Chương 30: Khai trương tiệm bánh ngọt

Sau bao ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, sáng sớm Từ Dung đã chuẩn bị đi đến tiệm bánh của Hạ Tuyết.

Tưởng đâu tiệm bánh sẽ nằm ngay đường chính nhưng không, nó nằm trong một ngõ nhỏ, chốn yên tĩnh hiếm có của thành phố đông nghìn nghịt.

Đặc biệt là cách trang trí có một không hai của tiệm. Tiệm bánh lại không có biển hiệu bán bánh, không có bóng hình bánh, lại như vườn hoa đủ loại xanh đỏ tím vàng. Từ Dung nở nụ cười run rẩy bước chân vào, tưởng chừng như chính bản thân cũng nhầm quán không chừng.

Bước vào trong đã nghe thoang thoảng mùi bánh, còn nghe đâu mùi sô cô la ngọt ngào. Bàn ghế trong suốt mới tinh ẩn hiện vài cánh hoa, khay nước màu đen, không khác gì tiệm cà phê. Đặc điểm nhận dạng là quầy thu ngân cùng quầy bánh đặt cạnh nhau, cùng nằm chính giữa tiệm.

Chỉ có một từ thôi, hưởng thụ! Tới đây ăn bánh không khác gì hưởng thụ! Từ Dung nhìn đoàn khách nườm nượp đứng đợi, cảm thấy được mời chính là một sự vinh dự tuyệt vời. Cậu nâng bụng, được sự che chở của bia sắt Phó Thành, thuận lợi tìm được chủ quán trong quầy. Hạ Tuyết trợn mắt.

“Sao bụng bia của cậu ngày càng lớn vậy?!”

Từ Dung cười cho qua chuyện, chủ động tìm bàn trống ngồi xuống. Tuy đã có tiền lệ nam nhân sinh con nhưng khi chính mình gặp phải, bản thân cũng sẽ ái ngại. Đó cũng là lý do cậu ru rú trong nhà suốt nửa năm nay.

Hạ Tuyết lại cho rằng cậu xấu hổ, chỉ cười không nói nữa. Cô vẫy tay với một nhân viên cao lớn:

“Cậu lấy giúp tôi phần bánh mà sáng nay tôi chuẩn bị đến cho vị khách này đi!”

“Được!”

Đến khi nhân viên này xoay người, Từ Dung mới kinh ngạc khi nhận ra rằng, đây chính là Trịnh Hải!

Đối phương cũng ngạc nhiên không khác gì Từ Dung. Nói đúng ra gặp nhau mới có một lần sẽ không có nhớ kỹ như vậy, Từ Dung ấn tượng bởi cậu cho rằng chính Trịnh Hải là người mang đến cho cậu xui xẻo mấy tháng nay, Trịnh Hải còn nhớ chắc có lẽ vì màn xấu hổ lần đầu gặp đó. Hắn xoa đầu cười:

“Chào cậu!”

Ấn tượng đầu tiên đối với một người rất quan trọng, có lẽ lần đầu gặp mặt Trịnh Hải đã không cho Từ Dung vui vẻ gì, cậu cũng không cam lòng phải nhiệt tình chào hỏi.

“Chào anh.”

Trịnh Hải đưa tay đến trước mặt Phó Thành, Phó Thành trong lòng suy nghĩ, ngoài mặt bắt tay với Trịnh Hải một cái có lệ. Hạ Tuyết ngạc nhiên:

“Các anh sớm đã quen nhau?”

Từ Dung cười nhẹ:

“Vâng, cũng là hồi ức không tốt đẹp gì cho cam.”

Phó Thành híp mắt nhìn bạn nhỏ thù dai chỉ vì một ly kem, sau đó lãnh đạm nhìn Trịnh Hải. Đây chính là người suýt thì gây hại cho hai sinh mệnh mà hắn hết lòng bảo vệ! Hạ Tuyết thông minh không nói thêm, lấy một khay bánh tràn đầy màu sắc đã sớm chuẩn bị, giao hết cho Từ Dung.

“Của cậu đây!”

Từ Dung luống cuống cầm. Có vẻ hơi nặng, khay bánh nghiêng ngả một chút, Phó Thành ngay phía sau liền đỡ giúp. Trịnh Hải vừa định tiến lên liền lúng túng không biết làm gì, đành gãi đầu cười trừ.

Từ Dung tươi tắn đầy sức sống hì hục di chuyển về bàn trống được chuẩn bị sẵn, như một khách VIP tối cao ưu nhã ngồi xuống, mặc kệ bên ngoài đang đứng hàng dài xếp bánh. Phó Thành bật cười nhìn khuôn mặt cười muốn méo của chồng nhỏ, đưa tay véo má cậu mấy cái.

Từ Dung há miệng như có lời muốn phản kháng, nhưng rồi hậm hực dùng nĩa khai vị món bánh đầu tiên một cách dữ dằn. Phó Thành ngồi đối diện nhìn Từ Dung ăn không biết chán. Lắm lúc trông chồng nhỏ của hắn thật trẻ con.

Cũng đúng là lừa người thật, người cao có một khúc, mặt trắng trắng mềm mềm, kiểu tóc y như học sinh ngoan, ai lại nghĩ là người đã có gia đình?

Cửa tiệm khai trương người người đông nghịt, điều hòa giảm rồi vẫn không thấy mát nổi, Hạ Tuyết bèn bổ sung vài chiếc quạt. Từ Dung cũng có chút chịu không nổi, ăn cũng thấy không đủ ngon. Trịnh Hải cười hề hề đem ra cho Từ Dung một cốc trà đào, của Phó Thành lại là một tách cà phê, đều có đá.

“Cậu ăn bánh chắc là khát nước, nếu không đủ tôi lấy thêm cho cậu.”

Từ Dung khách sáo cảm ơn, tiếp tục hì hục nhai bánh như nhai kẻ thù. Trịnh Hải dọn trước vài cái dĩa bánh đã bị cậu dọn sạch bỏ vào khay trống, dự định sẽ mang vào bếp. Chợt phía xa có người gọi:

“Anh Từ, là anh phải không?!”

Từ Dung ngừng ăn bánh nhìn sang. Trịnh Hải cũng nghe tiếng quay người. Phó Thành đang nghe một cuộc điện thoại, nhìn qua một cái rồi tiếp tục nói chuyện. Phía trước là một bóng hình nhỏ nhắn mềm mại, đôi mắt tròn xoe hồn nhiên của đối phương chính là một chiêu chí mạng đối với tất cả người ở đây. Từ Dung kêu lên, cười toe toét:

“Trần Vĩ!”

Trần Vĩ sau khi xác nhận lập tức chạy qua, bỏ mặc vị trí chính mình đã xếp hàng đợi từ lâu. Cậu cười e thẹn, vui vẻ đến híp mắt lại, hai tay chà xát với nhau chọc người ta yêu mến.

“Anh Từ, lâu ngày chưa gặp!”

Trịnh Hải đứng một bên lặng lẽ đỏ mặt, vội vàng quay vào phòng bếp.