càng trở nên khó chịu.

“Cái kia – Hứa Tri Nam?” Đằng trước vang lên một thanh âm.

Cô ngẩng đầu, Quý Yên đứng trước mặt cô, trong tay xách một túi đồ.

Hứa Tri Nam ngẩn người, không nghĩ đến cô ấy sẽ chủ động cùng bản thân chào hỏi: “Vâng, thật là trùng hợp, chị tìm em có việc gì sao?”

Quý Yên đi thẳng vào vấn đề: “Em thấy tin tức của đội trưởng chưa?”

“Thấy rồi.”

Quý Yên nhìn xung quanh một chút, đi đến ngồi bên cạnh cô: “Em quen biết với người trong video kia không?”

Hứa Tri Nam dừng lại, nói: “Quen biết.”

Không biết vì cái gì, trong lòng cô đột nhiên vọt lên một loại dự cảm trước giờ chưa nghĩ qua. ”Chị vì cái gì hỏi như vậy?”

Quý Yên trước giờ không nghĩ Tô Tranh kia có liên hệ gì đến Hứa Tri Nam.

Ngày đó đám người bọn họ nguyên bản đang đi trên đường, Lâm Thanh Dã đứng ở bên sườn, ba người còn lại bọn họ kề vai sát cánh nói chuyên phiếm trêu chọc nhau, Lâm Thanh Dã tuy không gia nhập đề tài nhàm chán của họ, nhưng không khí vẫn rất hài hoà.

Mà khi Tô Tranh đột nhiên từ chỗ rẽ xuất hiện, bầu không khí đột nhiên liền thay đổi.

Lâm Thanh Dã đem túi sách tháo xuống ném cho Thập Tứ, cuộn lên tay áo đồng phục, một lời cũng không nói, liền thẳng tắp hướng chỗ Tô Tranh đi qua.

Ba người bọn họ đều không phản ứng kịp.

Nói thật, Lâm Thanh Dã tuy rằng tính cách không coi là tốt; nhưng cũng phải người không biết phân biệt tốt xấu mà đánh nhau, hầu hết thời điểm, tính cách của anh là lạnh nhạt, đối với cái gì cũng lạnh nhạt, không tìm thấy cái gì anh đặc biệt để ý, cực hạn tuỳ tính.

Trường hợp kia thật sự phát sinh quá nhanh, ba người không kịp ngăn lại, thậm chí lúc ấy mặt Tô Tranh thế nào cũng đều không thấy rõ, còn tưởng có ân oán gì, không dám tuỳ tiện đi ngăn cản.

Thẳng đến khi Tô Tranh bị Lâm Thanh Dã đấm đến hộc máu, bọn họ mới giật mình tỉnh lại đi giữ chặt Lâm Thanh Dã, sợ đánh ra mạng người.

Lúc ấy, bọn họ đã xoá mấy ảnh chụp và video trong di động mấy người xung quanh, nhưng cuối cùng đoạn video kia vẫn bị truyền ra.

Đến nay bọn họ vẫn không biết lần đó Lâm Thanh Dã vì lí do gì mà lại tức giận đến mất lý trí.

Chỉ là hôm nay Quý Yên xem phỏng vấn của Tô Tranh biết được tin tức hắn từng học Nhất Trung, bỗng nhiên nhớ đến Hứa Tri Nam cũng học Nhất Trung.

Trực giác nói cho cô biết, có lẽ chuyện này cũng có liên quan đến Hứa Tri Nam.

Dù sao thì những sự tình khó tưởng tượng nổi trên người Lâm Thanh Dã một lần lại một lần đều có liên quan đến Hứa Tri Nam.

Ví dụ như lúc anh ngủ mơ gọi tên A Nam.

Ví dụ như đêm qua bảo bọn họ giúp bỏ phiếu cho Hứa Tri Nam, thậm chí còn chia sẻ lên WeChat.

Lâm Thanh Dã từ nhỏ đến lớn đều rất đẹp trai; ở trung học những nữ sinh thích hắn là nhiều không đếm được, đến đại học thì còn hơn thế, loại hình nào cũng có, nhưng lại cố tình chỉ phát sinh quan hệ với Hứa Tri Nam.

Lúc trước còn cho rằng vì sắc đẹp nên nổi lên hứng thú, nay xem ra, tựa hồ không nhất định.

Quý Yên đơn giản kể cho Hứa Tri Nam sự tình vào sẩm tối hôm kia.

“Chị cảm thấy, việc Lâm Thanh Dã đánh Tô Tranh, có quan hệ đến em sao?” Hứa Tri Nam hỏi.

Trước kia vẫn hay nghe cô mềm mại gọi ‘anh Thanh Dã’, nay vừa nghe cách xưng hô cả họ cả tên này, Quý Yên có chút muốn cười.

“Chị cũng chỉ là đang hỏi chút thôi.” Quý Yên nói, “Em cùng đội trưởng trước kia có quen biết sao?”

“Không có.”

Quý Yên sửng sốt.

Cô lại bổ sung: “Em lên đại học mới quen biết anh ấy, nhưng mà trước kia…”

Hứa Tri Nam nhíu mày, cảm thấy có chút khó có thể mở miệng. “Sự tình Tần Đường kia, anh ấy có khả năng đã biết em từ sớm, em cũng không quá rõ ràng.”

“Em có cảm thấy có khả năng Lâm Thanh Dã đánh Tô Tranh là bởi vì em không?”

“Hả?”

Quý Yên cảm thấy mình từng đau khổ thầm mến Lâm Thanh Dã, nay nhìn lại thật sự có chút đáng cười.

May mà cô đã sớm từ bỏ phần thầm mến này, ngoại trừ có một chút xíu xót xa, vẫn có cảm giác vui vẻ khi hóng hớt bát quái.

Quý Yên đem trực giác của mình nói ra: “Cậu ta biết đến em so với em biết đến cậu ta còn sớm hơn, nói không chừng cậu ta đối với em đã sớm có ý tứ, sau đó có khả năng nhìn thấy Tô Tranh thích em, liền đánh hắn ta?”

Nói xong, Quý Yên cũng cảm thấy là lạ, giống như có chỗ nào không đúng.

Hứa Tri Nam bắt được lỗ hổng trong đó: “Tần Đường trước kia cũng theo đuổi em, Lâm Thanh Dã vẫn có mối quan hệ tốt với hắn không phải sao.”

“Hai người bọn họ sao, quan hệ không được tốt lắm, trước kia cũng chỉ nói được vài câu.” Quý Yên nhún vai, “Hơn nữa, cái tính cách kia của cậu ta, kỳ thật rất không tự nhiên, chị quen biết cậu ta lâu như vậy, không thể tưởng tượng được cậu ta sẽ chủ động nói thích người khác.”

“…”

Hứa Tri Nam thật không dám nghĩ đến khả năng này, đổi đề tài: “Em với Tô Tranh cũng không như chị nghĩ, hắn ta cũng chưa từng thích em.”

“Hả?” Quý Yên ngước mắt, “Quan hệ của hai người tốt hay không?”

“Không tốt, em…rất ghét hắn.” Hứa Tri Nam nói.

Quý Yên bỗng vỗ tay vịn: “Vậy thì không phải càng có lý hay sao! Đội trưởng có thể là vì báo thù cho em!”

“…”

Tác giả có lời muốn nói: Lâm Thanh Dã dần dần rớt ngựa.

Editor cũng có lời muốn nói: anh zai thích thầm người ta, thích đến khùng lun mà đến lúc hẹn hò thành công với crush lại giả vờ lạnh lùng đồ thế là biến thành tra nam xong bị đá, mệt anh quá.