Chương 10: Nàng Nước Mắt Lã Chã Rơi Làm L*иg Ngực Hắn Đau Đớn, Đại Não Hắn Một Mảnh Hỗn Độn.

Trước mắt là một hồi ánh sáng, cô gái ở hôn mơ hai mí nhíu lại.

“Dung tỷ. Cô ta hình như muốn tỉnh dậy rồi.”

Người phụ nữ được gọi là Dung tỷ, nhìn cô gái đang dần tỉnh dậy liền dặn người đem Diệp Văn Tranh đưa vào một cái l*иg pha lê trong suốt.

Thân thể mềm mại khi tiếp xúc với l*иg pha lên lạnh lẽo phảng phất như điện giật mà run rẩy.

Lông mi cô run rẩy mà mở ra, chung quanh là một mảnh đen tối, nàng không thấy rõ xung quanh. Chỉ có thể mơ hồ mà nhìn thấy có một bóng hình cao lớn đang đi đến.

m thanh nàng mềm mại tinh tế, làm những người đàn ông nghe qua yết hầu đều run rẩy, có hai người đàn ông không kiềm lòng được mà đi đến, tay đặt lên l*иg pha lê mà vuốt ve.

“Bang!” Bàn tay của hắn bị Dung tỷ gạt đi.

Diệp Văn Tranh hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nàng cúi đầu phát hiện không biết từ lúc nào mà trên người lại đổi thành một chiếc đầm màu trắng mỏng manh. Chiếc đầm ngắn ngủn chỉ che được những bộ phận quan trọng, trước ngực là vài miếng lông chim mềm mại.

Loại quần áo này làm cô cảm thấy thẹn thùng, cô hoảng loạn mà nhìn xung quanh.

“Ngươi là ai, mau thả tôi ra ngoài!”

Một tay cô che trước ngực một tay gõ vào cửa kính. “Mau thả tôi ra ngoài!”

Dung tỷ đôi môi đỏ chuyển động: “Đừng kêu nữa, cô gái, vào nơi này rồi đừng nghĩ ra ngoài.”

Vừa dứt lời, cánh cửa mở ra khách khứa đi vào, Diệp Văn Tranh nhìn những người đàn ông đang ùa vào cô liền sửng sốt. Đem thân thể tránh vào một góc.

Nhưng trên người nàng quần áo lại quá gợi cảm, theo mỗi động tác của nàng càng thêm làm người khác chú ý.

Cô gái kinh hoàng thất thố giống một món ăn ngon miệng, Dung tỷ gõ nhẹ vào kính pha lê.

“Hảo hảo mà hưởng thụ đêm nay, đêm đầu là tốt đẹp nhất.”

Nói xong người phụ nữ liền xoay lưng rời đi.

“Đừng đi, mau thả tôi ra ngoài!”



Nước mắt nháy mắt mà dâng trào, khuôn mặt kiều diễm như hoa lê bị dính hạt mưa, hoảng sợ mà nhìn những người đàn ông tiến đến gần mình.

L*иg kính pha lê không lớn, bỗng chốc bị bao vây, nước mắt như mưa mà khóc đến bộ dáng câu hồn của người.

Thường Sóc bị đám người kia làm cho tầm mắt bị thu hút, đối với địa bàn của Tiêu Liệt hắn luôn có chút tò mò. Hai bên vệ sĩ của hắn mở ra thành một con đường. Trong lông pha lê cô gái co người mà khóc, mái tóc của nàng như thác nước xõa xuống vai cô, đánh sâu vào tròng mắt của hắn.

Thường Sóc gõ gõ cửa kính pha lê, cô gái đang run rẩy, đầu chôn ở hai chân liền từ từ mà nâng lên, lo ra tới một đôi mắt to ướŧ áŧ.

Nhưng chỉ trong chớp mắt khuôn mặt lại rụt trở về, tựa như lông chim quét qua ngực hắn, như đem hắn mà trêu chọc.

Thường Sóc thân thể hơi nóng, khóe miệng mỏng manh hiện lên ý cười.

Gương mặt này quá mức quen thuộc, cực kỳ giống một người trong ảnh mà trước khi chết cha hắn vẫn giữ chặt trong tay. Từ mặt mày, đến đôi môi hồng đào đều giống như đúc.

Hắn không phải là người để tâm đến phụ nữ, nhưng lại không thể nào bỏ qua đôi mắt óng ánh nước mắt của cô. Hắn thỏa hiệp, “Tới.’

