Chương 3

Trên con đường nhỏ một cô gái một thân váy lam, nàng ngẩng đầu, đôi môi phiếm hồng. Mái tóc màu đen rơi trên vai, trên trán có vài sợi tóc tùy ý mà bị gió nhẹ nhàng thổi. Hơn nửa tháng trôi qua, vào một ngày mưa nàng nhặt được hai cún con, bởi vì dì cùng dượng không cho nàng nuôi nên nàng chỉ có thể đem cho người khác.

Hai chú cún màu trắng ở trên cỏ dại mà vui đùa, ánh mặt trời càng ngày càng rõ, bên con đường nhỏ một lớn một nhỏ xuất hiện trước mắt nàng.

“Dì, chúng nó là người một nhà, đừng tách chúng nó ra có được không?”

“Sẽ không.” Nữ nhân hướng nàng tươi cười. Lúc đi nhìn cô nói: “Ngươi muốn nhìn thấy chúng tùy thời gian có thể lại đây.”

“Văn Tranh! Đi đâu vậy?”

Phía sau có người hô to, cô xoay người chạy về phía dì. Bọn họ ở một căn phòng rất nhỏ, nàng đi vào bếp bị sặc khói liền ho hai tiếng. Thanh âm làm người đàn ông trung niên đang ngủ tỉnh giấc, hắn không kiên nhẫn mà xoay người, ánh mắt dừng ở trên người cô gái trong lòng bắt đầu tính toán.

Cô chạy ra một con đường nhỏ, ngồi ở bờ ruộng, tay túm lấy một cây cỏ dại mà chơi đùa, hưởng thụ không khí yên bình.

“ n.”

Nàng nghe được âm thanh gì đó, như có như không, như là ảo giác.

“Đương!”

Diệp Văn Tranh đột nhiên đứng lên, đi theo hướng phát ra âm thanh. Nàng nhìn vết màu trên đất, đôi tay nhỏ đặt lên then cửa nhẹ nhàng đẩy ra.

Ngôi nhà này đã cũ kỹ, vách tường chỉ có xi măng, trên mặt đất đầy cỏ dại làm nơi này càng trở nên rách nát.



Mà ở trong góc nhà, có một người như dã thú bị thương. Hắn ngồi dưới đất, người dựa vào trên vách tường, mái tóc che đi một bên mắt, bên vai vết thương rất nặng không chỉ có máu mà còn thấy được phần thịt bên trong.

“Ngươi…”

Loại vết thương này đây là lần đầu tiên nàng thấy, nên có chút ngây người, thậm chí đã quên chạy trốn.

….

Một mùi hoa thanh đạm làm thân thể người đàn ông cứng đờ. Khi hắn còn nhỏ Tiêu gia có một vườn hoa, đó là vì cha của hắn muốn người phụ nữ đó vui. Từ khi nào nơi đó trở thành cõi yên bình của hắn, Cha chỉ cho phép vợ cùng con trai đi vào.

Sau khi cha hắn chết, những bông hoa đó cũng bị những người tiếp nhận Tiêu gia phá bỏ đi.

Cửa dần mở rộng, hắn nhìn đến một cánh tay nhỏ nhắn đặt trên then cửa, một cái thân ảnh nhỏ nhắn tiến vào. Một khuôn mặt nhỏ, mang theo hơi thở tươi mát, một cô gái xinh đẹp như vậy không nên xuất hiện ở nơi rừng núi như này.

Tiêu Liệt ngẩn ngơ bất quả chỉ một giây hắn từ mặt đất nhảy vọt đến cửa, đôi tay bóp chặt cổ tay trắng trẻo của cô.

“Cô là ai?”

Thanh âm trầm trầm, cay độc, cơ thể anh nóng bỏng, hàng mi ngăn không được mà nhấp nháy.

“Diệp, Diệp Văn Tranh.”



Mày của cô nhăn lại, hai má đỏ ửng. Người đàn ông nhìn cô đôi tay thả lỏng.

“Anh bị thương…Không đi, bệnh viện sao?”

Người đàn ông từ bóp chặt cổ tay chuyển sang cằm cô, hơi chút dùng sức mà nâng lên đầu cô.

Cô nhìn rõ ánh mắt bị tóc che lấp, lãnh lệ lạnh lẽo.

“Cô là người của ai?”

“Ai cái gì?”

Cô thanh âm có chút run rẩy, hắn liếc nhìn vào đôi mắt cô. Hắn ở hắc đạo nhiều năm cũng chưa nhìn ra điều cô che giấu.

“ n…”

Người đàn ông bỗng nhiên nhắm mắt lại. Vốn dĩ vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng vì hành động lúc nãy vết thương lại bắt đầu phun ra máu.

“Anh cần phải cầm máu!”

Giống như là động vật nhỏ, nàng sức lực yếu ớt, cánh tay mềm mại có thể bị anh dễ dàng bóp gãy. Nhưng anh lại phá lệ mà tin vào đôi mắt trong veo của cô.

Cánh tay anh buông ra, cô gái liền xoay người chạy ra khỏi căn nhà, tiếng bước chân dần biến mất.