Chương 4.1: Câu dẫn thất bại

“Cô uống say rồi.” Người đàn ông lui về phía sau nửa bước, ánh mắt dao động.

“Chuyện tối nay có thể chỉ thuộc về tối nay…” Ý cười trên mặt Hoắc Nhã không giảm đi, ngữ khí lại rất nghiêm túc: “Thậm chí chúng ta cũng không cần biết tên của đối phương.”

Dù sao thì trời vừa sáng, bọn họ liền phải quay về thế giới của riêng mình, đời này sẽ không gặp lại nữa.

Người đàn ông âm thầm nghiến răng, ngập ngừng giây lát, vẫn là lắc đầu.

“Anh không muốn ư?”

Nhìn thấy anh ấy không giống bộ dạng lạt mềm buộc chặt, Hoắc Nhã có chút thất vọng. Không nên như vậy, rõ ràng bầu không khí tối nay tốt như vậy, bọn họ ở chung cũng khá vui vẻ, sao lại từ chối thế này?

Nhưng cho dù, sau khi cô ấy nói xong câu này, sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, người đàn ông cũng không thể cho cô ấy câu trả lời chuẩn xác, vẫn là bộ dạng trầm mặc đáng chết như cũ.

“Anh có bạn gái rồi?” Cô ấy nghĩ tới nghĩ lui, đại khái cũng chỉ có khả năng này, hoặc anh là người đàn ông chung tình hiếm có hơn cả gấu trúc?

“Không có.”

Người đàn ông đáp lại rất dứt khoát, nhưng Hoắc Nhã lại đột nhiên cảm thất sống lưng lạnh toát.

Nếu như không có bạn gái, còn có thể kiên định từ chối mình, vậy chỉ còn lại lý do đó thôi.

“Chắc anh không phải là…” Cô ấy hít một hơi, khó tin nói: “Có bạn trai rồi?”

Người đàn ông nhíu chặt mày, sắc mặt xám xịt. Anh ấy hoàn toàn không nghĩ đến bản thân lại có ngày bị nghi ngờ về xu hướng tính dục. Mà đối phương lại còn là một người con gái lạ mặt mới quen.

Hoắc Nhã thấy bộ dạng hoang mang tức giận này của anh ấy, cảm thấy bản thân đã đoán đoán đúng. Cô ấy có chút tiếc nuối thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Thích đàn ông thì nói sớm đi chứ, lãng phí thời gian của tôi.”

Còn có tiền của chị họ cô ấy nữa.

?

Chớp mắt, trong mắt người đàn ông kết một tầng băng sương. Anh ấy tiến về phía trước, thờ ơ nhìn cô ấy chằm chằm, từng câu từng chữ nói: “Tôi không phải.”

Nghe thấy câu trả lời chém đinh chặt sắt này, Hoắc Nhã đã hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, cũng không muốn biết nữa. Cô ấy ồ một tiếng, xoay người muốn rời đi.

Người đàn ông cho là cô ấy còn chưa tin, có chút mất kiểm soát bước lên phía trước, một tay ấn cô ấy lên trên cây dương cầm, nhìn đôi mắt quyến rũ cùng đôi môi đỏ quá đỗi mê hoặc lòng người, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác xúc động kỳ lạ.

Người phụ nữ này, thật sự là một yêu tinh.

“Anh…?”