Chương 11: Ta Cần Một Người Phụ Nữ, Cùng Một Người Thừa Kế.

Toàn thân như là ngâm trong nước lạnh. Không chỉ bị bao quanh bởi rét lạnh, chung quanh như có một âm thanh quỷ dị nào đó.

Cô tuy đơn thuần nhưng cũng biết ý đồ của hắn khi mang mình đi là gì. Khuất nhục làm cô bắt đầu giãy giụa, nhưng cô tay lại bị người đàn ông siết chặt khiến nàng đau đến nhíu mi.

Nhớ đến người đàn ông trước mắt là một người tàn khốc như thế nào, trong lòng cô sợ hãi, chỉ cảm thấy người nam nhân này không phải là người lương thiện gì cả. Cô vặn vẹo thân thể, dùng móng tay sắc bén mà cào vào cánh tay anh. Nhưng hắn lại không quan tâm, càng ôm nàng chặt hơn.

Đúng lúc này, âm thanh trầm ổn của bước chân vang lên. Ngay sau đó là một tiếng gầm vang lên. Còn không đợi nàng kịp phản ứng, một hơi ấm bao vây nàng. L*иg ngực cứng rắn, cùng nóng rực ôm lấy mình.

Cái ôm này vừa ấm áp đem lại sự an toàn, làm cô quên đi giãy giụa, xem người đàn ông như là cọng rơm cứu mạng mà ôm chặt lấy anh.

Tiêu Liệt ôm chặt nàng, mày kiếm chậm rãi nhăn lại. Cô gái thân mình mềm mại trước mặt có thể làm hắn mất khả năng khống chế, cũng là người có thể trấn an hắn.

Đại sảnh lạnh lẽo, Diệp Văn Tranh trên người đã sớm lạnh buốt. Vì thế cô liền dán lên nguồn nhiệt sau lưng mình. Chủ động mà dựa vào người đàn ông, ánh mắt hung ác nham hiểm liếc nhìn mọi người.

Bàn tay ngọc ở ngực của người đàn ông không ngừng vuốt ve, khi sờ đến vai trái hắn bàn tay liền cứng đờ. Thẳng đến người đàn ông ôm nàng ngồi trên xe mới lần nữa mà cẩn thận sờ vào băng gạc.

“Diệp Văn Tranh. Tại sao phải đi.?”

m thanh quen thuộc làm tim cô ngừng đập, trong nháy mắt yên lặng, khuôn mặt cô chôn trong áo khoác bị anh kéo ra. Là da non mềm chút ửng đỏ do vì khóc, hai người đối mặt nhau, chỉ cách xa nhau có một ngày không gặp nhưng Tiêu Liệt lại cảm thấy phảng phất như đã rất lâu.

Mỗi khi gặp cô hắn lại sinh ra cảm giác không biết nên làm gì. Hắn đột nhiên đến gần nàng, hơi thở của hai người hòa vào nhau.



Trong tay người phụ nữ như không có trọng lượng. trên người chỉ có một chiếc đầm mỏng manh bị bàn tay mồ hôi ướt nhẹp xoa ra nếp uốn.

Tiêu Liệt tâm tình phức tạp, cho người tìm lâu như vậy, kết quả nàng lại ở tại nơi của mình. Sau đó hắn có thể khó lòng khống chế phẫn nộ

, khi thấy nàng như một món đồ mà bị những người đàn ông khác nhìn.

Mới vừa rồi cô bị dọa có chút ngây người, lúc sau thân thể trở nên ấm áp mới phát hiện mình đang ở trong lòng của một người đàn ông. Cô theo bản năng muốn né tránh, lại bị hắn giam cầm đến càng khẩn.

“Trả lời ta.”

Hắn nhéo cằm nàng, đem gương mặt nhỏ tinh xảo lên tới, ngón tay thô dài xoa cọ trên khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, ngực bị đâm một chút.

Cô né tránh đối diện cùng hắn, phảng phất như bị chịu kinh hãi.

“Sợ hãi…”

Cô thật sự là sợ hãi, tối hôm qua chạy trốn đi chân đều mềm.

Cái đáp án này nằm trong dự liệu của hắn, nhưng hắn lại không thích. Hắn không thể chấp nhận người phụ nữ của mình lại đi sợ hắn, mặc kệ như thế nào cô đều phải theo bồi hắn.



“Về nhà…”

Hai chữ này nàng nói có chút không được tự tin. Khi nói xong câu đó. người đàn ông cúi đầu, mở môi giống như muốn đυ.ng tới môi của cô.

“Ta đã nói rồi, sẽ mang ngươi đi, ngươi sẽ ở bên cạnh ta.”

Thanh âm nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe thấy.

Nàng thanh ấm run rẩy, án mắt kinh hãi.

“Có ý gì?”

Cách tay hắn buông ra cái cằm bị niết đến hồng của nàng, ngược lại dùng ngón trỏ lướt qua sườn mặt của cô, phác họa ra hình dáng khuôn mặt tinh xảo. Đôi tay khác đang ôm nàng liền xoa nắn vòng eo non mềm của cô. Lòng bàn tay của người đàn ông có vết chai mỏng, làm nàng nổi lên một tần run rẩy, không nhịn được mà phát ra âm thanh nức nở.

“ n..”

Thanh âm kia mảnh mai mềm mại, hắn đột nhiên toát ra một cổ hỏa, thân thể trong phút chốc nổi lên phản ứng.

Thanh âm trầm thấp phản phất như tuyên án, Diệp Văn Tranh nhìn vào đôi mắt thâm trầm của Tiêu Liệt.

“Ta yêu cầu một nữ nhân, cùng một cái người thừa kế.