Chương 2: Một Người Cô Đơn Nhất

Người đàn ông lái xe chạy nhanh, một đường chạy đến ngoại ô thành phố. Ngoài cửa sổ bóng cây đen nhanh, cùng những ánh đèn lập lòe. Trong bóng đêm cô tịch, chỉ có một bóng dáng của chiếc xe đang chạy.

“A Liêt… Ngươi, thật sự đã trưởng thành.”

Người phụ nữ ngồi ở ghế phụ, vừa mới kinh sợ giống như không phải nàng. Lúc này thanh âm đã trở nên bình tĩnh.

Trong xe chỉ có mùi hương của nam giới, đại khái chính là mùi hương trên người của Tiêu Liệt. Chung quanh không có một sắc thái nhu hòa nào, giống như là không có sự tồn tại của người phụ nữ nào cả.

“Ngươi năm nay đã 27 tuổi rồi, còn không có vợ sao? Theo quy cũ thì nên sớm có đi?”

“Không có.”

Người đàn ông lời ít mà ý nhiều, thanh âm giống như rét lạnh đến tận xương. Đây là câu thứ hai hắn nói cùng người phụ nữ này, vốn là mối quan hệ mẫu tử, nhưng giờ lại trở nên nguội lạnh.

“Ngươi cũng không nhỏ, không có một người thừa kế đúng là thật đáng tiếc.”

Người phụ nữ trên mặt vẫn luôn treo ý cười, dựa vào cửa sổ xe một tay chậm rãi đưa ra phía sau, lấy ra con dao sắc bén đã sớm chuẩn bị.

Nhiều năm sinh tồn hắn đã đạt đến độ mẫn cảm cực cao, nhưng có lẽ đối với người phụ nữ này hắn đã vứt bỏ đi bản năng sinh tồn, lại có thể là vì hắn còn ôm một tia hi vọng.



Giây tiếp theo, mũi dao đâm thẳng vào ngực anh, ở thời khắc cuối cùng hắn phản ứng lại tránh sang một bên, một dao này liền đâm vào vai trái của anh.

“Tê!”

Da thịt bị lưỡi dao sắc bén đâm vào, xe đồng thời vì mất tay lái mà đâm vào rừng cây. Triệu Thu Nghiên bị va đập vào cửa xe nhưng vẫn không từ bỏ con dao.

Đêm nay Hồng Môn Yến chỉ là thủ thuật che mắt, Nhạc Triệu Sơn là ngu xuẩn lại nghĩ chỉ như vậy lại có thể đoạt lại Tiêu gia.

Một lát sau âm thanh lại yên tĩnh, vết thương trên người anh rất sâu. Máu tươi giống như suối mà trào ra, làm ướt đẫm một mảnh của chiếc áo màu đen. Hắn cúi đầu, ánh mắt sắc bén nhìn nơi bị thương đôi môi run rẩy. So với vết thương nặng hơn hắn cũng đã từng trải qua, nhưng không lần nào có thể làm hắn thống khổ. Một đao này là do người mẹ sinh ra hắn đâm, tay bà vẫn còn nắm chặt dao không buông ra, ánh mắt thù hận cùng không cam lòng nhìn anh.

Đao trong người anh được rút ra, một đao nhỏ lại hướng ngực hắn, lần này đã bị anh dùng chân đá văng ra. Tiêu Liệt xoay người xuống xe, Triệu Nghiên Thu vẫn còn ở trong xe, hắn đem họng súng nhắm ngay trán của bà. Tâm giống như bị lửa thiêu đốt.

Môi mỏng chậm rãi nhếch lên, cằm căng chặt, gân xanh trên tay nổi lên.

Triệu Thu Nghiên ánh mắt run rẩy, nương theo ánh sáng đèn xe mà nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn.

“Ngươi lúc ấy nếu không chạy ra ngoài chơi, Tiêu gia đã là của ta.” Người phụ nữ nhìn họng súng đen nhánh mà mỉm cười, “Ngươi cũng sẽ không thể nào tín nhiệm ta, nổ súng a, gϊếŧ ta đi.”

Mồ hôi trên trán anh lăn xuống, nhìn trước mắt không rõ ràng, thật giống như hết thảy đều là mộng.



“Pằng! Pằng!!” Ngón trỏ ấn cò súng như điên cuồng mà phát tiết, thẳng đến không còn viên đạn nào anh cũng không buông, phảng phất như đem lửa giận ra phát tiết.

“Lần này thả ngươi đi.”

Người đàn ông trong bóng đêm ngẩng đầu, đáy mắt phản chiếu sao trời.

“Nói cho Triệu Nhạc Sơn, tốt nhất là tiếp tục tránh ta.” Anh xoay người giống như trốn tránh mà chạy vào trong rừng.

…………

Thân ảnh cao lớn nghiêng ngả, lảo đảo mà xông vào sâu trong rừng núi, ngực anh máu chảy ra không ngừng. Hắn có thể tiếp thu bản thân chật vật, lại không thể nào tiếp thu đáp án của Triệu Nghiên Thu. Giờ khắc này trong thế giới hắn là người cô đơn nhất, đều có tất cả, lại không có gì cả.

Một căn nhà nhỏ đứng ở giữa sườn núi, đại khái là căn nhà nhỏ của người gác rừng trước kia ở. Hắn không quản nhiều như vậy, liền đi vào bên trong, ánh sáng bị bức tường ngăn lại.

Lấy di động từ trong túi ra, trên màn hình đã bị vỡ còn dính cả máu. Hắn không thể đối mặt với vết thương trên vai trái, liền nổi lên tức giận di động liền bị quăng ra ngoài.

“Tháp.”

Không bao lâu, cửa gỗ khép hở mở ra, người đàn ông chuẩn bị tinh thần mà ứng chiến.