Dung tỷ đứng bên anh, ngoắc ngón tay, vệ sĩ phía sau liền lấy ra chìa khóa.

Dung tỷ cầm trên tay một xấp tiền mà tay run rẩy. Người trước mắt là Thường Sóc là đối thủ với Tiêu gia. Mà nơi này là địa bàn của Tiêu gia, không có mệnh lệnh của Tiêu Liệt không ai lại dám buôn bán với Thường gia.

“Như thế nào? Cảm thấy không đủ sao?”

“Không không, không phải, chỉ là.”

“Cùm cụp.”

Vừa dứt lời, mười mấy họng súng nâng lên, nhắm chuẩn cái trán của cô. Dù là đã gặp qua những tình huống kiểu này rồi, nhưng cô cũng là hoảng sợ phát run. Nàng lùi hai bước về sau ra hiệu cho người phía sau.

“Thất thần làm cái gì? Còn không mau mở cửa đưa người cho Thường thiếu gia.”

Cửa kính mở ra, cô gái thấy cửa được mở liền vội vã mà chạy ra bên ngoài. Cổ tay bị một người đàn ông kéo lại.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đong đầy nước, kinh sợ mà bị thương.

Quá giống nàng quá giống nữ nhân đó, nếu không phải tuổi tác khác nhau. Hắn đều nghĩ là cùng một người.

“Ngươi đừng chạm vào ta..”’



Cô gái âm thanh suy yếu khàn khàn, phảng phất không có gì uy hϊếp, Cô tay cô nhỏ bé yếu ớt, liền có thể bị hắn bóp nát.

“Đừng nhúc nhích, nếu động đậy ta liền phế đi cánh tay.”

Đe dọa quả nhiên có tác dụng, cô gái hai mắt hồng lên, trong phút chốc nước mắt đong đầy.

Thường Sóc hài lòng với phản ứng của cô, vừa muốn đem người bế lên, phía sau lại đến một trận nước chân trầm trọng.

“Buông.”

Hắn quay đầu lại, Tiêu Liệt đang đứng ở cửa, một thân trang phục màu đen.

“Ông chủ Tiêu không buôn bán?” Thường Sóc khóe miệng lại năng lên ý cười, hung ác nhưng lại nham hiểm.

Tiêu Liệt chân dài bước vào, mới đầu hắn không thấy người đứng bên cạnh hắn là ai, cũng không quan trọng, nhưng thẳng đến khi hắn ngửi thấy mùi hoa quen thuộc.

Cô gái bị người bắt lấy cả người run rẩy, nàng ở nức nở chỉ để lộ ra một bên mặt, lông mi ướŧ áŧ giống như một con bướm đang múa nhẹ nhàng.

Người đàn ông đang bình tĩnh nhưng khi liếc đến khóe mắt đang đỏ của cô, trong nháy mắt ánh mắt anh trở nên đỏ lên. Thân hình cao lớn phảng phất như muốn sụp đổ.

Trên người nàng trang phục căn bản không che được gì, nếu không phải tay nàng liều mạng che trước ngực, như vậy mọi người ở đây đều có thể nhìn đến khe rãnh trước ngực cô.

Nước mắt nàng lã chã rơi làm l*иg ngực hắn đau đớn, đại não hắn một mảnh hỗn độn.

Tay anh nắm chặt, da thịt banh đến xanh trắng, như có một ngọn lửa cháy trong lòng, giọng điệu anh đầy phẫn nộ.

“Buông cô ấy ra!”

Giọng điệu giận dữ như một tiếng gầm làm chấn động cả đại sảnh, hắn tiến lên đem tay Thường Sóc đẩy ra.

Người đàn ông bỗng bạo ngược, Tiêu Liệt là người tàn nhẫn độc ác là chuyện mọi người đều hiểu rõ, nhưng ở trước mặt mọi người mà điên cuồng như vậy thì cũng là lần đầu tiên. Lấy thân phận của hắn không nên cũng không thể thất thố như thế.

Ở đây mọi người không rõ tình huống, mỗi người đều lùi ra phía sau mấy bước, sợ chọc giận dã thú nổi giận.

Bọn họ thấy người đàn ông cởϊ áσ khoác tây trang bao bọc lại thân hình nhỏ gầy của cô gái, sau đó một tay ôm lấy nàng một tay đan chân nàng bế lên, giống như một cơn gió mà rời khỏi đại sảnh.