Chương 4: Hắn Không Ngờ Đến Cô Vì Cái Gì Sẽ Cứu Mình, Rõ Ràng Vừa Rồi Cô Bị Anh Bóp Chặt Cổ.

Cô gái một đường chạy chậm về nhà, từ trong phòng nhỏ của mình mà tìm kiếm thứ gì đó.

Cửa phía sau bị một lực mạnh đẩy ra.

“Dì!”

Cô nhanh chóng xoay người, cầm chặt băng gạc ở trong tay.

“Chúng ta phải ra ngoài vài ngày.”

“Được.” Nàng gật đầu, có một chút nhẹ nhàng mà thở ra.

Từ Oánh kéo người chồng vẫn còn chưa tỉnh rượu rời đi, căn nhà nhỏ này bọn họ một tháng chỉ ở lại vài ngày. Đa số thời gian bọn họ đều ở căn nhà lớn tại thành phố.

Nhìn chiếc xe hơi đang dần biến mất nơi cuối đường, nàng nhẹ nhàng mà thở ra một hơi. Cô đi vào phòng ngủ lấy ra băng gạt cùng thuốc hạ sốt mới đi ra ngoài.

Tiêu Liệt để cho Triệu Thu Nghiên chạy đi. Người phụ nữ dã tâm bừng bừng, sẽ không đơn giản mà bỏ qua cho hắn. Hắn hiện tại ở trong khu rừng này, bà ta sớm đã nói cho Triệu Nhạc Sơn, không bao lâu nữa sẽ có nhiều người đi tìm hắn. Mà nơi này cách Tiêu gia thì rất xa, hắn không cách nào mà liên lạc với người của Tiêu gia. Lấy sức lực hiện tại thì không thể đi ra khỏi khu rừng này.

Anh nhìn cánh cửa còn chưa khép lại, môi nở một nụ cười lạnh.

Từ mấy năm trước khi đó những người chú đoạt lấy quyền điều khiển Tiêu gia, hắn liền giống như một con chó mất tang.

Miên man mà suy nghĩ, đầu óc hắn bây giờ đã không còn thanh tỉnh như lúc nãy, vết thương không được xử lý dần làm cơ thể anh trở nên sốt cao, trước mắt anh là một mãnh mơ hồ.



“Tháp tháp…”

Tiếng bước chân quen thuộc, làm hắn ngừng hô hấp mất một giây, theo bản nay nhìn về phía cửa. Sau đó là một cô gái một thân váy màu lam, ngược chiều ánh sáng mà bước đến.

Là nàng.

Hắn vừa mới thả nàng đi không nghĩ nàng sẽ quay trở lại, trong lòng cô ôm một cái túi, không nhìn rõ được bên trong có cái gì.

Cô đến gần cạnh anh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn người đang ông hai mắt đang nhắm dần, cô liền đưa tay quơ quơ trước mặt anh. Cả người anh thật nóng, tuy cách nhau một khoảng cách nhưng cô vẫn cảm nhận được.

Cô biết ở đây là thành phố Vân, nơi đây là thành phố như thế nào cô cũng hiểu rõ. Người đàn ông này chắc là đắc tội với người nào đó nên với thương mới nặng như vậy.

Hắn nhìn động tác của nàng không hiểu nàng đang làm cái gì. Trừ bỏ thân phận Là Tiêu Liệt, hắn không nghĩ ra được chính mình có cái gì giá trị, hơn nữa cả người anh đầy vết bẩn toàn thân là vết máu, một người nhìn dơ bẩn như vậy lại có người muốn xử lý vết thương cho hắn.

Hắn không nghĩ ra được cô vì cái gì mà muốn cứu chính mình, rõ ràng vừa lúc nãy hắn đã bóp chặt cổ của cô.

“Cô rốt cuộc là ai.” Thanh âm có vài phần khàn khàn, vì lên cơn sốt cả người anh đều bắt đầu run run.

Động tác băng bó vết thương của cô hơi khựng lại. “Anh yên tâm…Tôi thường xuyên ở trong núi băng bó cho các động vật nhỏ, anh sẽ không có việc gì đâu.”

Thanh âm của cô ôn nhu mà mềm mại, làm hắn dần mê muội, tùy ý cô xử lý vết thương của mình.

Cô động tác cẩn thận, đầu ngón tay cô có hơi chút lạnh mà đυ.ng vào da thịt nóng bỏng của anh, làm anh cảm thấy có chút thoải mái.

Một người như dã thú chớp mắt được an ủi, anh không phân biệt nổi người trước mặt là thật hay giả, chỉ là cả người cô phát ra nguồn ánh sáng nhàn nhạt làm hắn cảm thấy an tâm.



Hắn nghe cô nói như vậy trong lòng có chút hâm mộ những động vật nhỏ kia.

Loại cảm giác này đã rất lâu rồi mới cảm nhận được, anh cảm thấy cho dù là giả thì cũng không muốn đẩy ra, không muốn từ bỏ một tia ấm áp này.

Anh nhìn những đồ vật rơi vãi trên mặt đất, bỗng nhiên muốn giúp cô nhặt lấy những chai lọ đó, nhưng tay vừa mới đưa lên liền bỗng dưng rơi xuống. Ánh mắt ánh trở nên tối tăm, hai mi nhắm lại.

“Này anh, này anh!”

Diệp Văn Tranh bị dọa, nhẹ nhàng mà lay động cơ thể anh. Ngón tay cô có chút run rẩy mà đặt dưới mũi của anh, cảm nhận được hơi thở, cô mới nhẹ nhàng mà thở ra.

Người đàn ông toàn thân là máu, cùng bùn đất, nhưng ánh mắt sắc bén cùng khí thế mạnh mẽ tạo cho người ta cảm giác không dám xâm phạm.

“Này anh, tỉnh tỉnh a.”

Cô muốn gọi anh tỉnh dậy, cũng muốn cõng anh. Nhưng cơ thể anh lại cao lớn, cường tráng, so với thân hình mảnh khảnh của cô thì chắc chắn là không cõng nổi.

Suy nghĩ trong chốc lát, cô liền chạy về nhà đẩy xe đẩy đến.

Vợ chồng Từ Oánh mỗi lần rời đi thì cũng mất hết nửa tháng mới quay trở về. Căn nhà nhỏ này đa số là cô ở, nửa tháng cũng đủ thời gian để người đàn ông này khỏe lại.

Cô đem người đàn ông vào phòng mình, đẩy anh đến trên giường nhỏ của mình. Thân thể anh cao lớn, lưng dài vai rộng, nằm trên giường nhỏ của cô có chút chật chội.

Vì mới vừa rồi sốt ruột nên không có nghĩ nhiều, cô thế mà lại mang một người đàn ông về nhà, còn là một người đàn ông có thân thể cường tráng.