Chương 4: Cuộc gọi giấu tên

Tô Niệm trợn tròn đôi mắt, cô nhớ tới người quản lý của bộ phận nhân sự thực ra từng là thư ký riêng của Cố Cẩn Duật, mọi mệnh lệnh được Cố Cẩn Duật trực tiếp đưa ra đều phải đều phải hoàn thành.

Không lẽ điều đó cũng bao gồm việc đến nhà ông chủ vào lúc nửa đêm sao?

Tô Niệm do dự một hồi, nhưng cô vẫn cảm thấy không thể không nghe theo lệnh của Cố Cẩn Duật được, dù sao đây cũng là "nhiệm vụ" đầu tiên mà hắn giao cho cô.

Cô còn phòng vệ nhét một cây côn vào túi và mang theo một nước lọ xịt hơi cay để ngăn Cố Cẩn Duật làm bất cứ điều gì khác sự tình.

Cô vội vội vàng vàng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, trước khi ra ngoài cửa cô còn liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.

Theo địa chỉ mà Cố Cẩn Duật gửi cho cô, cô bắt một chiếc taxi, Tô Niệm đâu biết Cố Cẩn Duật sống ở một khu biệt thự sang trọng xa hoa, xe taxi chỉ có thể đưa cô đến khu vực bên ngoài, còn lại Tô Niệm đành phải tự tìm đường đi.

Thời tiết hôm nay không được đẹp, vừa xuống xe chưa được hai phút thì trời bắt đầu mưa phùn, Tô Niệm không mang theo ô, chỉ có thể tạm thời dùng túi che đầu, nhưng cũng vô dụng. Cái túi quá nhỏ khiến tóc và quần áo của cô đều ướt hết.

Đây là lần đầu tiên Tô Niệm chính thức gặp sếp của mình, nhưng cô trông như một con gà chết đuối với cái hình tượng này thực sự không phù hợp, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc cắn răng chịu đựng.

Cuối cùng cũng tìm được địa điểm mà Cố Cẩn Duật nhắc tới, tính từ thời điểm cô ra khỏi nhà đến nay cũng đã nửa tiếng rồi, cô chỉ hi vọng hắn không tức giận.

Cô căng thẳng đứng trước biệt thự nhẹ nhàng bấm chuông cửa, sau vài giây, cửa được mở ra từ bên trong, người mở cửa chính là chủ nhân của biệt thự—— Cố Cẩn Duật. Thân trên của hắn là một chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo có hai cúc trên cùng bị xé toạc ra, lộ ra bộ xương quay xanh quyến rũ, cà vạt bị hắn kéo có chút lộn xộn, vắt chéo qua cổ, phía thân dưới là một chiếc quần âu màu đen bình thường, quấn lấy đôi chân cường tráng của hắn .

Có lẽ bởi vì hắn không ở công ty, cùng với ánh đèn vàng ấm áp phía trong căn phòng, Tô Niệm cảm thấy khuôn mặt Cố Cẩn Duật không còn lạnh lùng khó gần như trước, mà lại là khuôn mặt dịu dàng hơn rất nhiều, nốt ruồi ở khóe mắt khiến hắn thậm chí còn đẹp trai hơn.

"Xin chào Tổng giám đốc, ừm... tôi là Tô Niệm..." Tô Niệm e thẹn giới thiệu bản thân, vừa nhìn thấy người đàn ông này, cô còn căng thẳng hơn cả tưởng tượng.

Có lẽ là ảo giác của cô, cô tựa hồ nghe được tiếng cười khẽ của Cố Cẩn Duật, sau đó hắn nói: "Tôi biết... Thư ký Tô, mời vào."

Đôi mắt Cố Cẩn Duật khi nhìn thấy bộ dạng rụt rè của một cô gái không cao bằng vai hắn liền có chút thích thú , bỗng hắn cảm thấy tim đập nhanh hơn, cảm xúc đè nén nhiều ngày của hắn như muốn trào ra khỏi l*иg ngực.

Cố Cẩn Duật chào cô rồi mời cô vào phòng, hắn nhẹ nhàng đưa cho cô một chiếc khăn sạch, vừa rồi hắn nhìn thấy mưa qua cửa kính, liền đoán Tô Niệm không mang theo ô nên đã chuẩn bị sẵn một chiếc khăn.

Tô Niệm hơi có chút cảm động trước hành vi chu đáo của người đàn ông này, vậy nên cô đã dần buông lỏng cảnh giác.

Cô cởi đôi giày ướt đặt bên cạnh, nhìn trái nhìn phải cũng không tìm được một đôi dép lê, cứ tùy tiện mà giẫm xuống đất cũng không dễ chịu chút nào.

Tô Niệm ngại ngùng co rút đôi chân, lại thấy Cố Cẩn Duật quay sang nhìn chân của cô, Tô Niệm ý thức được tình cảnh của mình, Cố Cẩn Duật không nói một lời liền lấy ra một đôi dép lê cho cô, Tô Niệm trầm giọng ngại ngùng nói "Cảm ơn."

Tô Niệm đoán rằng nhà hắn chắc chẳng mấy khi có khách đến, cô thầm nghĩ có lẽ đôi dép này là của Cố Cẩn Duật nên cô ngại ngùng đeo.

Cố Cẩn Duật trộm nhìn theo đôi chân trắng nõn nà gợi cảm của cô, hắn liền cảm thấy khô rát cổ, yết hầu hắn không ngừng trượt lên trượt xuống có vẻ rất hưng phấn.

Phải nói bàn chân Tô Niệm thực sự rất đẹp, vừa thon thả lại vừa trắng nõn, có lẽ với làn da trắng càng khiến cho cô nhìn có vẻ đẹp và cuốn hút hơn.

Có vẻ vì Cố Cẩn Duật hơi có chút căng thẳng khiến bụng hắn hơi khó chịu, hơi thở của hắn trở nên gấp gáp hơn, đôi mắt ngày một thâm đen hơn nhìn có vẻ rất sợ. Hắn rất giỏi che đậy khiến Tô Niệm đi ngay phía sau cũng chẳng thể phát hiện ra.

Hắn hỏi cô: “ Muốn uống chút gì không?”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “nước lọc là được rồi ạ”

Tác giả có câu chuyện: Ở bối cảnh này, nữ chính Tô Niệm sẽ một mình đi gặp nam chính Cố Cẩn Duật là vì để thúc đẩy lại chuyện tình xưa bao gồm cả việc Cố Cẩn Duật đưa cô lên làm thư ký, mọi chuyện đều là trong kế hoạch của hắn.Trong đời sống không có chuyện gì là dễ dàng cả. Hiện thực một người phụ nữ đi gặp cấp trên của mình vào đêm muộn thì phải thực sự cảnh giác, đề phòng. Hãy từ chối nếu có thể, nếu không thể từ chối thì ít nhất cũng phải biết được nơi mình cần đến có đáng tin hay không.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~