Chương 29: Cận thị

Tối đến Từ Dung thấp thỏm lo âu, đã buồn ngủ lắm nhưng vẫn không thể chợp mắt được. Tuy không có động tĩnh, nhưng cái nhìn chằm chằm của đối phương khiến Phó Thành mở mắt. Hắn rũ mắt nhìn bạn nhỏ.

“Ngủ đi.”

Từ Dung ủy khuất “ò” một tiếng, đưa lưng về phía Phó Thành. Phó Thành rất tự nhiên vòng tay ôm lấy cậu, vuốt ve chiếc bụng đã lớn, trông không khác gì dỗ dành. Hơi thở quấn quýt lẫn nhau, Từ Dung từ bỏ việc suy nghĩ, chìm vào mộng mị. Lỡ có cận thị thì cũng kệ nó đi!

…----------------…

Phó Thành sáng sớm đã thức dậy, đầu tiên vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, thay quần áo thẳng thớm. Sau đó nhẹ nhàng lay vợ nhỏ đang díp mắt dậy, bế cậu vào phòng tắm. Nhóc con trong bụng đã lớn, không thể bế sấp như trước, sẽ bị cấn bụng. Từ hồi mang thai tháng thứ tư, Phó Thành đã đổi kiểu bế sấp thành kiểu bế như đứa trẻ, đặt Từ Dung ngồi trên cánh tay phải, còn tay trái sẽ đỡ lưng cậu đề phòng ngã ra phía sau. Nhưng thường thường, Phó Thành chỉ cần dùng mỗi tay phải, vì bạn nhỏ sẽ ôm chầm lấy cổ hắn không buông.

Từ Dung mơ màng nhận lấy bàn chải đã có kem đánh răng sẵn, chậm chạp súc miệng. Phó Thành thì ra ngoài soạn áo quần giúp cậu, để ở bên cạnh, đánh răng xong là có thể thay. Từ Dung rề rà rửa mặt, đuôi mắt vẫn còn nhập nhèm, làm Phó Thành cảm thấy đáng yêu muốn chết. Hắn cũng rất tự nhiên hôn hôn vài cái vào mặt cậu sau đó ly khai trước.

Từ Dung xong xuôi mọi chuyện thì bữa sáng thơm nức mũi làm bụng cậu kêu ca không ngừng. Phó Thành dọn bữa sáng đơn giản trên bàn nhỏ, bế bạn nhỏ xuống lầu, sau đó được trả công bằng một nụ cười toe toét của đối phương. Ừm… cũng đáng giá lắm.

Đôi khi Phó Thành cảm thấy hạnh phúc thật giản đơn, một bàn nhỏ hai người ăn không phát ra tiếng động, thật bình yên mà ấm áp.

Đó là chuyện của ăn sáng, đi khám mắt lại khác.

Từ Dung cứ luôn dùng một đôi mắt long lanh ánh nước nhìn hắn. Có khi hắn nghĩ nhìn thêm mười giây nữa chắc hắn quay xe không đi nữa. Cũng may Phó Thành đủ kiên định, Từ Dung đứng trước cửa phòng khám khóc ròng trong lòng. Lâu lắm rồi không còn bệnh gì, thành ra khi đi khám cậu lại có chút sợ.

Quá trình khám không đáng sợ như cậu tưởng. Thực ra vốn dĩ đã không có gì đáng sợ, bác sĩ rất ôn hòa, hướng dẫn cậu theo từng bước nhỏ. Bước ra khỏi phòng khám, Từ Dung nhẹ nhõm hẳn. Nhưng tiếc thay, cậu vui mừng quá sớm, việc sợ hãi nhất ở phía sau…

Đo kính, động từ gây hoang mang đối với mọi con dân cận thị. Chủ yếu là vì đo kính rất hồi hộp, cảm giác đo kính không khác gì làm bài kiểm tra, thấp thỏm sợ mình sai. Khác ở chỗ, kiểm tra điểm càng cao càng tốt, đo mắt độ càng cao lại càng thấp thỏm lo âu.

Anh đo kính hơi cục súc. Có lẽ sự cục súc sẽ giúp bạn nhỏ Từ Dung thành thật với bản thân hơn. Từ Dung sợ sệt đọc theo từng hàng chữ phía xa xa, lâu lâu sẽ chú ý vẻ mặt của Phó Thành một chút. Tốt, không thấy có gì lạ.

Từ Dung mắt long lanh to tròn, viền kính bằng kim loại cũng có hình dáng tròn trịa đáng yêu. Đặc biệt là Từ Dung cố tình chọn một cái gọng kính vàng lóe như vàng thật, tự nhủ trong lòng, khi nào giàu sẽ mua thêm một sợi dây vàng treo trên gọng cho sang, chụp ảnh bao ngầu!

Phó Thành nhìn dáng vẻ khác lạ của bạn nhỏ, lên tiếng hỏi:

“Cảm giác như thế nào?”

Từ Dung chầm chậm đeo kính vào như Lọ Lem thử giày, trợn tròn mắt. Trời xanh vào cao quá, mọi thứ như bị thu nhỏ một chút, cảm giác như đang đi xuống dốc. Khi lia mắt sẽ luôn thấy cái gọng kính cấn cấn. Cậu phân vân một chút sau đó trả lời:

“Mặt anh nhỏ hơn.”

Phó Thành nhíu mày:

“Chuyện này là thế nào?”

Anh bán kính bật cười:

“Do cậu này chưa quen mang kính, cứ đeo vài hôm sẽ quen.”

Thế giới của Từ Dung trở nên mới lạ hơn một chút. Cả tháng nay cậu sống trong lờ mờ, mang kính một cái cảm giác như ăn tiên đan, nhìn xa xa còn thấy con chim sẻ nhỏ trên cây.

Phó Thành nhắc nhở:

“Cẩn thận dưới chân.”

Nhưng lời nhắc này khiến Từ Dung đi cà nhắc hơn. Cảm giác như đi xuống dốc khiến chân cậu cứ khập khiễng chúi về phía trước. Phó Thành bèn phải bế cậu lên. Cũng may người ít mà xe cũng gần đấy, nếu không cậu ngại chết! Từ Dung đỏ mặt mân mê cà vạt thẳng thớm trên cổ người ta.

Hôm nay ngoại trừ sự kiện khám mắt đo kính thì không có sự kiện nào, đúng là nhàn nhã rảnh rỗi hết sức. Chủ yếu là vì bé con trong bụng chưa chui ra nên Phó Thành thay Từ Dung từ chối hầu hết các việc nặng nề suy nghĩ nhiều vận động nhiều gì gì đó.

Từ Dung lăn lên giường thở dài một hơi. Thoải mái! Quá thoải mái! Quá trình sau khi tắm rửa sạch sẽ bật điều hòa đắp chăn đúng là chân lý của những người muốn hưởng thụ. Phó Thành trong tim lợn chợn, qua loa xoa đầu Từ Dung mấy cái, bản thân cũng tắt điện. Cả hai chìm vào giấc ngủ…