Chương 9: Du͙© vọиɠ Chiếm Hữu Khiến Hắn Muốn Đem Đóa Hoa Tinh Khiết Này Dưỡng Bên Người, Trở Thành Một Người Mà Hắn Cấm Luyến.

Tiêu Liệt vọt vào phòng bếp, trong không khí chỉ còn thoang thoảng mùi hoa, mùi hương càng ngày càng phai nhạt, hắn sắp không còn ngửi được mùi hoa này nữa.

Trần Giang nghĩ rằng nơi này còn có người, hắn mang theo người xông vào, lại nhìn thấy cảnh Tiêu Liệt quỳ trên mặt đất.

Tiếng bước chân làm Tiêu Liệt hoàn hồn, cặp mắt mờ mịt bỗng chốc sáng lên, đứng lên trước mặt mọi người.

Khí thế mãnh liệt, giọng điệu trầm trầm: “Lục soát ngọn núi này.”

“Tìm ai?”

Người đàn ông giật giật hầu kết, áp xuống sự bất an trong lòng.

“Một cô gái, không được làm nàng bị thương, không được dọa nàng, đưa nàng đến cho tôi.”

Bầu trời có một ít mưa. Mưa vốn dĩ không lớn, lại bởi vì thời gian ở ngoài lục sát quá lâu đem quần áo của mỗi người đều ướt.

Người đàn ông phủ thêm một kiện áo khoác tây trang, bên trong không mặc áo, nhìn đến được cơ bắp mạnh mẽ, còn có vài vết sẹo đáng sợ.

Bước chân có lực mà dẫm trên bùn đất, đôi giày da bị dính nước bùn cùng vết bẩn.

Đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ, mà bọn họ vẫn không tìm được người.

Lúc này Tiêu Liệt có chút khủng bố, tròng mắt hắn đỏ tươi như máu, giống như một con mãnh thú bị làm cho tức giận. Tiêu gia chủ nhân không nên như thế chật vật, nhưng không ai dám khuyên ngăn.

Người đàn ông càng đi xa ánh mắt càng hồng, hơi thở cũng ngày càng nặng. Hắn dựa vào một thân cây, tinh thần suy sụp trở nên hoảng loạn.

Một có gái đơn thuần tinh khiết như vậy sẽ không thể chấp nhận người không sợ trời không sợ đất như hắn.

Nàng làm hắn cảm thấy mình ti tiện, tàn nhẫn, nhưng hắn không muốn từ bỏ nàng, càng luyến tiếc ánh sáng duy nhất trong suốt 27 năm qua. Du͙© vọиɠ chiếm hữu làm hắn muốn đem đóa hoa tinh khiết này dưỡng ở bên người, trở thành một người mà hắn cấm luyến.



Trở lại Tiêu gia, thính đường bình thường yên ắng so với ngày thường lại lạnh hơn. Không gian to như vậy một cây kim rơi cũng có thể nghe rõ. Người đàn ông căng thẳng ngẩng đầu, hầu kết rung động, phun ra một ngụm khói.

“Hảo.”

Đối diện với họa sĩ mà nói, tàn thuốc trong tay người đàn ông rơi xuống mặt đất. Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

“Sao chép ra, phát cho từng người đi tìm.”

Hắn nhìn giấy vẽ, cảm thấy vẽ không ra thần thái của Diệp Văn Tranh, chỉ đành xem như là tương đồng.

Trần Giang đưa cho họa sĩ một xấp tiền, rồi bảo hắn rời đi. Tiêu Liệt ngồi thẳng trên sofa, vai lưng cùng cơ bắp cơ hồ đem áo sơ mi gắt gao banh.

“Tên nàng, Diệp Văn Tranh.”

Thành phố Vân không nhỏ, nhưng đối với Tiêu gia thì không lớn. Trần Giang cảm thấy sẽ mau tìm được người nhưng ngoài ý muốn lại không như vậy.

“Bang!”

m thanh của một tiếng đồ vật rơi trên mặt đất. Hắn đứng trước cửa thư phòng, âm thanh truyền ra làm cho Trần Giang lạnh sống lưng.

Đã rất lâu rồi, Tiêu Liệt không nóng giận như vậy. Hắn không biết như thế nào khuyên.

Trần Giang đứng đợi ở ngoài thư phòng cả buổi tối, đến khi có người đến thì thầm vào tai hắn. Sắc mặt hơi trầm xuống gõ cửa thư phòng.

Tiêu Liệt suy sụp mà ngồi trên mặt đất, chung quanh thảm những mảnh vụn của bình hoa rơi vãi khắp nơi.

“Bang!”



Trong lòng hắn khó chịu, tâm phiền ý loạn túm một bình hoa bên cạnh ném đi.

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Tiến vào.”

m thanh khàn khàn, người đàn ông nghiêng người, chỉ để Trần Giang nhìn tới sườn mặt, như không muốn Trần Giang nhìn đến ánh mắt của mình.

“Thiếu chủ, Thường Sóc đi phố đỏ.”

Người đàn ông ánh mắt nhìn về phương xa. Đối với sự xuất hiện của người này có điểm kỳ lạ.

Cánh tay dài duỗi ra mặc lên áo khoác tây trang, mày kiếm nhíu chặt, “Đi xem.”

Thấy Tiêu Liệt khôi phục một chút bình thường Trần Giang nhẹ nhàng thở ra, bọn họ vừa đi hai bước Tiêu Liệt dừng lại.

“Tiếp tục tìm kiếm, phải tìm được cô ấy.”

Mấy chiếc xe dừng trước cửa một tòa nhà, ánh đèn xe có chút chói mắt, hai người đàn ông mặt trang phục màu đen đứng hai bên cửa nhìn đến biển số xe biểu tình cứng đờ.

Người của Thường gia, không nên xuất hiện ở đây. Thường Sóc cùng Tiêu Liệt hai người đối chọi nhau như nước với lửa.

Thường gia là gia tộc có thế lực cùng Tiêu gia tranh đấu. Thường Sóc cũng là người duy nhất dám so đo cao thấp với Tiêu Liệt.

Vài giây sau, cửa mở ra một người đàn ông tuấn lãng đi vào, nếu không phải bọn người phía sau mặt mày hung dữ. Thì sẽ không ai nghĩ hắn là người của hắc đạo chỉ nghĩ hắn là một công tử nhà giàu nào đó.

Hắn vừa tiến vào đại sảnh chung quanh độ ấm như mất đi phảng phất không khí đều lạnh lẽo. Những người đi qua đều bước đi mà né sang một bên.

Mà hắn lại không chút để ý, thảnh thơi mà đi lên tầng cao nhất, vừa ra thang máy nhìn trên sân khấu mọi người như đang vây lại xem cái gì đó.